Boss Trở Thành Chồng

Chương 784




Trong ngục tù đen tối, chứa đầy những công cụ tra tấn khác nhau.

Lý Dương đang bị trói tay trói chân cột trên một thanh gỗ, anh vẫn đang mặc trên người bộ đồ ở nhà của ngày hôm qua từ Lục gia bước ra, lúc này trên bộ đồ ở nhà màu gạo đã nứt ra nhiều vết rách, trên bộ đồ còn dính đầy máu tươi.

Lý Dương đang nghiêng đầu, dựa lên thanh gỗ với hơi thở yếu ớt cuối cùng, cả người đã không còn tỉnh táo.

Lúc Tiêu Lăng đến chính là nhìn thấy một cảnh tượng như thế.

“Chết chưa?”

“Cậu không phải nói để dành một hơi thở cuối cùng à, vẫn chưa chết.” Lãnh Mạc hai tay bỏ vào túi quần, lười lặng nhìn vào Lý Dương ở phía trước, ngoảnh đầu lại hỏi Tiêu Lăng, “Sao rồi, cánh tay của Tiểu Thất có thể trị khỏi không?”

Nhắc đến cái này, cơn nóng giận của Tiêu Lăng “phùn phùn phùn” bùng phát lên.

Anh không có trả lời câu hỏi Lãnh Mạc, nghiến răng bước nhanh qua bên cạnh thanh gỗ, nhìn thấy trên tường có treo một cây roi màu đen kịt dính máu, anh lấy roi xuống liền đánh thẳng lên người Lý Dương.

“Pốp---“

“Uhm---“

Lý Dương hét đã không hét ra được nữa, cây roi cứ mạnh bạo đánh lên người anh, anh hứ nhẹ một tiếng, toàn thân đều run rẩy lên.

Tiêu Lăng vẫn là không hạ giận được, lại vài roi đánh qua đó.

Lãnh Mạc nhìn đây nhìn đó vẫn không hiểu được, Tiêu Lăng giận như thế, khẳng định là cánh tay Tiểu Thất không trị được rồi!

Ánh mắt lạnh băng của anh nhìn vào Lý Dương ở phía trước.

Tổn thương đến cánh tay của Tiểu Thất, khiến tay phải của con bé bị phế đi, người đàn ông này cho dù là chết, cũng đáng đời lắm!

Cái mạng hèn hạ của hắn ta không có giá trị bằng một tay phải của Tiểu Thất!

“Thằng khốn nạn, tôi phải chém chết hắn!”

Tiêu Lăng đánh được vài roi, nhưng Lý Dương lại không có động tĩnh gì, anh càng đánh lại càng phẫn nộ, đỏ cả mắt liếc nhìn Lãnh Mạc, “Làm sao để thằng khốn nạn này thức tỉnh!”

Đây quá là đơn giản!

Lãnh Mạc ngoảnh đầu dặn dò Vương Bưu, “Cho thằng nhãi này tỉnh tỉnh đi!”

“Vâng!”

Vương Bưu ngoảnh đầu đi ra ngoài, qua được thời gian vài phút, anh từ bên ngoài xách về một thùng nhựa, trong thùng nhựa chứa đầy nước. Vương Bưu đi đến trước mặt thanh gỗ, xách thùng nước lên, dội thẳng nguyên thùng nước lên đầu Lý Dương.

“Á á á---“

Cả người Lý Dương đều co giật lên, vừa hét lên là đã thức tỉnh.

“Đây là nước gì thế?”

“Đã thêm muối rồi đấy!”

Tiêu Lăng cười lạnh một tiếng, cầm lấy cây roi tiếp cận Lý Dương, “Rất tốt!”

Anh đi đến bên cạnh Lý Dương, dùng tay cầm của roi nâng cằm của Lý Dương lên, “Quen biết tao không?”

“Tiêu……Tiêu Lăng?”

“Không sai, chính là tao!”

Lý Dương trố to mắt, không dám tin nhìn vào Tiêu Lăng, anh làm sao có thể không quen biết Tiêu Lăng, hoặc là nói chỉ cần là người của thành phố A làm sao có thể không quen biết Tiêu Lăng! Lý Dương không lo ngại sự đau đớn trên người, ngây ra nhìn vào Tiêu Lăng, nếu như không phải bị trói trên thanh gỗ, e là cả người đều mềm nhũn cả rồi.

“Tiêu Lăng! Tiêu Lăng ông tha cho tôi, tôi cầu xin ông, tôi đúng thật không phải cố ý, thật đấy……tôi chưa từng nghĩ muốn đối xử với Tiểu Thất như thế, tôi rất yêu Tiểu Thất, thật đấy! Tôi với cô ấy quen nhau hai năm mấy, tôi là thật lòng thích cô ấy, hai người chúng tôi chia tay, tôi vẫn còn lưu luyến cô ấy, nhìn thấy cô ấy ở bên Lục Sâm, trong lòng tôi vô cùng khó chịu, cho nên mới mù quáng làm nên chuyện không hay……tôi biết lỗi rồi, tôi đúng thật đã biết lỗi rồi, cầu xin ông tha cho tôi đi……”

“Tha cho mày, vậy ai tha cho Tiểu Thất!” Đôi mắt của Tiêu Lăng đỏ lên, “Con bé tìm ai kiếm chuyện với ai rồi, chỉ là yêu đương thôi, kết quả không ngờ dính phải cái đồ khốn khiếp là mày, tao nói mày nghe, cái mạng hèn hạ của mày không đáng giá đâu! Cậu dám tổn thương Tiểu Thất, vậy thì chuẩn bị cái chết đi!”

Tiêu Lăng nghiến chặt răng, lui về hai bước, roi lại bắt đầu đánh lại.

“Á---“

Lý Dương đau đến muốn chết, anh lớn ngần này rồi, ngày tháng lúc nhỏ tuy rằng sống khổ, nhưng mẫu thân vẫn cứ thương yêu nuông chiều anh, những gì tốt đều cho anh ăn cho anh dùng, cho nên ăn lớn thế này rồi đúng thật vẫn chưa chịu khổ gì qua, thoạt nhiên, hai ngày nay, anh lại phải hứng chịu hết những cái khổ bản thân có thể chịu được và không thể chịu được.

Cây roi nóng ran đánh lên cơ thể, cơ thể anh lúc đầu đã phủ đầy vết thương bị đánh đến thịt nát xương tan, nước muối lạnh băng dội lên người, kích thích mỗi một tế bào mỗi một thần kinh.

Đau!

Rất đau đấy!

Lý Dương cố gắng vùng vẫy, nhưng thứ đang trói anh không phải là dây thừng, mà là dây xích, dây dích thô như là cánh tay trói chặt anh trên thanh gỗ, anh dùng sức vùng vẫy ngoài nghe được dây xích vang được hai tiếng, cái khác ra không có bất kì phản ứng nào.

Chạy trốn?

Lý Dương nhìn thấy đám người áo đen trong nhà, lần đầu tiên từ trong đáy lòng cảm nhận được sự tuyệt vọng.

“Pốp---“

“Á---“

Anh đỏ cả mắt hét lên, “Các người là đang tự ý giam cầm, các người đang tổn hại đến tính mạng con người! Là phạm pháp đấy! Phạm pháp đấy!”

Tiêu Lăng cười lạnh, “Pháp luật? Ở thành phố A nói pháp luật với tao! Đồ ngu xuẩn!”

Tiêu Lăng vứt cái roi trên tay xuống, xoay mắt nhìn vào cây hàn bị đốt cháy đến đỏ hỏn bên cạnh, lấy cây hàn ra từ từ tiến gần Lý Dương, giận dữ nói, “Đồ khốn nạn, mày đáng chết thật!”

“Không! Không không không, tôi cầu xin ông tha cho tôi, tha cho tôi đi, tôi biết lỗi rồi, biết lỗi thật rồi……”

“Muộn rồi!”

Tiêu Lăng chỉ cần nghĩ đến lúc hôm nay ăn cơm, tay phải của Tiểu Thất run cầm cập, thì không có thể nào tha cho thằng khốn nạn này được!

Nếu như đổi lại người khác, có thể chỉ cần cho thằng khốn này một chút bài học là được rồi!

Nhưng ở anh thì không được!

Dám tổn thương đến con gái anh như thế, thì hãy cảm ngộ đến cái chết đi!

“Pốp---“

“Á á---“

Hai mắt của Lý Dương trào ngược, trực tiếp xỉu ngay tại chỗ.

“Lấy nược dội cho tỉnh!”

Vương Bưu nhìn sang Lãnh Mạc, Lãnh Mạc gật đầu, hôm nay nếu như không cho Tiêu Lăng xả cơn nóng giận ra, e là cậu ta sẽ điên mất!

Vương Bưu lại một lần xách thùng nước đã thêm muối, lại một lần dội thẳng lên đầu Lý Dương.

“Á---“

Tiếng hét của Lý Dương đã thay đổi âm thanh!

Anh nghiêng cái đầu, bắt đầu hối hận!

Anh hối hận thật rồi!

Nếu như sớm biết được……sớm biết được Tiểu Thất là con gái của Tiêu Lăng, cho dù là mượn anh một trăm cái gan……anh cũng không dám làm gì cô ấy!

Lý Dương khổ sở mở mắt ra.

“Các người……sẽ, sẽ nhận được báo ứng……”

Tiêu Lăng cười lạnh, “Mày vẫn nên lo cho bản thân mày trước đi!”

Cả người Lý Dương đều đau, mỗi một tế bào trên cơ thể đều đau đớn.

Anh biết được, hôm nay bản thân đã khó thoát kiếp nạn này rồi.

Ngoài sợ hãi ra vẫn là sợ hãi!

Cảm giác đợi chờ cái chết này……người nào chưa trải qua sẽ mãi mãi không hiểu được.

Lý Dương run rẩy nhắm mắt lại.

“Tiêu Lăng……vậy là đủ rồi!”

Tiêu Lăng xả giận một hồi, đã không còn phẫn nộ như trước nữa, tít mắt nhìn vào Lý Dương bán sống bán chết.

Trên tay phải anh lúc đầu vẫn còn dính bông gạc.

Lúc này bông gạc đã lỏng ra, cánh tay tay phải của anh, quả nhiên có một vết đao thương vẫn chưa lành!

Ánh mắt Tiêu Lăng chớp lên.

“Tiêu Lăng, cậu dự tính làm sao xử lý người này?”

“Loại người này để lại chính là một tai họa!” Tiêu Lăng nhìn sang Lãnh Mạc, “Đưa súng cho tôi!”

Lãnh Mạc lấy khẩu súng trên hông cho anh.

Lý Dương kinh hãi trố to mắt.

Tiêu Lăng chĩa thẳng miệng súng vào anh, lạnh lùng nói, “Kiếp sau đầu thai nhớ là nhìn kĩ vào, đừng đắc tội những người không nên đắc tội!”

“Pằng---“