Phó Kiến Văn không hé răng, Hình Phong cười cười nói tiếp: "Lão đại, người như anh, năm đó sau khi đi nằm vùng trở lại quân đội liền một mực muốn rời khỏi, chắc hẳn là những tháng ngày nằm vùng kia thật sự rất khó khăn!"
"Gian nan không phải tháng ngày chấp hành nhiệm vụ, gian nan chính là sau khi trở lại cảnh còn người mất!" Phó Kiến Văn đem nửa đoạn thuốc lá chưa hút xong ném đi, chân vê diệt, hai tay bỏ túi, vẻ mặt cùng ngữ khí đều tĩnh tĩnh như trước.
Hình Phong lâm vào trầm tư, đột nhiên cảm thấy điếu thuốc lá trong miệng cũng mất tư vị, anh ta cũng là dùng mũi chân vê diệt điếu thuốc lá, mở miệng nói với Phó Kiến Văn: "Lão đại, hôn lễ tôi không thể tới tham gia rồi, hi vọng anh có thể hạnh phúc!"
"Được!" Phó Kiến Văn gật đầu.
Hình Phong muốn cứ như vậy rời đi, rồi lại không nhịn được đứng nguyên ở chỗ đó, do dự.
Nhiều năm không gặp Phó Kiến Văn, anh ta có rất nhiều lời muốn nói, nhưng trong túi quần áo có máy nghe lén, khiến cho bọn họ ngay cả gặp mặt cũng không thể tâm sự.
Phó Kiến Văn hiện tại so với Phó Kiến Văn trong kí ức của Hình Phong, có chỗ bất đồng, phảng phất như Phó Kiến Văn đem vẻ lạnh lẽo ở trong bộ đội che giấu ở trong con người mà chỉ lộ ra vẻ trầm ổn bức người, khiến cho người nhìn vào mà nhút nhát.
Người đàn ông như vậy, giống như trời sinh ra liền có loại khí chất có thể đánh tan bất cứ khó khăn nào, Hình Phong nghĩ... Nếu như năm đó Phó Kiến Văn không có rời khỏi đơn vị, hiện tại chắc hẳn đã là chỉ huy của anh ta.
Như vậy, tình huống trong đội liệu có phải sẽ khác nhau rồi hay không!
Những huynh đề vào sinh ra tử cùng anh ta, có phải cũng sẽ không chết thảm như vậy rồi hay không?
Những năm này Hình Phong tận mắt nhìn thấy bọn họ từng người từng người một chết đi, thậm chí ngay cả hài cốt cũng không có cách nào mang về, khiến cho trái tim anh ta giống như bị bỏ vào máy xay thịt.
2/15