Boss Trở Thành Chồng

Chương 51




Tô Tố trong lòng tức thì “cộp cộp” một hồi.

Cô chỉ nghĩ rằng không muốn mặc quần áo bị rách về, nào đâu biết đứa con trai lại tinh mắt đến vậy.

“Mami, mami mami vừa đi dạo về, he he, đúng rồi, đi dạo mới về, quần áo trước đó do đóng phim làm rách, mẹ liền đi mua bộ khác để mặc.”

An Tiểu Hy đang ngồi trên ghế sofa nghe thấy liền ngó đầu sang, “Tố Tố không phải cô đã hứa với tôi cùng nhau đi dạo sao, cô đúng đồ vô lương tâm.”

Tô Tố ngượng ngùng bĩu môi, Tiểu Hy nhìn thấy điều không ổn, tức thì lại rút đầu mình lại.

Chuyện thường, bạn bè bao nhiêu năm rồi, cô đương nhiên biết được cô ấy đang nói dối.

Cô đến tạp chí cũng không xem nữa, chây lười dựa vào ghế sofa, chờ đợi thẩm vấn “phạm nhân”.

Đứa nhóc tít đôi mắt nhỏ, giọng điệu không biết là tin hay là không tin, “Thật sao?”

Đứa nhóc này ngày càng không dễ lừa gạt được.

Tô Tố vì muốn để lời nói của mình đáng tin cậy hơn, cô kiên định gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc, “Đương nhiên là thật rồi, nếu không mami sớm đã về nhà rồi.”

Tô Cảnh Thụy ngồi bắt chéo chân lại, đột nhiên không có dự báo sa ngay vào lòng của Tô Tố.

“Ai ya nè, con trai muốn nhõng nhẽo rồi à?”

Tô Cảnh Thụy ôm chầm cổ cô ngửi một hơi thật sâu, sau đó đợi tay của Tô Tố ôm tới thì cậu nhóc đã từ lòng cô lui ra.

Tay của Tô Tố cứng đơ giữa không trung, vô cùng lúng túng.

“Mami, mami có phải vừa nãy lúc đi dạo đói bụng rồi, cho nên tiện thể ăn luôn một bữa tiệc hải sản nhỉ?”

Hải sản?

Tô Tố căng thẳng lo lắng, mũi của đứa nhóc này sao nhạy bén thế.

Cô gật đầu cứng đờ, “Đúng, đúng rồi.”

“Oh…… “ Cậu nhóc hình như là tin rồi, nhã nhặn từ tấm thảm đứng dậy, phủi đi những hạt bụi vốn không tồn tại trên người, cầm trên tay bộ ghép hình của mình rồi liền từ trong phòng khách đi về hướng phòng ngủ, nỗi lo của Tô Tố chưa kịp giải tỏa, cậu nhóc đang cầm tay vịn cửa phòng nhưng dừng ngay trước cửa, sau đó cậu cười tít mắt ngoảnh đầu sang nhìn Tô Tố, “Mami, nãy mami lúc đi dạo lại thuận tiện mua thêm một cái lắc chân kim cương à?”

Vẻ mặt cười của Tô Tố liền cứng đơ.

Cậu nhóc lúc này mới thu lại nụ cười lạnh lùng hứ một tiếng, mở của phòng ra rồi bước vào trong.

Tiếng đóng cửa phòng như là rung trời lở đất vậy.

An Tiểu Hy âm thầm từ bên sofa ngó đầu sang, cô nhìn vào Tô Tố với vẻ mặt vui trên nỗi đau người khác, “Cảnh Thụy hình như giận rồi à.”

Ai nói là hình như.

Rõ ràng chính là giận dỗi rồi.

Tô Tố với vẻ mặt tồi tệ từ mặt sàn đứng lên, cúi đầu ủ rũ sa đến sofa, “Hu hu hu, con trai có lúc thông minh quá cũng không phải là điều tốt đâu.”

An Tiểu Hy không nhịn được cười “phụt” một tiếng, cô ấy có chút vui gõ nhẹ vào đầu cô, mặc kệ Tô Tố ao ao kêu gọi, cô ấy hứ nhẹ, “Cô được rồi nhe, đừng có thấy có được còn giả vờ chê nhe, cậu con trai thông minh đến như vậy không biết có bao nhiêu người muốn có. Nhưng mà tôi nói nè, cái đứa ngốc như cô, làm sao lại có thể sinh ra được đứa con thông minh đến như vậy…… tôi đoán vẫn là do gen di truyền của ba Cảnh Thụy trội hơn.”

Giọng nói của Tô Tố buồn bã, “Con trai giận tôi rồi đó…… “

“Đáng đời, ai kêu cô gạt nó làm chi.”

“Vậy phải làm sao đây?” Đôi mắt của Tô Tố đỏ hoe, cô vừa cắn đầu ngón tay vừa nghiêng đầu cầu cứu, “Tiểu Hy ơi…… “

An Tiểu Hy cảnh giác tránh xa xa cô ra, “Cô đừng có nhắm đến tôi, cậu nhóc đó không dễ lừa gạt đâu, tôi nói lời tốt giúp cô không khéo bị cậu nhóc nghĩ tôi với cô là đồng phạm đấy.”

Cô ấy không dại gì để cậu nhóc ghét mình đâu.

Nếu không sẽ không ăn được những món ngon do Cảnh Thụy nấu nữa.

An Tiểu Hy không có chí khí nuốt nước bọt.

“Hu hu hu, vậy tôi có nên đi giải thích với nó nghe không.”

Cảnh Thụy không phải là Tiểu Thất, Tiểu Thất dễ dỗ ngọt lại là đứa ăn hàng chính hiệu, vài cây kẹo là có thể hối lộ được, nhưng Cảnh Thụy tuyệt đối lại là kiểu thuộc dạng người cố chấp. Ngày thường cậu nhóc thương cô lắm, hoàn toàn không biết giận cô, hôm nay cậu nhóc giận dỗi thật rồi.”

Cô nhảy từ sofa xuống, “Không được, tôi phải đi giải thích cho nó nghe.”

An Tiểu Hy khẩn trương kéo tay cô lại, “Giải thích, cô suy nghĩ nên nói gì rồi à?”

Tô Tố đau khổ vuốt thẳng mái tóc.

Cô vẫn chưa biết nên giải thích như thế nào với con trai.

An Tiểu Hy liếc một cái, “Cô nói với nó rằng, cô cùng với một người đàn ông mà cậu nhóc không quen biết, sau đó ở cùng nhau là mấy tiếng đồng hồ? Mà còn bị ăn hiếp?”

Tô Tố há hốc mồm nhìn vào An Tiểu Hy, giọng nói trở nên lắp bắp, “Cô, tại sao cô biết được vậy.”

“Uhm hm, cô tưởng tôi ngốc à.” Tiểu Hy cười đắc ý, đôi mắt sáng lên chỉ vào sợi lắc chân kim cương ở mắt cá chân, “Cho dù lúc đầu không nghĩ ra, nhưng nhìn vào chân cũng đoán được ngay. Tố Tố ơi là Tố Tố ơi, cô có biết là cái món này trị giá bao nhiêu tiền không?”

Tô Tố lắc đầu, cô chỉ biết là không hề rẻ tiền, nhưng giá trị thật của nó là bao nhiêu tiền cô không hề biết.

An Tiểu Hy cắn răng, khuôn mặt ngưỡng mộ, “Tôi xem qua trên tạp chí, đây là thiết kế lắc chân của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng người Pháp, tên nó là ‘Tù Tâm’, cả thế giới chỉ có duy nhất một sợi, giá trị tối thiểu của nó cũng phải 5 triệu.”

Tô Tố mở to mắt, “Cái gì?”

Mắc vậy.

Tiểu Hy cười lạnh một tiếng, bổ sung đầy đủ câu nói sau đó, “Đô la!”

Tô Tố thấy hoang mang vô cùng, không nói được thêm lời nào khẩn trương tháo sợi lắc chân ra, cẩn thận từng tí một đặt vào hộp đựng trang sức. Cô vừa cầm hộp trang sức, vừa nuốt nước bọt thẳng thừng, “Tôi, tôi có phải nên đi ngân hàng mở một cái thùng bảo hiểm, để món đồ này giữ ở đó nhỉ? Hay là…… dứt khoát trả lại cho Tiêu Lăng?”

“”Uhm hm, tôi đoán là Tiêu tổng mua cho cô đấy.” Mắt cô lạ lùng hẳn lên, nén giọng tiến đến gần cô, “Cô còn thay luôn cả bộ đồ, cô có phải đã…… làm chuyện đó với Tiêu Tổng rồi?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tố đỏ ửng lên, “Cô suy nghĩ gì rồi, không có chuyện đó đâu.”

Cô than một tiếng, đầu đau không ngừng.

Cô nếu như nói như lời Tiểu Hy vừa nói, cậu nhóc chắc sẽ đi tính sổ với Tiêu Lăng ngay.

Tô Tố do dự một hồi, vẫn là đem đầu đuôi câu chuyện xảy ra hôm nay kể hết cho An Tiểu Hy nghe, cô buồn bực vuốt tóc của mình, “Tiểu Hy cô xem thử tôi phải làm sao đây?”

An Tiểu Hy đột nhiên la thất thanh một tiếng, làm Tô Tố hết cả hồn.

Cô vỗ vỗ ngực mình, hồn chưa về kịp, “Tiểu Hy cô có thể đừng có hưng phấn đến như thế được không…… “

May mà cô không có bị bệnh tim, nếu không chắc chắn sẽ bị hù đến lên cơn đau tim đây.

“Trời ạ, tôi kích động quá, ai ya, không ngờ rằng Tiêu tổng lại để cô làm bạn gái của anh ta, bạn gái ơi, bạn gái chính hiệu đấy, Tiêu tổng chưa từng công khai người bạn gái bất kì nào đấy. Tố Tố cô đừng ngốc nữa, cô mau chóng đồng ý đi.”

“Cô cũng cảm thấy tôi nên đồng ý?”

Tiểu Hy không ngừng gật đầu, “Vậy như cô vừa nói, cho dù cô không đồng ý, Tiêu tổng khẳng định sẽ âm thầm sử dụng chiêu trò, nếu như như thế, chi bằng đồng ý đi. Hi hi, quen biết được một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền thì cũng đâu có gì thiệt thòi.” Tiểu Hy hai hay ôm lồng ngực, khuôn mặt nghĩ ngợi, “Nói không chừng còn có thể gả vào hào môn đấy.”

Tô Tố che mặt lại, một cú đấm đánh qua.

“Khặc khặc, cô đánh tôi làm gì?”

“Để cô tỉnh giấc lại đó.”

“Tôi không có nói đùa với cô đâu.” Tiểu Hy nghiêm túc hẳn lên, chỉ vào hộp trang sức nói, “Cô có biết ý nghĩa của sợi lắc chân này không?”

Một cái lắc chân thôi mà, còn có ý nghĩa gì?

Tô Tố thành thật lắc đầu.

“Món đồ này gọi là tù tâm, là chuyên thiết kế để dành tặng cho người con gái mà mình yêu thương, ngụ ý rằng người con gái nhận được lắc chân này thì cả đời này chỉ yêu một mình người đó thôi.”

Tô Tố đổ cả mồ hôi lạnh, “Có, có thể món đồ này là hàng nhái…… “

Bản thân cô không biết nói sao được nữa.

Quả nhiên, An Tiêu Hy có chút vui đưa tay đẩy nhẹ đầu cô, “Cô tưởng Tiêu tổng là ai hả? Người ta là tổng tài lớn! Không những là tổng tài lớn của công ty truyền thông Tinh Quang, anh ta còn là người sáng lập kiêm đại boss của tập đoàn quốc tế Hoàn Vũ đấy, thân phận của người ta là gì? Dám mua một món hàng nhái tặng người khác? Cô không cảm thấy mất mặt dùm anh ta thì tôi cũng cảm thấy mất sĩ diện dùm anh ta rồi.

“Vậy tôi phải làm sao…… “

“Còn làm sao gì nữa, nhận lấy đi.” Tiểu Hy quàng vai của Tô Tố, có chút than tiếc, “Tính ra theo tôi suy nghĩ, cô không thể thoát được bàn tay của Tiêu tổng rồi. “