Trương Hân nhận tin lão gia tử đã qua đời từ tin tức trên thời sự.
Nói thật, cô hoảng sợ, không tin vào mắt mình! Ba năm trước cô còn ở tạm trú tại nhà cũ, lão gia tử rất hiền từ và ấm áp, cô ta thật sự rất yêu quý cụ già này.
Ung thư......
Khóe mắt Trương Hân như đỏ ửng lên, tại sao ông trời lại đối xử với một người tốt không công bằng như thế, người tốt như lão gia tử sao lại chết sớm vậy, còn kẻ đâm thuê chém mướn như Lãnh Mạc làm rất nhiều chuyện xấu lại không thấy anh bị báo ứng, không những không báo ứng, trong khi cuộc sống của người ta có hương có vị, thoải mái và dễ chịu.
Còn cô ta thì chỉ có thể sống chui rút ở đây, không dám ra ngoài gặp người!
Ống kính của ký giả truy đuổi sát sao tất cả những người ở trong đại sảnh, ký giả đang giới thiệu về cả đời huy hoàng của lão gia tử, mà ánh mắt của Trương Hân cứ thuận theo ống kính quay sang người Tô Tố.
Cô vẫn biết rằng!
Tố Tố là một người đặc biệt trọng tình cảm, lão gia tử đã mất rồi, cô ấy rất đau lòng, huống chi lão gia tử lại đối xử rất tốt với Tô Tố, tâm trạng của cô ấy bây giờ chắc chắn rất đau buồn.
"...... Lần này có rất nhiều người đến viếng thăm Tiêu tư lệnh, đại đa số đều là binh lính ngày xưa được Tiêu tư lệnh dẫn dắt, lại còn có con trai và con dâu từ quân khu trở về, tiếp theo đó, ký giả bắt đầu đọc tên theo danh sách khách đến viếng thăm.
Trương Hân nghe có Tôn Nguyên, nghe có Mộ Bạch, nhưng lại không nghe thấy Lãnh Mạc!
Chẳng lẽ...... Lãnh Mạc không có đến chia buồn sao?
Ngẫm lại cũng có thể.
Trương Hân thì thào tự nói, "Lão gia tử là tư lệnh đã được nghỉ hưu từ quân khu trở về trong khi Lãnh Mạc lại là lão đại của nhóm hắc đạo, thân phận của anh ta không thích hợp để đến chia buồn rồi!"
Trong lòng của Trương Hân như có chút xao động!
Cô rất muốn đến thăm tình hình của Tô Tố, trong lòng của cô, Tô Tố luôn là một người cần được người khác che chở, đâu ngờ rằng bây giờ cô đã không như xưa nữa, nhưng mà Trương Hân vẫn không ngừng lo lắng!
Dù sao Lãnh Mạc cũng không có đi.
Cô muốn lẻn đến xem một cái, sau đó trở về nhà, như vậy sẽ không ai phát hiện ra, chắc được chứ?
Vừa nói là làm!
Trương Hân bèn chạy vào phòng mặc lên người bộ quần áo khác với phong cách ngày thường, trên mặt cô trang điểm rất đậm, thường ngày cô ít trang điểm đậm, sau khi trang điểm xong cô đứng trước gương soi.
Tốt lắm!
Cho dù là mẹ ruột của cô có đứng trước mặt cũng không nhận ra cô.
Vì lý do bảo toàn để tránh bị nhận ra…..., Trương Hân lấy một chiếc kính râm lớn đeo lên mắt, chiếc kính râm hơi nâu che hết nửa khuôn mặt của cô, hoàn toàn nhìn không rõ ngũ quan trên khuôn mặt cô.
Trương Hân nghĩ trong thật đơn giản.
Nếu như đến phúng viếng, thì nơi đó chắc chắn rất đông người, cũng không ai chú ý đến cô ta, cô ta sẽ lén lút trốn vào trong, và nhìn Tô Tố, để biết cô ta vẫn ổn mới an lòng, đến lúc đó lại lén lút trốn ra ngoài, thần không biết quỷ không hay!
Nhưng mà......
Ý tưởng thì nhiều vô kể, nhưng thật sự lại rất khổ sở!
Trương Hân cái gì cũng tính cặn kẽ rồi, nhưng chỉ bị sơ hở một việc, đó là tin tức được phát sóng không phải là tin trực tiếp nữa, mà ta tin tức được phát lại!
Thì cũng có nghĩa là, lão gia tử đã được hạ táng xong rồi, nhưng cô cứ tưởng lão gia tử chỉ mới qua đời thôi!
Nên khi lúc Trương Hân đứng ở trước cửa biệt thự thì hoàn toàn há hốc mồm!
Trong biệt thự lạnh lẽo, lão gia tử đã mất rồi, cảnh vệ đứng ngoài cửa cũng cho rút lui hết, cả căn biệt thự không thấy một bóng dáng người đâu!
"Chà, người đâu hết rồi!"
Đương nhiên không ai trả lời cô ta rồi.
Qua một lúc sau, Trương Hân thấy có một người làm đi từ biệt thự ra, sau đó cô nhanh chóng vẫy tay với người đó, "Hey, mọi người trong nhà đâu hết rồi?"
Người làm bước qua, quan sát thấy Trương Hân, bèn nghi ngờ hỏi, "Vị tiểu thư này, cô là......"
"Tôi là bạn tốt của thiếu phu nhân các người, thiếu phu nhân đâu rồi, hôm nay không phải ngày hạ táng lão gia tử sao, sao không thấy ai hết vậy?"
"Lão gia tử nhà chúng tôi...... hôm qua đã được hạ táng rồi, Thiếu phu nhân và thiếu gia nhà tôi đã dọn ra khỏi biệt thự rồi, đại tiểu thư bọn họ cũng đã dọn ra luôn rồi, bây giờ nhà chỉ còn lại đám người hầu chúng tôi. Vị tiểu thư này muốn tìm thiếu phu nhân nhà tôi sao?"
Trương Hân như bị choáng váng!
Hôm qua đã hạ táng rồi à!
Sao hôm nay cô mới nhìn thấy được tin tức!
"Tiểu thư, vị tiểu thư này là?"
"A!"
"Có cần chúng tôi liên hệ với thiếu phu nhân của chúng tôi không?"
"Không cần không cần, để tôi tự liên hệ với cô ấy được rồi."
Trương Hân lại bắt đầu quay trở về, khi cô đến đây cô đi bằng xe máy, tài xế xe máy đã chạy đi thật xa, nơi đây là khu biệt thự, căn bản là không thể nào đón xe được.
Sớm biết rằng Tố Tố bọn họ đã dọn đi hết, thì cô sẽ không đến đây!
Trương Hân lại thở dài quay trở về.
Cơn mưa lớn của ngày hôm qua đã ngừng rồi, hôm nay mặt trời lại ló dạng chói chang trên đầu, khu biệt thự lại rất hẻo lánh, trong biệt thự những tán cây xanh lá phía trên đầu được làm rất tốt, còn hai bên vệ đường lại không thấy tán cây nào, Trương Hân đi một hồi bị ánh nắng mặt trời chói chang đến nổi mồ hôi ướt đẫm.
Cơ thể cô yếu ớt, đi một đoạn không lâu bèn dừng lại nghỉ một lát, mệt đến không thở nổi.
"Phù……phù…… còn một lộ trình rất lâu nữa."
Trương Hân lau mồ hôi, uổn công hóa trang khuôn mặt rồi, Trương Hân nhìn vào chiếc gương, mặt cũng đã trang điểm rồi, cô ta bất chấp mặc kệ, dù sao khuôn mặt cũng đã hóa trang rồi thì sẽ không ai nhận ra được cô ta là ai!
Trương Hân không phát hiện ra!
Từ lúc cô từ cửa biệt thự của Tiêu Lăng đi ra cũng đã hơn mười mấy phút rồi, thì bỗng chốc có một chiếc xe xông ra, chỉ cách Trương Hân không xa, đột nhiên từ từ giảm bớt tốc độ xe lại, theo sát cô không xa không gần.
Vào lúc này, xe chạy với tốc độ chậm.
Vương Bưu đang lái xe, anh ta cẩn thận nhìn về phía ghế phụ có lão đại đang ngồi đấy, lão đại gương mặt không có chút biểu cảm gì, nhìn trông có vẻ không khác gì so với trước, nhưng mà......ánh mắt của Vương bưu nhìn về phía tay của anh ta.
Lãnh Mạc đang siết chặt nắm tay dữ dội, ánh mắt như mũi tên nhìn về hướng có bóng dáng người, khớp xương bị siết chặt kêu"cộp cộp" vang lên.
Vương Bưu không nhịn được bèn rút cổ lại, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân!
Lãnh Mạc nghiến chặt răng, dùng lý trí mạnh mẽ để khống chế cơn giận dữ của bản thân, muốn đến trước mặt người phụ nữ kia để bóp chết cô ta!
Người phụ nữ chết tiệt này!
Đã mất tích hơn hai mươi mấy ngày rồi!
Bây giờ cũng lộ diện rồi sao!
Ban đầu anh ta chỉ muốn thử xem thái độ thế nào, bố trí người đến biệt thự của Tiêu Lăng dòm ngó, xem có bóng người lạ nào không.
Thật không ngờ, quả thật đã phát hiện thật rồi!
Anh ta nghĩ đến lúc thuộc hạ báo có một người phụ nữ lạ lén lút đứng ngoài cửa biệt thự đi tới đi lui, anh ra nghĩ cũng không nghĩ bèn xông ra, quả thật là người phụ nữ đáng chết ấy!
Tuy rằng đã hóa trang, nhưng cái thân hình ấy, và mùi hương ấy...... có đánh chết anh cũng nhận ra!
"Lão Đại, chúng ta có cần dẫn phu nhân về không?"
"Dẫn cái rắm!"
Lãnh Mạc không nhịn được nữa, nổi cơn thị nộ quát nhẹ, "Cái người phụ nữ đáng chết đấy quả thật không có nhớ đến tôi một chút nào, tôi dẫn cô ta về để làm gì!"
Vương Bưu sờ vào cái mũi của mình, ngượng ngùng im miệng lại.
Một bụng lửa của Lãnh Mạc không có nơi nào để trút giận.
Anh ta vừa tham gia dạ tiệc từ thiện, vừa mỗi ngày chờ mong, nhưng người phụ nữ đáng chết này cũng không chịu xuất hiện, bây giờ thì tốt rồi, cô ta đến biệt thự là vì muốn phúng viếng lão gia tử, hay là muốn đến đây để an ủi Tô Tố?
Mặc kệ là điểm nào đi chăng nữa, thì cũng đã rõ, trong lòng của người phụ nữa đáng chết này, lão gia tử có tốt, hay Tô Tố có tốt, đều quan trọng hơn anh ta!
Thật chết tiệt!
Cái tình huống như thế thì làm sao mà anh ta không phẫn nộ!
"Lão đại, phu nhân có vẻ đi không nổi nữa rồi......"
"Câm mồm, đi theo nhanh! Tao đang muốn biết hơn hai mươi ngày nay nơi ẩn nấu của cô ta là ở đâu!"