Phó lão phu nhân lấy tập văn kiện liên quan đến số tài sản mà Tố Tâm không nhận kia ra, đặt ở trên bàn, tiếng nói bên trong lộ ra vẻ mỏi mệt: "Kiến Văn, sức khoẻ của bà ngoại không phải con không biết, nhiều nhất cũng chỉ sống được thêm một năm! Vì mẹ con, tập đoàn Khải Đức không thể đưa cho kẻ khác! Đây là nguyện vọng cuối cùng trong cuộc đời này của ta, nhìn thấy tập đoàn Khải Đức nằm trong tay con, ta chết cũng nhắm mắt."
Phó Kiến Văn vẫn một mực trầm mặc, trong lòng Phó lão phu nhân càng không hề chắc chắn.
"Vợ của con là do con chọn, mặc dù ta là bà ngoại của con nhưng ta cũng không muốn ngang ngược can thiệp, chỉ là muốn hai đứa không công bố chuyện hôn nhân ra bên ngoài thôi, Tố Tâm nói vốn cũng có dự định làm như vậy nên thật tốt..."
Nói tới chỗ này, Phó lão phu nhân như là nhớ tới cái gì, đột nhiên cười cười, nhìn về phía Phó Kiến Văn.
"Nói thật ra, ta rất thích cô bé Tố Tâm này, rất biết lo lắng cho con, cô bé nói... cô bé muốn giấu chuyện kết hôn này đi, là vì không muốn con trở thành đề tài bàn tán của người khác giống như cô bé ấy đã từng phải chịu, không muốn để người khác bàn tán sau lưng rằng con có một người mẹ vợ điên, rồi không may vợ cũng bị bệnh giống như mẹ của mình,..."
Phó Kiến Văn vẫn một mực trầm mặc nhưng tròng mắt có vẻ sâu hơn, anh siết chặt điện thoại, đem điếu thuốc lá ở khoé môi dời đi, xoay người liếc nhìn khóe môi của Phó lão phu nhân đang mỉm cười, nụ cười cô đơn, anh cầm qua cái gạt tàn thuốc, gảy tàn thuốc.
Phó Kiến Văn không ngờ rằng, Tố Tâm cũng là có để bụng đến chuyện mẹ của mình bị mắc bệnh tâm thần.
"Lấy tư cách là bà ngoại của con, nghe được Tố Tâm nói như vậy, ta cũng vui mừng thay cho con vì đã tìm được một người vợ như thế, nhưng ta cũng lo lắng, ta sợ Tố Tâm cũng sẽ giống như mẹ của mình! Tính cách của con và mẹ con rất giống nhau, một khi đã yêu thì cố chấp đến đáng sợ, ta sợ nếu như Tố Tâm có chuyện..."
"Cô ấy sẽ không!" Tiếng nói sắc lạnh của Phó Kiến Văn vang lên.