Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 1187: Nhẫn kim cương




Phó Kiến Văn đem Tố Tâm ép ngã ở trên giường, dùng sức ôm, cũng không có làm gì, chỉ là lẳng lặng ôm như vậy, ôm người phụ nữ mà khiến anh yêu đến tan nát cõi lòng.

Tố Tâm cũng là ôm chặt Phó Kiến Văn, ấm áp hồi lâu sau đó Tố Tâm trầm thấp mở miệng ở bên tai của Phó Kiến Văn: "Nhưng mà mấy ngày tới em không có ý định náo loạn nữa, cảm giác như bị đào rỗng vậy..."

Phó Kiến Văn nghe được lời nói của Tố Tâm, bị chọc cười: "Là tất cả của anh đều cho em, muốn đào rỗng cũng là anh bị đào rỗng mới đúng."

Lỗ tai Tố Tâm chợt đỏ, nói tiếp rất nhanh: "Thể lực của anh bị đào rỗng sao!"

"Thể lực kém mới cần phải rèn luyện thêm!" Phó Kiến Văn siết chặt lấy, giữ lấy eo của Tố Tâm, "Tốt nhất là rèn luyện cùng em."

Tay nhỏ của Tố Tâm dùng sức nắm lấy bả vai của Phó Kiến Văn: "Cái kia giao cho anh..."

Không phải là Tố Tâm không sợ, mà là... Khi cô toàn tâm làm chuyện kia, có thể để cho Phó Kiến Văn vui thích, bất luận là yêu cầu gì, Tố Tâm cũng sẽ không từ chối!

Yêu một người, chính là bản thân cố gắng hết sức khiến người mình yêu vui vẻ!

Phó Kiến Văn hôn xuống trán Tố Tâm, anh yêu cô như vậy, làm sao nhẫn tâm nhìn cô phải chịu đau đớn: "Dẫn em đi rửa ráy!"

"Được..."

Đây là lần đầu tiên hai người tắm rửa mà không có phát sinh chuyện kia.

Tắm xong, Phó Kiến Văn lấy áo ngủ được chuẩn bị sẵn trong nhà cho Tố Tâm, Tố Tâm ngồi ở trong lồng ngực Phó Kiến Văn, tùy ý để anh giúp mình thổi mái tóc.

Tố Tâm cúi đầu nhìn xem nhẫn kim cương trên ngón tay của mình, so với loại kẹo nhỏ hình thù giống viên kim cương mà khi còn bé hay ăn vô cùng giống nhau, ngón tay cô nhẹ nhàng lay động khúc xạ của nó, nhẫn Kim Cương phát ra hào quang óng ánh vô cùng.

Nghe tiếng máy sấy ông ông bên tai, Tố Tâm đem mấy sợi tóc vén ra sau tai, đem nhẫn đường đưa đến bên mép liếm liếm...