Không chỉ có Tiêu Lăng, những người có mặt ở hội trường cũng vô cùng bất ngờ.
Từ khi Cảnh Thụy và Tiểu Thất biết Tiêu Lăng là ba ruột của chúng, lần nào Tiểu Thất cũng vui vẻ gọi “daddy daddy”, nhưng Cảnh Thụy thì chưa bao giờ gọi daddy qua, nói chuyện với anh đều nói trực tiếp, không có xưng hô, nếu như phải xưng hô thì đều gọi thẳng tên, trước nay chưa từng gọi qua “daddy”, hay “ba” gì cả, Tiêu Lăng biết đứa con này không ưa anh, luôn coi anh là cái gai trong mắt, nên cũng không miễn cưỡng ép buộc Cảnh Thụy phải gọi mình.
Anh nghĩ rằng sau khi anh và Tô Tố làm lành thì thái độ của Cảnh Thụy đối với anh sẽ tốt hơn, sự thật đúng là vậy, thái độ của Cảnh Thụy đã cải thiện hơn nhiều, nhưng vẫn chưa mở miệng gọi anh, anh tưởng rằng Cảnh Thụy sẽ mãi như vậy.
Không ngờ rằng......
Tiêu Lăng kích động đến nói không lên lời.
Cả bàn đều vui mừng thay cho anh, vậy là Cảnh Thụy đã tha thứ hoàn toàn cho anh rồi a.
Lão gia tử cũng vui mừng đến không tả được, kích động đến nỗi uống sạch ly rượu trước mặt, “Tốt tốt tốt, sau này chúng ta sẽ là một gia đình hoàn mỹ, ấm áp. Cái thằng tiểu tử Tiêu Lăng nhà ngươi, nếu sau này dám làm chuyện gì có lỗi với Tô Tố hay bọn trẻ, ta sẽ đánh gãy chân ngươi.”
Tiêu Lăng nhìn Tô Tố và hai đứa trẻ rất lâu, khẳng định, “Ông nội yên tâm, sẽ không có lần sau đâu.”
Tô Tố đang rất muốn biết rốt cuộc Tiêu Lăng đã tặng quà sinh nhật gì cho Cảnh Thụy mà có thể khiến nó gọi anh như vậy. Nhìn thấy Cảnh Thụy nhét vài tờ giấy vào túi áo, Tiểu Thất thì chỉ lo ăn, xấp văn kiện trên bàn nhìn cũng không nhìn tới, Tô Tố liền lấy xem.
Vừa nhìn một cái, cô đã giật bắn người.
Chữ bên trên văn kiện vừa to vừa rõ, “Văn kiện chuyển nhượng cổ phần”, cô hốt hoảng đọc kỹ từ trên xuống dưới, phát hiện đúng thật là anh chuyển nhượng 5% cổ phần công ty quốc tế Hoàn Vũ cho hai đứa con làm quà sinh nhật.
Tô Tố cảm động từ tận đáy lòng.
5% cổ phần, nhìn con số nhỏ vậy, nhưng là 5% của công ty quốc tế Hoàn Vũ, cứ chia lợi nhuận từ 5% thì cũng phải lên tới 10 con số, nếu công ty phát triển tốt, có thể lên đến 11 con số.
Tô Tố kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Lăng, “Đây, đây,……Tiêu Lăng, như vậy không nên đâu, bọn trẻ mới có 4 tuổi, sao nhận nổi món quà lớn như vậy.”
“Tuy bọn trẻ vẫn còn nhỏ, nhưng lại rất hiểu chuyện, quốc tế Hoàn Vũ do một tay anh dựng nên, sau này cũng là của Cảnh Thụy với Tiểu Thất thôi, hiện tại đưa cho chúng trước một ít cổ phần có là gì”, Tiêu Lăng đặt đũa xuống, vô cùng cao hứng, 5% cổ phần có thể thay đổi thái độ của Cảnh Thụy đối với anh, đúng là thu hoạch quá lớn, nếu biết cổ phần có tác dụng đến vậy, anh sớm đã chuyển cho bạn trẻ rồi.
Tô Tô nghĩ qua nghĩ lại.
Cô nghe qua nghe lại, Tiêu Lăng nói qua nói lại cũng chỉ là một câu: Có tiền muốn làm gì cũng được.
Văn kiện được soạn rất tốt, dấu cũng đã đóng, đã có hiệu lực pháp lý, Tô Tố có muốn phản đối cũng không còn được nữa, cô vỗ vỗ đầu Tiểu Thất, “Quà daddy tặng con, cất cẩn thận.”
Tiểu Thất để lộ khuôn mặt bất mãn, nhìn Tiêu Lăng, “Nhưng mà Tiểu Thất không thích a, chẳng phải chỉ là vài tờ giấy thôi mà, daddy mua cho con cục kẹo còn tốt hơn, Tiểu Thất háo hức mong chờ được đón sinh nhật, được nhận quà của daddy, vậy mà lại tặng con mấy tờ giấy này, bảo bảo không vui chút nào.”
5% cổ phần của quốc tế Hoàn Vũ mà Tiểu Thất lại không coi trọng bằng một cục kẹo.
Người trên bàn đều im lặng.
Cảnh Thụy ngồi bên cạnh nho nhã lau miệng rồi nhẹ nhàng nói một câu mỉa mai, “Ngốc.”
“A a a, sao anh lại mắng Tiểu Thất.” Tiểu Thất bất mãn chề môi.
“Mấy tờ giấy mà em vừa nói đủ để em ăn kẹo cả đời đó.”
Tiểu Thất mở to mắt nhìn.
“Thật hả?”
Chỉ hai tờ giấy mỏng manh vậy mà đủ cho cô ăn kẹo cả đời?
Tiểu Thất nhìn thái độ của Cảnh Thụy, mọi người trên bàn thì im lặng nhìn cô, cô liền hiểu ra vấn đề, hét lên một tiếng “wow”, nhanh chóng cầm lấy văn kiện trên bàn cất vào trong túi, một bên nhét còn một bên kêu to, “Mọi người không được giành với Tiểu Thất a, đây là tiền mua kẹo cả đời của Tiểu Thất a.”
Cả bàn đều cười.
Bữa cơm ăn được một nửa Tiêu Khả mới từ từ đi đến.
Trên người toát ra khí lạnh, tay cầm quà tặng, nhìn thấy cả bàn đang ăn uống mà không chờ cô, có chút bất mãn, “Mọi người thật là, sinh nhật của Tiểu Thất với Cảnh Thụy mà không chờ người làm cô cô này, thật khiến tôi đau lòng, ông nội cũng thật quá đáng, vậy mà không nói trước với con, hôm nay con mém bị đông cứng ở một nơi nguy hiểm mà nhanh chóng chạy ngay tới đây, Tiểu Thất mau qua đây ôm cô cô một cái thật ấm áp nào.”
“Không muốn, người của cô cô lạnh lắm.”
“Haha, không muốn cũng phải ôm”, cô ôm lấy Tiểu Thất, lấy tay bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thất, lúc này mới vừa ý mà buông Tiểu Thất ra, tặng quà sinh nhật cho Cảnh Thụy với Tiểu Thất rồi tự mình kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, nhìn thấy trên bàn ăn còn có Trương Hân, cô bất ngờ, mở to mắt chỉ vào Trương Hân, “A……, Trương Hân, sao cô lại ở nhà tôi, không phải người trong đoàn làm phim nói gần đây cô mất tích rồi sao, cái tên tiểu tử thúi Lãnh Mạc đang ở thành phố A điên cuồng tìm cô đó, tôi nghe nói vì tìm cô mà đã đi mòn mấy đôi giày rồi đó, ây ya, thì ra cô ở nhà tôi, hèn gì Lãnh Mạc anh ta tìm không được cô, hahahaha.”
Trương Hân mỉm cười, cô có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ điên loạn của Lãnh Mạc.
Anh ta căn bản là một tên cuồng tự luyến, cô đã sống ở nhà Tô Tố được nửa tháng, nửa tháng mà không tìm được cô, đối với anh ta là một sự sỉ nhục vô cùng lớn, chắc là bây giờ anh ta đang rất tức giận.
“Tiêu Khả, Trương Hân là bạn tốt của em, chị đừng nói ai biết chuyện Trương Hân đang ở nhà em nha.” Tô Tố không yên tâm nên nhắc nhở.
“Yên tâm yên tâm”, Tiêu Khả mạnh dạn vỗ vỗ ngực, “chị ghét nhất là tên tiểu tử thúi Lãnh Mạc đó, từ nhỏ đến lớn cứ mặt hằm hằm, chưa bao giờ cho chị chút sĩ diện, chị không thèm nói tin tức này cho hắn biết đâu, có điều, Trương Hân cô phải cẩn thận, Lãnh Mạc hắn rất xấu tính, bây giờ lại đang nóng giận, nếu để hắn tìm được cô thì cô sẽ rất khó sống.”
Trương Hân cảm thấy ấm áp trong lòng.
Khoảng thời gian cô ở lại Tiêu gia không lâu, nhưng càng ở thì lại càng thích người của Tiêu gia, cô là người không giỏi giao tiếp, nhưng lại mong muốn nhận được sự ấm áp quan tâm từ người khác. Không khí gia đình Tiêu gia vừa ấm áp lại thoải mái dễ chịu, ai cũng đối đãi với cô rất tốt, dù là người vừa mới quan nhưng ai cũng đối xử với cô như thành viên trong gia đình, cô ở lại đây cảm giác như không muốn rời đi nữa.
Về phía Lãnh Mạc......
Trương Hân cụp mắt xuống, chuyện của anh ta đã không còn liên quan gì với cô.