Boss Trở Thành Chồng

Chương 863




39863.Lưu Tuyền nhăn mày.

Người yêu đầu của Lục Sâm à....

Cô kéo ống tay Tiểu Thất, “Người yêu đầu thì có quan hệ gì, tóm lại người hiện tại bên Lục Sâm là cậu, mà đây lại là nhà cậu, cậu sợ cô ta làm gì?”

Đúng ha!

Tiểu Thất không nhịn được thẳng eo lưng lên.

Cô không ngừng nói thầm, “Mình là chủ nhân của nhà này, cô ta là khách, mình không sợ cô ta, mình không sợ cô ta, mình chính là không sợ cô ta....”

Tiểu Thất cố gắng thôi miên thuyết phục mình, sau đó thẳng lưng lên, miệng nhếch lên cười nhìn Lưu Tuyền, “Sao, mình thế này đủ khí thế trấn áp chưa?”

Lưu Tuyền chả do dự đả kích cô, “Cười giải tạo quá...”

Nụ cười Tiểu Thất bỗng ủ xuống, cô che mặt bi ai, “Làm sao đây làm cách nào đây, mình không thể cứ nhún nhường trước cô ta được, nhưng đó lại là mối tình đầu của Lục Sâm, ai cũng đều nói tình đầu là tình đẹp nhất, ngỡ nhỡ Lục Sâm thấy cô ta ưu tú hơn tớ, lại quay lại với cô ta thì làm sao!”

Lưu Tuyền nhếch môi, “Lục tổng chả phải loại người như thế...”

“Tóm lại tớ chính là lo lắng đâý mà.”

Thích một người chả phải là như thế sao, dễ dàng bị kích động đau khổ.

“Tiểu Tuyền, làm sao đây?”

Lưu Tuyền cảm thấy Tiểu Thất lo lắng quá thừa, “Tiểu Thất. Cậu đối với Lục Tổng có niềm tin chút đi, nếu như Lục Tổng thực dự thích người đàn bà này, sẽ không chọn ở bên cậu rồi, cậu cứ yên tâm là được, có lẽ cậu thấy mình có nhiều điểm không so được với người đàn bà đó, nhưng tình nhân trong mắt hóa tây thi mà, trong mắt Lục Tổng, cậu chính là ưu tú nhất.”

“Thật không?”

“Mình cảm thấy Lục Tổng chắc cũng nghĩ như thế.”

Tiểu Thất chớp chớp mắt, tự tin được khích lệ, lập tức đầu tự tin.

Cho nên lúc đến trước mặt Triệu Đình Đình, nụ cười của Tiểu Thất đã cô cùng bình tĩnh, đến lúc ấy Tiểu Thất mới biết vì sao Triệu Đình Đình lại đến đây, cô không phải đến một mình, là đại diện cho đài truyền hình qua đây phỏng vấn.

Tiểu Thất bỗng nhớ ra, lần trước gặp Triệu Đình Đình chả phải chính là bên cạnh đài truyền hình sao.

Cô còn trẻ như vậy, đã có thể tham gia cuộc phỏng vấn lớn như vậy.

Đúng là tiền đồ vô lượng mà.

Tiểu Thất trong lòng thổn thất không yên, nhưng trước mặt tình địch không thể tỏ ra sợ hại, Tiểu Thất bưng cái giá, cười điềm đạm chào hỏi Triệu Đình Đình, “Cô Triệu...không ngờ hôm nay lại gặp cô ở đây.”

Triệu Đình Đình còn ngạc nhiên hơn Tiểu Thất.

Diện mạo Tiểu Thất quá kiều diễm, cộng thêm quan hệ giữa cô và Lục Sâm, Triệu Đình Đình dù muốn quên cũng khó.

Hôm nay Tiểu Thất vì phải tiếp đãi khách, nên đặc biệt trang điểm một xíu, cả người mặc một bộ đầm dài màu tím nhạt, váy tầng tầng lớp lớp phủ xuống, giống như một bông hoa đang khoe sắc, do thời tiết lạnh, bên ngoài bộ đầm còn khoác một chiếc áo khoác màu nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, cảm giác tươi mới lại pha chút bướng bỉnh tinh nghịch.

Triệu Đình Đình ngây ra một lúc, chả trách Lục Sâm lại thích cô ta như thế, cô giá xinh đẹp như vậy ai gặp cũng thích?

“Cô Tiêu chào cô....”

Triệu Đình Đình xưng hô với Tiểu Thất như thế, đột nhiên ngây người ra, Tiểu Thất họ Tiêu....mà đây lại là nhà Tiêu Gia, chả lẽ...

Trông thời gian nói chuyện, quan khách khác đã tới nườm nượp, “Hôm nay khách nhiều quá, có gì tiếp đãi không tới mong cô Triệu lượng thứ.”

Quả nhiên!

Quả nhiên lại là thật!

Trong lòng Triệu Đình Đình nhất thời cũng không biết là cảm giác gì.

Lần trước thấy Tiểu Thất ở quán cafe, cô đoán được tình trạng kinh tế gia đình Tiểu Thất có lẽ khá, nhưng lại không nghĩ tới việc cô lại là con gái của tổng tài Quốc Tế Hoàn Vũ!

Triệu Đình Đình trong lòng có chút ganh tị.

Diện mạo xuất chúng thì cũng thôi đi, lại còn có gia thế tốt đến thế này.

Người ta nổ lực cả một đời cũng không đạt được tới cảnh giới như cô...thật la vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Triệu Đình Đình hiểu được nụ cười của Tiểu Thất, lập tức nhanh chóng vào biệt thự.

Người đằng sau thấy Triệu Đình Đình lại quen biết cả với chủ nhân biệt thự, vui mừng kì vọng, “Cô giáo Triệu, cô lại quen biết với cô Tiêu, thật là quá tốt rồi, cô giáo Triệu, nếu cô có thể thuyết phục cô Tiêu, để Ngài Tiêu tham gia phỏng vấn của đài truyền hình chúng ra, vậy tỉ xuất xem đài của chúng ra nhất định sẽ tăng vùng vụt.

Triệu Đình Đình lướt mắt nhìn qua.

Nụ cười của ký giả bỗng tê cứng lại, Triệu Đình Đình đã bước lớn rời khỏi, ký giả nhìn đồng nghiệp, ngượng ngùng không thể tả, “Tôi nói sai gì sao?”

Đồng nghiệp cũng vô cùng ngạc nhiên, nhún vai biểu thị ý không hiểu.

.....

Tiểu Thất tiếp đãi khác xong, chuyển mắt một vòng thì phát hiện Lục Sâm đã không thấy đâu.

Tiểu Thất ý thức tìm hình bóng của Triệu Đình Đình trong đám người dưới kia, nhưng cô phát hiển biểu tượng đài truyền hình của Triệu Đình Đình, cũng thấy mấy nhân viên ở đó, nhưng chỉ là không thấy bóng hình của Triệu Đình Đình.

Hai người cũng mất tích....

Trong lòng Tiểu Thất bỗng “cọc cọc” lên một tiếng.

Cô để Champagne vào trên mâm tiếp khách, giao phó cho Lưu Tuyền một lời, “ Tiểu Tuyền cậu coi chừng giúp tớ, tớ ra ngoài chút.”

“Ừm, được!”

Biệt thự là nhà của Tiểu Thất, cô quá quen thuộc nhà của mình, muốn tìm chỗ không người để nói chuyện, chỉ có nơi đó là thích hợp nhất thôi.

Tiểu Thất vòng qua phía sau của biệt thự.

Đó là một rừng hoa, vì mami thích hoa tươi, nên đây là vườn hoa sau nhà của cô, trong vườn hoa trồng đủ các loại hoa, nhưng mùa này, chỉ có hoa mai nở.

Tiểu Thất một mình lén lút đi đến hậu viện, nhìn từ xa quả nhiên thấy thân hình bận đồ trắng của Triệu Đình Đình.

Trong hàng cây hoa mai lãng mạn ấy, Triệu Đình Đình mặc bộ đồ tây trắng toàn thân sắc sảo lại thuần khiết, tóc chải gọn gàng phía sau, lộ vầng trán quang khiết, tô một màu son đỏ kiều diễm, vừa đứng đắn vừa gợi cảm, mà trước mặt cô ta, lại là Lục Sâm.

Trong lòng Tiểu Thất tê tái không chịu được.

Dự cảm của cô quả không sai, hai người này quả thật ở chung với nhau.

Hôm nay Lục Sâm lại cứ mặc bộ tây phụ màu trắng, đứng cùng với Triệu Đình Đình nhìn sao cũng giống đồ cặp, Tiểu Thất thật sự muốn chặt đứt tay mình, vì! Bộ đồ trên người của Lục Sâm lại là do sáng nay cô đích thân lựa chọn cho anh ấy!

Bình thường Lục Sâm mặc đồ tây đen, hôm nay cô lại tâm huyết cứ lựa cho anh bộ đồ tây trắng này.

Tiểu Thất hận đến nổi muốn cho mình một tất!

Lựa gì bộ đồ tây trắng!

Đồ tây đen cũng đẹp mà!

Lúc này bóng dáng cao gầy của họ đứng giữa vườn hoa mai đỏ, không nhắc đến cũng biết là vô cùng thu hút ánh nhìn.

Tiểu Thất cẩn thận tiến gần thêm chút, cô cũng không biết mình nghĩ gì, lại nấp sau một cái cây nghe lén hai người nói chuyện,

Cách họ rất gần, quả nhiên nghe thấy hai người nói chuyện.

“Cô nói tìm tôi có việc, việc gì? Hôm nay tôi ở đây khá bận, có gì cứ nói thẳng đi.”

Hóa ra là Triệu Đình Đình tìm Lục Sâm.

Tiểu Thất trong lòng đỡ hơn xíu.

“Em chỉ muốn hỏi sao cuộc họp với các bạn học anh lại không tham gia, mọi người đều thấy rất tiếc.” Triệu Đình Đình ngượng ngùng hỏi, “ Hôm nay em gặp anh ở đây khá ngạc nhiên, Lục Sâm...em không ngờ Tiêu Tiểu Thất lại là con gái của Tiêu Lăng.”

Cô là con của ba cô thì có gì kì lạ.

Còn có họp lớp!

Hihi, nhắc đến cái này Tiểu Thất cảm thấy vui, Lục Sâm rất biết điều, biết là cô khá để ý Triệu Đình Đình, nên họp lớp đều không đến hỏi thăm cô ta, trực tiếp hủy không đi.

Tiểu Thất nhếch môi cười, cúi thấp hơn, tiếp tục nghe lén.

“ Đình Đình, cô muốn nói cái gì?”

Triệu Đình Đình hít thở sâu, ngẩng đầu nhìn thẳng Lục Sâm, “Lục Sâm, em muốn biết, anh và Tiêu Tiểu Thất ở bên nhau, có liên quan đến gia thất cô ta không!”

Ngọn lửa trong lòng Tiểu Thất “Tưng” cả ra.

Khốn kiếp!

Câu này nghĩa là gì?

Nói Lục Sâm vì tiền mà ở bên cô sao?

“Tôi và cô ấy lúc bên nhau chưa biết về thân phận cô ây.”

“Vậy diện mạo thì sao?” Triệu Đình Đình vẫn không từ bỏ, “Không liên quan đến nhan sắc cô ta sao, Tiêu Tiểu Thất đẹp thế cơ mà...”

“Đủ rồi!”

Ánh mắt Lục Sâm lạnh xuống, “Tôi và Tiểu Thất là hai bên yêu nhau thật lòng, chúng tôi cùng trải qua một số chuyện mới đi đến ngày hôm nay, cô trong kí ức tôi là một cô gái rất tuyệt, tôi hy vọng cô đừng hủy đi hình tường tốt đẹp đó của cô trong tôi! Được rồi, nếu không còn gì nữa tôi đi trước đây.”

“Anh đừng đi!”

Tiểu Thất vạch tán cây ra nhìn cái, vừa nhìn là lập tức chịu không được.

Mẹ!

Cái con Triệu Đình Đình chết bầm kia lại dám ôm Lục Sâm từ đằng sau!

Óa óa áo!

Đáng chết mà!

Đó là đàn ông của cô!

Cái con đàn bà này dám bám theo đàn ông của cô!

Ngọn lửa lòng của Tiểu Thất dường như sắp xông lên tới tận trời cao, cô bóp chặt nắm đấm mới khống chế được bản thân không nhảy ra đẩy Triệu Đình Đình!

Nhưng....nếu lúc này cô nhảy ra, vậy cũng thật là ngượng ngùng.

Cũng may Lục Sâm không làm Tiểu Thất thất vọng.

Lục Sâm ngay lúc đó đã nhanh chóng đẩy Triệu Đình Đình ra, nhưng anh chỉ có một chân, sức không đủ, đẩy hai cái là không thể đẩy nổi nữa, mặt Lục Sâm lạnh như tiền, “ Triệu Đình Đình, buông tay!”

“Không!”

Triệu Đình Đình mắt đỏ hoe ôm chặt Lục Sâm, “Em không buông, chả lẽ anh đã quên những kỉ niệm ngọt ngào của chúng ta khi còn ở trường sao, anh biết không, lần này về nước....là đặc biệt về đây tìm anh, em phát hiện bao nhiêu năm nay lại không có cách nào quên được anh, nên em trở về, em muốn tìm lại tình cảm của chúng ta...năm đó anh xảy ra tai nạn, phải làm phẫu thuật cắt chi, em biết anh vì thế mà cự tuyệt tránh gặp em, giờ em nói với anh....em không để ý chân anh, một chút cũng không, hai chúng ta bắt đầu lại được không?

Tiểu Thất gần như phát nổ!

Bắt đầu lại cái con khỉ!

Coi cô ta như người đã chết à?

Tiểu Thất vừa định xông ra, Lục Sâm lại mở miệng nói, “Không được!”

Lời nói đanh thép của anh, khiến người nghe lòng nguội lạnh.

“Tại sao, em có điểm nào không bằng Tiêu Tiểu Thất?”

Lục Sâm dùng sức đẩy Triệu Đình Đình ra, ánh mắt lạnh nhìn cô, “Có lẽ em rất ưu tú, nhưng em không phải người anh cần, càng huống hồ..trước đây chúng ta chưa từng bắt đầu, càng không có chuyện gì khắc cốt ghi tâm cả! Anh sớm đã từ bỏ tình cảm trước đây, giờ người anh yêu là Tiểu Thất, sau này cũng chỉ yêu mỗi cô ấy!”

Trong lòng đang ghen tuông của Tiểu Thất, đang ghen ấy, vì những lời này của Lục Sâm mà hoàn toàn biến mất.

Cô cảm động đến khóe mắt đầy lệ.

Cái tên Lục Sâm khốn kiếp, không uổng công em tốt với anh.

“Vậy em thì sao?”

“Em?” mắt Lục Sâm lặng xuống, “Tôi tự thấy mình chưa từng làm qua chuyện gì quá giới hạn với cô, nên sau này của cô chắc tôi cũng không cần chịu trách nhiệm nhỉ?”