Tố Tâm buông bàn tay nhỏ đang siết chặt ở hai bên người xuống, giữa lông mày tất cả đều là lo lắng.
Khoé môi của Phó Kiến Văn mỉm cười, cho Tố Tâm một nụ cười khiến cô an tâm, sau đó tầm mắt lại rơi vào trên người Khương Trình Viễn, tiếng nói thuần hậu lộ ra vẻ lương bạc: "Không nhất thiết phải thế..."
"Kiến Văn, đứa bé kia cũng là cháu trai của ta!" Ngữ khí của Khương Trình Viễn gấp gáp mà lại vô lực, "Đứa bé kia giống Tương Tư như vậy! Ban đầu là con đi cứu Tương Tư cùng Minh An, chuyện này chỉ cần nghĩ, ta còn có thể không rõ ràng là chuyện gì xảy ra sao!"
Phó Kiến Văn hít một hơi thuốc lá, khói mù màu xám đen tản đi, Khương Trình Viễn nhìn thấy vẻ mặt không chút gợn sóng của Phó Kiến Văn.
Khương Trình Viễn quá rõ ràng tính cách của Phó Kiến Văn, ông ta biết chỉ cần Phó Kiến Văn không hé miệng, ông ta khẳng định sẽ không thấy được cháu nội của mình, nhân tiện nói: "Được... Cho dù đứa bé kia là của con cùng Tố Tâm! Cho ta gặp một lần, có thể không!"
Phó Kiến Văn không nói.
Khương Trình Viễn có phần cuống lên: "Kiến Văn, ta là ông nội của nó!"
Nghe nói như thế, đôi mắt đen của Phó Kiến Văn nhìn về phía Khương Trình Viễn: "Ông họ Khương, tôi họ Phó, đứa trẻ cũng họ Phó, tại sao ông lại là ông nội rồi"
Nắm đấm bên người của Khương Trình Viễn nắm chặt lại.
Khi còn trẻ, vì kết hôn cùng người vợ thứ hai, vì tánh phát sinh xung đột mà Khương Trình Viễn nghe theo lời kiến nghị của cha mẹ vợ hai mà ngay cả để Phó Kiến Văn họ Khương mà Khương Trình Viễn cũng không có dũng khí.
Lời nói của Phó Kiến Văn khiến cho lồng ngực của Khương Trình Viễn đau nhức, nhưng lại không có cách biện giải cho mình.
"Về sau đừng đến..." Phó Kiến Văn liếc nhìn Tố Tâm còn đứng ở cửa nhà, "Cũng đừng để Tiểu Tâm biết ông là ai!"
Khương Trình Viễn nhìn người con trai còn sót lại duy nhất của mình: "Kiến Văn... Cha phải làm sao, mới có thể khiến cho con không hận cha!"