"Tố Tâm, ta là bà ngoại của Phó Kiến Văn "
Tố Tâm vừa nghe thấy là bà ngoại của Phó Kiến Văn, trong nháy mắt bình tĩnh lại tinh thần, theo bản năng thẳng tắp sống lưng nói: "Con chào bà!"
Hai chữ bà ngoại quay lòng vòng ở trong cổ họng Tố Tâm, nhưng cuối cùng Tố Tâm vẫn là không thể nói ra
Không biết bà ngoại của Phó Kiến Văn gọi điện thoại tới là có ý gì, khiến cho Tố Tâm có chút khẩn trương
Bà ngoại của Phó Kiến Văn nói, buổi trưa có ở gần đài truyền hình, đến bữa trưa có thể xong việc, cho nên buổi trưa, muốn mời Tố Tâm ăn một bữa cơm, Tố Tâm cung kính lễ phép đồng ý
Từ bên trong thang máy đi ra, Tố Tâm cúp điện thoại, vẻ mặt của Bạch Hiểu Niên nghiêm túc kéo Tố Tâm tới chỗ không có người, mở miệng: "Mình cảm giác được bà ngoại của Phó Kiến Văn mời một mình cậu ra ngoài ăn cơm không đúng lắm, nếu mời cũng là nên mời hai vợ chồng các cậu mới đúng chứ!"
"Bà ngoại Phó Kiến Văn nói là có việc cần làm ở gần đài truyền hình, vừa vặn buổi trưa có thể hẹn mình ăn một bữa cơm, chỉ là người lớn mời ăn cơm mà thôi, có phải cậu nghĩ nhiều rồi hay không!"
Lần trước ở biệt thự của Phó Kiến Văn, Tố Tâm đã gặp Phó lão phu nhân, tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng từ ngôn ngữ và cử chỉ bên trong có thể thấy được khí chất khi còn trẻ, chính là dạng nữ cường
Ngày ấy, Tố Tâm mơ hồ cảm giác được, Phó lão phu nhân đối với mình không có quá nhiều sự bất mãn, Phó lão phu nhân là người thông minh tháo vát, nếu như không hài lòng đối với Tố Tâm, nhất định là không muốn lãng phí thời gian ngồi xuống nói nhiều lời với cô như vậy
Cho nên, Tố Tâm mới đồng ý lời mời của Phó lão phu nhân nhanh như vậy, xem như là bà ngoại cùng cháu dâu ra ngoài ăn cơm Chuyện như vậy đều bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được
Tố Tâm làm xong việc, đã là mười một giờ, nhớ kỹ gặp mặt người lớn không thể tới trễ, cho nên Tố Tâm đã nhanh chóng thay quần áo
Sáng sớm hôm nay Bạch Hiểu Niên thấy Tố Tâm ăn mặc không đúng lắm, cho nên đã đi một chuyến đến phòng mà Tố Tâm thuê, mang tới cho Tố Tâm một bộ quần áo khác
Áo sơ mi màu hồng nhạt cổ áo hình chữ V, quần vải màu đen, giày cao gót màu trắng, chỉnh thể phối hợp xuống, làm cho Tố Tâm vừa lịch sự lại tháo vát mà không quá loè loẹt
Tố Tâm trang điểm nhẹ, Bạch Hiểu Niên đề nghị Tố Tâm thả tóc, nhưng cuối cùng Tố Tâm vẫn quyết định buộc đuôi ngựa, chỉ là theo thói quen mà thôi
"Cần mình đưa cậu đến điểm hẹn không!" Bạch Hiểu Niên hỏi
"Cái này không cần " Tố Tâm khom người đánh nốt son môi, "Tài xế tới đón mình rồi!"
Nói xong, Tố Tâm đóng nắp son môi lại, giơ tay liếc nhìn đồng hồ, còn khoảng năm phút nữa chú Hồ mới có thể đến, nhưng cô xuống lầu đợi trước
"Mình xuống lầu trước " Tố Tâm đem son môi cất vào trong túi xách, vội vã rời khỏi phòng hóa trang
Bạch Hiểu Niên luôn cảm thấy kỳ lạ, cô dựa vào bàn trang điểm, tầm mắt nhìn về phía Tố Tâm mới vừa đi khỏi, do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Lục Tân Bắc, để Lục Tân Bắc nói cho Lục Tân Nam, lại để cho Lục Tân Nam chuyển lời tới Phó Kiến Văn hay không
Suy nghĩ một chút, Bạch Hiểu Niên cảm thấy quá phức tạp đi, có lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều, lại như Tố Tâm nói, chỉ là bà ngoại Phó Kiến Văn có việc ở gần đây ở cho nên mới mời cô ăn cơm, chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi
Nếu như Bạch Hiểu Niên gọi điện thoại cho Lục Tân Bắc, sau đó Lục Tân Bắc chuyển lời tới Phó Kiến Văn, nhỡ Phó Kiến Văn gọi điện thoại cho bà ngoại của mình, liệu bà ngoại Phó Kiến Văn có cảm thấy Tố Tâm không rộng lượng, chỉ là ăn một bữa cơm với người lớn thôi mà đã sợ hãi cầu cứu chồng mình!
Bạch Hiểu Niên đang ở trong tình thế khó xử, đột nhiên điện thoại di động kêu lên, chính là bệnh viện gọi điện thoại tới, cô vội vã chạy tới bệnh viện