Ngoài cửa, là một người đàn ông xa lạ mà Tố Tâm chưa từng gặp, tầm hơn 50 tuổi, vóc người duy trì vô cùng tốt, không có bụng bự, âu phục phẳng phiu, tóc mai điểm bạc, ông ta đứng ở cửa vào, nghiêng đầu nhìn xem cây bạch quả trong sân đến mức xuất thần...
Đêm qua có một cơn mưa lớn, lá vàng của cây bạch quả rơi đầy đất, cảnh đẹp trong sân đẹp không sao tả xiết.
Nghe được tiếng mở cửa, người đàn ông trung niên quay đầu lại, một tay Tố Tâm cầm chốt cửa, một tay đem khoá áo kéo cao lên để tránh cái lạnh từ bên ngoài phả vào.
"Ngài khỏe chứ, xin hỏi ngài là ai!" Tố Tâm nhìn người đàn ông trung niên dáng vẻ xuất chúng trước mắt, hỏi.
Nhìn thấy Tố Tâm, người đàn ông trung niên lộ ra một vệt nụ cười thân thiện, ngữ khí rất hòa ái: "Kiến Văn có ở đây không!"
"Ngài là!" Tố Tâm luôn luôn cảnh giác, không có trực tiếp cho người tiến vào trong.
"Ta là cha của Kiến Văn..."
Người đàn ông trung niên còn chưa nói hết tiếng nói, lại đột nhiên ngừng lại, tầm mắt lướt qua Tố Tâm, nhìn về phương hướng phía sau lưng cô nhìn lại...
Tố Tâm cũng là quay đầu lại nhìn về phía Phó Kiến Văn, anh liền đứng ở cửa nhà, duy trì tư thế hai tay bỏ túi, môi mỏng khẽ nhếch, cả người tràn đầy vẻ trầm ổn thành thục lãnh túc, màu mắt trước sau như một thâm trầm bình tĩnh.
"Kiến Văn!" Người đàn ông trung niên lộ ra nụ cười với Phó Kiến Văn, mơ hồ lúng túng, "Có chuyện muốn thương lượng với con một chút! Không biết hiện tại có thuận tiện hay không!"
Tố Tâm hoàn toàn không biết người đàn ông trung niên này là ai, chỉ là mơ hồ cảm thấy, Phó Kiến Văn tựa hồ không phải quá yêu thích người đàn ông này.
Tố Tâm nghiêng người: "Vậy trước hết mời ngài vào trong..."
"Không được!" Người đàn ông trung niên nở nụ cười hiền lành với Tố Tâm, "Ta cùng Kiến Văn ở bên ngoài nói mấy câu, cây bạch quả bên ngoài rất đẹp!"
Tố Tâm không có miễn cưỡng.