39829.Trương Hy cũng đến trước đồi đất nhỏ, cô cúi người quét đi lớp tuyết phủ trên đồi đất nhỏ đi.
Mắt có chút đỏ.
Trên thực tế, chôn dưới đồi đất nhỏ đó, quả thật là Lý Dương.
Lúc đầu cô chính mắt thấy Lý Dương bị người của Lãnh Mạc bắt đi, cô lén bắt xe đi theo, nhìn thấy họ đem hắn vào biệt thự Bán Sơn, xe taxi đến dưới chân biệt thự không có cách nào đi tiếp, cô một mình lén lén đợi dưới núi, qua một ngày thì thấy họ đem thi thể của Lý Dương từ trên núi kéo xuống, sau đó vứt đến sau núi chôn lại.
Đến giờ cô vẫn không sao quên được hình ảnh toàn thân đầy máu không còn hơi thở của Lý Dương.
Khóe mắt Trương Hy đỏ hoe, một giọt nước mắt chạy xuống má theo khuôn mặt rơi xuống chỗ tuyết phủ kia.
Cô dùng hết tiền trên người mình, kêu người đào thi thể ra, đưa đến đây, sau đó tự tay đào hố, từng chút một chôn Lý Dương xuống đất.
Trương Hy bóp chặt các ngón tay lại.
Lý Dương à Lý Dương!
Chả phải anh yêu Tiểu Thất đến chết đi sống lại sao!
Giờ coi như anh được như ý rồi, vì cô ta mà đền cả tính mạng, nếu như được làm lại lần nữa, anh còn làm thế không!
“Trương Hy, sao cô lại nói với tôi những lời này?”
Trương Hy chớp mắt, từ trong suy tư hoàn hồn lại, cô lau nước mắt, tiếp tục lừa Lý Ngọc, “Vì tôi yêu anh! Vì người là mẹ anh, người có quyền biết những chuyện này! Nếu tôi không nói với người, cho dù người điều tra cả đời cũng có thể không biết được chân tướng!”
“....nhưng tôi cũng rất hận anh! Tôi hận anh liên lụy cả gia đình tôi, liên lụy bố mẹ tôi và cả tôi! Việc tôi có thể làm thay anh chỉ có nhiêu đó, đối với anh đã cạn tình nghĩa rồi, cho nên sau chuyện hôm nay, tôi sẽ nghĩ cách rời khỏi thành phố A, lại bắt đầu cuộc sống mới!”
Lý Ngọc che mặt trong lòng toàn là ác ý!
Mấy người này cậy quyền thế mà coi mạng người như cỏ rác!
Bọn chúng không sợ báo ứng sao!
Lý Ngọc dường như không nghe thấy lời Trương Hy, cô quỳ trước đồi mộ, “Lý Dương, là mẹ có lỗi với con, lúc đầu mẹ không nên nói với con cha ruột con là Lục Vĩnh Cường, nếu như con không biết những điều này, sẽ không đến Lục Gia, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế! Đều trách mẹ không tốt, là mẹ đã hại con rồi!”
“Hại anh là Tiêu Gia và Lục Gia, không phải người!” Trương Hy lên tiếng chỉ dạy.
“Đúng! Chính là bọn họ! Là bọn họ đã giết chết con tôi!” Lý Ngọc mắt đỏ hoe giọng hằn xuống, “ Lý Dương, mẹ sẽ không để con chết oan uổng vậy đâu, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách báo thù cho con! Đám người khốn nạn Lục Gia, còn có Tiêu Gia! Mẹ tuyệt đối sẽ không tha cho bọn chúng!”
Trương Hy nghe Lý Ngọc nói như vậy, khóe môi nhếch lên, nụ cười đầy căm hờn và ác ý.
Đây mới chính là kết quả cô ta muốn!
Tuy cô và Lý Ngọc nói có những lời là giả, nhưng cô thấy, có một câu chuyện là thật!
Tiêu Tiểu Thất hại cô nhà tan cửa nát quả là không sai!
Là do Tiêu Tiểu Thất, trực tiếp hại Lý Dương đến mất cả mạng cũng không sai!
Gần hai tháng nay cô luôn suy nghĩ, cô đều không thể từ bỏ mối hận này!
Dựa vào đâu mà Tiêu Tiểu Thất làm bao nhiêu việc xấu vẫn có thể sống hạnh phúc!
Cô nén không nỗi cục tức này!
Cô phải báo thù!
Nhưng...cô chả có gì để báo thù!
Giờ cô cái gì cũng không có, tiền không quyền không, con người như cô giờ đây nếu muốn báo thù thật sự là khó như lên trời!
Còn một điểm quan trọng hơn là _cô sợ chết!
Cô sợ sẽ rơi vào kết cục giống như Lý Dương!
Nên cô luôn chờ đợi, chính là chuyên đợi Lý Ngọc đến thành phố A tìm người, quả nhiên, cô không phí công, cô đã đợi ở trước cửa biệt thự của Lục Gia chờ hơn hai tháng trời, cuối cùng cũng đợi được Lý Ngọc đến.
Haha_
Không sai, cô không có gan để báo thù, nhưng cô có thể lợi dụng Lý Ngọc!
Lý Ngọc chỉ có một đứa con là Lý Dương, biết con mình chết thảm đến thế, sao có thể không đi báo thù!
Lý Ngọc tuy xuất thân là một nông phụ ở một rừng núi héo lánh, không quyền không thế, nhưng không ai có thể xem thường sức mạnh của một người mẹ, vì con của mình...bà ta cái gì cũng có thể làm được!
Trương Hy thấy khuôn mặt đầy oán hận của Lý Ngọc, biết mình đã thành công một nửa.
“Giờ bà cũng đã biết chân tướng rồi, tôi ở lại thành phố A cũng không còn ý nghĩa gì!” Trương Hy đứng dậy vỗ vỗ sạch lớp tuyết trên người, “Tôi nói với bà chỉ là để bà mang hài cốt của Lý Dương về nhà, để anh ta lá rụng về cội, chứ không phải để bà báo thù! Không phải tôi coi thường bà, bà tìm Tiêu Tiểu Thất để báo thù, tuyệt đối là lấy trứng chọi với đá, mà còn là một cục đá cứng to! Càng huống hồ, Tiêu Tiểu Thất là thiên kim đại tiểu thư, bà muốn tìm cô ta báo thù, haha...tôi đoán là đến mặt cô ta bà cũng không gặp được!
“Cho dù như vậy tôi cũng không tha cho bọn chúng!” Lý Ngọc bóp chặt nắm đấm, mắt đỏ hoe, cứng rắn nói, “Con tôi không thể chết oan như vậy! Đúng, tôi là một nông phụ, đối kháng không nổi với chúng, nhưng tôi sẽ đợi tìm cơ hội, tôi không tin cả đời này tôi không tìm được cơ hội!”
Cô cần chính là câu nói này!
Trương Hy đã hoàn toàn yên tâm. “Tùy bà, tôi đi trước đây!”
Lý Ngọc không nói gì.
Trương Hy lại che mặt lại, không do dự rời đi!
Lý Ngọc ở trước mộ phần của Lý Dương quỳ gần hai tiếng đồng hồ, bà bị đông đến toàn thân lạnh ngắt, toàn thân tê cúng.
“Lý Dương, mẹ sẽ không để con chết oan như vây, con tin mẹ!”
Lý Ngọc lại quay lại biệt thự nhà Lục Gia.
“Nói với Lục Vĩnh Cường, tôi muốn gặp ông ta!”
Đám canh cửa trước đây có gặp qua Lý Ngọc, biết bà ta là mẹ của Lý Dương, không dám chậm trễ, lập tức vào bẩm báo, Lục Vĩnh Cường rất nhanh che một chiếc ô đi ra, nhìn thấy Lý Ngọc khẽ nhăn mày, “Bà không phải đi rồi sao, sao lại quay về!”
“Tiền đâu!”
“Tiền gì?”
“Lần trước các người đưa cho ta mười vạn!” Lý Ngọc liều mình cắn chặt răng mới kiềm chế được bản thân không liều chết với Lục Vĩnh Cường, bà nhìn Lục Vĩnh Cường đầy oán hận, “Giờ tôi nghĩ thông rồi, mau đưa tiền cho tôi!”
Lục Vĩnh Cường cười nhạt một tiếng.
Ông còn tưởng Lý Ngọc thanh cao biết bao, thì ra cũng chỉ có thế thôi mà!
“Bà đợi đấy tôi kêu người đi lấy!” Lục Vĩnh Cường căn dặn người giữ cửa, người giữ cửa rất nhanh đi lấy mười vạn trong túi đưa cho Lục Vĩnh Cường.
“Đưa tiền cho tôi!”
“Gấp cái gì!” Lục Vĩnh Cường cứ đùa với cọc tiền giấy trên tay, lạnh lùng nhìn Lý Ngọc, “Tôi nói rõ trước, sau khi bà nhận số tiền này, sau này tuyệt đối không được đến đây tìm tôi, cũng không được tìm Lý Dương nữa, từ nay chúng ta không có bất kì quan hệ gì nữa!”
Hắn tưởng là bà muốn có quan hệ với Lục Gia lắm sao!
Bà còn chê bẩn cơ!
Nếu không phải vì có tiền dễ làm mọi chuyện, tiền của Lục Giai dù có vứt đi bà cũng không thèm lượm!
“Ông yên tâm, sau khi ông đưa tiền cho tôi, sau này cho dù xin tôi, tôi cũng không bước chân vào nhà này nữa bước!”
“Rất tốt!” Lục Vĩnh Cường đưa bao tiền giấy cho Lý Ngọc, lại cảnh cáo bà lần ba, “Số tiền này đủ bà sống hết nửa cuộc đời còn lại, đừng có toan tính mấy thứ tào lao, còn nữa...Lý Dương bà đừng tìm nữa, khi nào nó muốn về sẽ tự về thôi.”
Ông ta lo lắng bà sẽ điều tra rõ, làm hỏng chuyện của họ!
Haha, lúc muốn về sẽ về?
Người chết rồi sao có thể về!
Lý Ngọc mím chặt môi, lấy mười vạn rồi đi, sau khi giật được tiền bà không nhìn Lục Vĩnh Cường thêm một lần nào, bóp chặt nắm tay không chút do dự xoay người đi.
Lục Gia....
Nơi dơ bẩn như vậy, một giây bà cũng không muốn nán lại!
....
Tiểu Thất còn đang mặn nồng với Lục Sâm, hoàn toàn không biết rằng vài ba lời của Trương Hy đã lừa dối được người khác, càng không biết Lý Ngọc lại hận cô ta đến vậy.
Cô nấp trong chăn tại khách sạn, cả ngày đều chưa ăn gì, không đói mới lạ.
Mơ mơ hồ hồ mở mắt ra đã thấy Lục Sâm đang nhìn cô người, “Ú... Lục Sâm, đói quá....”
Đói?
Xoẹt!
Ánh mắt Lục Sâm lập tức nổi lửa lên.
Tiểu Thất giờ thấy ánh mắt anh ta quá đáng sợ, nhanh chóng nấp kĩ trong chăn, cô giơ chân đã Lục Sâm một cái, “Em đói, đói, là bụng đói!”
Cái bụng cũng phối hợp reo lên.
Lục Sâm sờ sờ mũi.
“Em phải nói rõ, anh còn tưởng..”
“Hừm hừm hừm, sao anh không nói đầu óc anh toàn nghĩ bậy bạ chứ! Cái bụng lại oạt oạt kêu lên, Tiểu Thất che bụng, lại đá anh một cái, làm nũng, “Mau đi kêu đồ ăn đi, em sắp đói chết rồi!”
Lục Sâm mặc áo ngủ, tiện tay đưa quần áo cho Tiểu Thất, “Anh đã đặt nhà hàng, đang hâm đồ ăn, đợi em dậy ăn đấy, mau mặc đồ vào, đợi xíu ăn xong cơm anh đưa em về nhà.”
“Ồ!” Tiếu Thất thấy đống đồ mới trước mặt, “Đâu ra thế?”
“Sau khi em ngủ anh bảo người làm việc trong khách sạn mua cho em đấy.”
Tiểu Thất mở cái túi ra nhìn cái, mặt đỏ bừng bừng lên.
Trong đó còn có nội y.
Cô mặc áo ngực, kinh ngạc nói, “Lại vừa khích, sao anh bước số đo của em vậy?”
“Hôm qua anh sờ cả một ngày, sao lại hông biết!”
“Á á á, Lục Sâm cái tên háo sắc! Dê già!”
Lục Sâm haha cười lớn.
Con tiểu a đầu này dễ dụ thật!
Trên thực tế,là trai tân như Lục Sâm đôi tay không có năng lực đo lường kích cỡ, nhưng anh có thể thấy, nội y Tiểu Thất thay ra đều có size tiêu chuẩn!
Anh xoa đầu Tiểu Thất, “Nhanh lên, trời đã tối rồi!”
Tiểu Thất quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, má ơi, đúng là tối thật!
Cô lại cũng với Lục Sâm lăn lộn cả ngày trên giường.
Óa óa óa!
Về đến nhà anh trai cô có lột da cô hay không đây!
Tiểu Thất nhanh như bay mặc đồ vào!
“Chậm tí, đừng để bị ngã.”
“Ngã cũng tại anh!” Ai bảo anh làm cho chân cô mềm nhũn không động đẩy được.
“Đúng đúng đúng, tại anh tại anh!”
Hai người cùng nhau ăn xong bữa tối, Lục Sâm kêu khách sạn gọi xe taxi, đưa Tiểu Thất về nhà.
“Lục Sâm, ngộ nhỡ em bị đánh thì làm sao?”
“Không đâu, còn có anh mà!”
Tiểu Thất giờ chỉ có một thỉnh cầu duy nhất là daddy và mami không ở nhà.
Đến cửa biệt thự, ngực Tiểu Thất đập thình thịch.
Cô thò đầu vào nhà nhìn một lượt, đắc ý cười lớn, “Hahaha, em may mắn quá, daddy và mami nhất định đang ở trong bệnh viện vẫn chưa về, xem phòng khách tối om thế cơ mà!
Đột nhiên!
Tiếng của Tiểu Thất bỗng tắt hẳn!
“Bạch__” một tiếng, đèn trong phòng khách sáng trưng!
Nụ cười “Xoẹt” của Tiểu Thất bỗng tê cứng trên mặt, cô tê cả người quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tối sầm của anh hai và daddy đang ngồi trên ghế sofa!