“Cậu!” Ngón tay của Diệp Tử Kỳ chỉ về Phó Kiến Văn, nhưng khi đối diện với con mắt thâm thuý lạnh lùng kia, Diệp Tử Kỳ bản năng kinh hãi, cô ta mạnh mẽ mở miệng, khí thế đã không cứng bằng vừa nãy nói chuyện với Tố Tâm, “Ai nói cha tôi không phải con trai của ông nội tôi!”
Tuy rằng Tố Tâm không rõ ràng là chuyện gì xảy ra, nhưng có thể nghe ra mấy phần ý tứ từ lời nói của Phó Kiến Văn cùng Diệp Tử Kỳ...
Tố Tâm cười lạnh nói: “Nếu như cha của cô là con trai của ông nội cô, vậy thì cô có cái gì để sợ, sợ đến mức vào buổi sáng sớm đã đến nhà chúng tôi náo đến mức này!”
“Thiếu phu nhân! Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu phu nhân! Bây giờ không phải là thời điểm cãi vã, lão phu nhân còn đang ở trong bệnh viện, lão tiên sinh lại không nghe sự khuyên bảo của bác sĩ, không cho bác sĩ chữa trị! Nếu cứ tiếp tục như này sẽ chết người mất!” Giọng nói của quản gia Diệp đã vô cùng nóng nảy rồi.
“quản gia Diệp! Ngày sinh kị của mẹ tôi, chuyện xảy ra giữa tôi cùng Kiến Văn còn có Đoàn Đoàn ở Phó gia, ngài cũng là nhìn thấy, Phó lão tiên sinh cùng Phó lão phu nhân đối xử với Phó Thành như nào, đối xử với Kiến Văn như nào! Thời điểm này hẳn là nên mời Phó Thành đi qua, mà không phải mời Kiến Văn đi qua! Rồi lại nói... Kiến Văn chỉ là đời cháu, hơn nữa còn là cháu ngoại! Phó Thành mới là con trai của Phó lão gia cùng Phó lão phu nhân...”
Tố Tâm nói không nhanh không chậm, nói chuyện với quản gia Diệp cũng coi như là khách khí, chỉ là cách dùng từ, xác thực không thế nào thân mật.
“Tìm Phó Thành! A... Các người vẫn còn nhớ tới Phó Thành kia à! Phó Thành bị các người làm hại bị Thành Tây Vương gia mời đi đến bây giờ còn chưa trở về, các người nói đi tìm Phó Thành cũng không cảm thấy ngại sao!” Diệp Tử Kỳ thở hổn hển mắng, “Các người... Các người đoạt quyền thừa kế của Phó Thành không tính! Bây giờ còn muốn miễn trừ hậu hoạn cho nên muốn Phó Thành chết đi có đúng hay không! Tôi nói cho các người biết! hôm nay các người nhất định phải đi cùng tôi đến chỗ của Thành Tây Vương lão gia để giải thích rõ ràng!”