Vậy thì anh có mặt mũi gì mà lại ở trên tiết mục ám chỉ cô, ám chỉ anh đã từng yêu cô tha thiết!
Hứa Khai tự thừa nhận khi nói như vậy ở trên tiết mục, chính là có ý muốn trả thù nho nhỏ, trả thù cô không đợi anh...
Nhưng bây giờ, cái sự trả thù kia, rõ ràng trở nên vô cùng buồn cười.
Đây là lần đầu tiên mà ở ngay trước mặt Tố Tâm, Hứa Khai không nhịn được nước mắt.
Hứa Khai tiến lên, hai tay nắm lấy tay cô, cúi đầu nhìn cô, thân thể run rẩy...
"Tố Tố, cho anh thêm một cơ hội! cho dù phải trả bất cứ giá nào... Anh cũng có thể nỗ lực! em nói đi!"
Tố Tâm muốn nhếch môi giả vờ cười nhẹ nhõm, lại không cười nổi.
Cô không lên tiếng, đáy mắt có sương mù.
Hứa Khai cũng không có quên, cô gái trước mắt này đã kết hôn!
Hứa Khai rất hối hận, rất rất rất hối hận, trái tim anh... giống như vỡ nát rồi, ngoại trừ đau đớn... Chỉ còn dư lại một mảnh tuyệt vọng.
"Tố Tố, nói với anh một câu đi...!"
Tố Tâm mím chặt môi.
Hứa Khai ngẩng đầu, con ngươi đỏ lòm nhìn qua Tố Tâm: "Chỉ cần nói một câu...!"
"Anh Hứa Khai, em đã kết hôn rồi."
Tố Tâm mở miệng, không phải câu nói Hứa Khai mong đợi, mà là dùng một câu nói Hứa Khai đã biết rõ, để từ chối anh.
Hứa Khai dùng sức nắm bả vai của Tố Tâm.
Đúng, Tố Tâm đã kết hôn rồi, hiện tại... Hẳn là cô đã yêu một người đàn ông khác, mà không phải anh!
Hứa Khai vẫn tự cho là, vì anh bước lên chuyến bay đó, mới làm mất đi bốn năm thời gian của mình, nên mới đánh mất đi người mình yêu, đem cuộc sống của mình trở nên rối tinh rối mù.
Nhưng mà hiện tại anh mới phát hiện, là quãng thời gian trước khi anh bước lên máy bay, những thứ mà anh đã nói, những việc mà anh đã làm, mới là lý do khiến anh mất đi người anh yêu thương nhất.
"Anh sai rồi..."
Hứa Khai cúi đầu, hướng về phía Tố Tâm sám hối,, mặc dù anh biết, sám hối cũng không thể khiến Tố Tâm quay trở về bên anh.
"Anh Hứa Khai, trước kia thích anh, em không hối hận..." Tố Tâm thản nhiên nói, ngữ khí trôi chảy tự nhiên.
Những việc mà cô đã trải qua, cô đều chưa từng hối hận!
Ở thời điểm tươi sáng nhất, tốt đẹp nhất, Hứa Khai nho nhã dịu dàng chính là thanh xuân của cô, làm cho cô biết thế nào là hương vị của tình yêu, cũng làm cho cuộc sống của cô thêm phong phú hơn.
Thanh xuân đã kết thúc, hiện tại cô yêu Phó Kiến Văn, trong đầu đã không còn những ảo tưởng oanh oanh liệt liệt về tình yêu, cô chỉ muốn an ổn sống qua ngày cùng với Phó Kiến Văn, làm tốt bổn phận của một người vợ.
Nếu như không từng yêu Hứa Khai, thì cô cũng không phải là cô của ngày hôm nay...
Cũng sẽ không gặp được Phó Kiến Văn ở Iraq gặp, không quen biết Lục Tương Tư, cũng sẽ không biết đến Đoàn Đoàn.
Có lúc, rất nhiều chuyện như là ông trời đã định trước.
Giống như năm ấy Lục Tương Tư đem Đoàn Đoàn giao cho Tố Tâm, bây giờ... Tố Tâm đã thực sự trở thành mẹ của Đoàn Đoàn.
Một câu nói của Tố Tâm đã đánh tan tuyến nước mắt của Hứa Khai, anh cúi thấp đầu không muốn để cho Tố Tâm nhìn thấy mình rơi nước mắt, lại kìm nén không được.
Anh muốn dùng sức ôm chặt Tố Tâm, nhưng chồng của cô lại đang đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ, Hứa Khai không muốn mang đến phiền phức cho Tố Tâm.
Tình yêu của anh với cô, đã quá muộn màng rồi.
Người đi qua cổng đài truyền hình, đều tò mò nhìn về phía Tố Tâm và Hứa Khai.
Tố Tâm cúi đầu, lấy ở trong túi xách ra một tập khăn giấy, đưa cho Hứa Khai, không nói gì.
*Nửa đêm không ngủ được đăng thêm một chương, chúc mọi người ngủ ngon nha *