Cô đã hỏi trúng vấn đề cấm kỵ rồi sao?
Tô Tố há hốc miệng, hồi tưởng lại, quen biết Tiêu Lăng bấy lâu, hầu như không thấy anh nhắc tới chuyện cha mẹ, trước đó nghĩ rằng cha mẹ anh đang sống ở nước ngoài, bây giờ nghĩ lại chuyện không phải đơn giản vậy.
Tô Tố ôm lấy bắp tay, vừa cười vừa chuyển đề tài, "hôm nay ghi hình chương trình mệt quá đi, ngày mai còn phải quay phim, đi ngủ sớm thôi, anh cũng mới đi công tác về, ngày mai vẫn còn việc phải làm, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm, em ngủ trước đây."
Tô Tố ngáp một cái thật mạnh, nhẹ quay lưng đi, nhắm mắt lại, "em ngủ đây."
Tiêu Lăng không phải không muốn nói với Tô Tố, chỉ là quan hệ của anh và cha mẹ rất phức tạp, bản thân anh cũng không hiểu tại sao, thực tế không còn cách nào nói cho cô ấy hiểu, vả lại có rất nhiều thứ dính dáng với nhau, nói về A sẽ hỏi thêm B, nếu nói B rồi sẽ hỏi thêm C, anh ôm chằm Tô Tố, "chờ đến khi suy nghĩ được thông suốt rồi, anh sẽ cho em biết."
"Được."
......
Ngày thứ 2 Tô Tố thức dậy lúc 10 giờ sáng.
Trong phòng có tấm màn che nắng rất dày, lúc Tô Tố dậy mơ mơ hồ hồ nhìn thấy trong phòng vẫn còn tối mù, nghĩ rằng trời vẫn chưa sáng, cô ngáp hồi và từ trên giường bật ngồi dậy, nhìn thấy căn phòng xa lạ và chiếc giường cũng xa lạ, cái đầu đang còn mơ hồ bỗng như bị dội một thùng nước lạnh vào vậy, "wow" một tiếng chợt tỉnh táo, cô quay người cái không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Lăng trên chiếc giường to, đến khi đôi mắt thích nghi với bóng tối trong phòng rồi, cô ngước lên nhìn đồng hồ treo trên tường, kêu hét lên, như bị lửa đốt vào mông "hừng" lên một cái liền nhảy dựng lên.
Mười giờ rồi.
Quả nhiên là mười giờ trưa rồi.
Cô quả nhiên ngủ ở nhà Gia Gia của Tiêu Lăng đến tận mười giờ trưa.
A a a
Tại sao Tiêu Lăng không gọi cô dậy
Tô Tố luống cuống tay chân nhảy từ trên giường xuống, vơ tay lấy cái điện thoại để đầu giường, nhưng vơ không thấy, tối hôm qua để cái điện thoại trêntủ đầu giường đã không cánh mà bay, Tô Tố căng thẳng đến nổi tuôn mồ hôi hột, tối qua rõ ràng đạo diễn đã dặn tám giờ sáng hôm nay phải đến tổ kịch làm mà, tuy nhiên cô ta đã trễ hết hai tiếng.
Ngay cả gọi điện thoại thông báo xin nghỉ cũng không có, thật không thể tha thứ.
Tô Tố bay nhanh cởi phăng bộ độ ngủ, đi chân trần xuống đất, lấy một bộ quần áo từ trong tủ ra và khoác lên người, cô xỏ vội đôi dép nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh để rửa mặt, lúc cô từ nhà vệ sinh ra cũng đã mười phút rồi.
Tô Tố lao như tên bay xuống lầu.
Đại sảnh phía dưới lầu, chỉ có mỗi Lão Gia Tử đang ngồi đọc báo, Tô Tố quay đầu nhìn xung quanh, ngoài Lão Gia Tử ra còn có Lão Trần chỉ hai người thôi.
Tô Tố bồn chồn bước xuống lầu.
Lão Trần nghe thấy động tịnh, nhìn thấy Tô Tố liền mỉm cười chào hỏi, "Cô Tô dậy rồi à? Tối qua ngủ có ngon không?"
"Rất ngon, he he, rất ngon."
Từ mười hai giờ tối ngủ đến mười giờ trưa hôm nay, bây giờ cô cảm thấy tâm trạng thật sự rất phấn khởi.
Lão Gia Tử nghe thấy hai người hỏi han nhau ngẩng đầu nhìn lên, "Tô Tố à, có đói bụng chưa, ông đã nhờ dì Trương làm bữa sáng cho cháu rồi, đang hâm dưới bếp đó, Tiểu Trần gọi dì Trương đem phần ăn sáng qua đây."
"Dạ được" Lão Trần mỉm cười đi xuống bếp.
Tô Tố từ cửa cầu thang bước xuống, tầm nhìn ngay trước mặt Lão Gia Tử, cắn lấy môi ngượng ngùng gãi đầu, "Gia Gia, hôm nay cháu ngủ quá giờ rồi......"
"Không sao không sao, thanh niên mà, ham ngủ tí cũng bình thường thôi." Lão Gia Tử vỗ vỗ chiếc ghế sofa bên cạnh, "lại đây lại đây lại đây, ngồi nói chuyện với Lão Gia Tử tí."
Tô Tố sẵn tiện đến bên ghế sofa ngồi xuống
"Gia Gia, Tiêu Lăng và Cảnh Thụy, Tiểu Thất đâu hết rồi?"
"À, Tiểu Tử Thối đã đến công ty làm việc rồi, Cảnh Thụy và Tiểu Thất đã được Tiểu Trần đưa đi học rồi."
Đi hết rồi, để lại mình cô ta.
Da đầu Tô Tố phát tê lên, "vậy......Gia Gia, ông có thấy chiếc điện thoại của cháu đâu không?"
"Có thấy." Lão Gia Tử từ chiếc ghế sofa mò ra chiếc điện thoại đưa cho Tô Tố, "có phải cái này không? Sáng nay Tiêu Lăng từ trên lầu cầm xuống đây, đúng rồi, Tiểu Tử Thối nhờ ông nói với cháu, nói rằng sáng nay đạo diễn các cháu có gọi điện thoại đến, nói từ hôm nay trở đi được nghỉ định kỳ, đến ngày sáu tháng mười lận, hôm nay cháu không cần phải quay phim nữa."
À Há?
Tô Tố hoài nghi lấy điện thoại cầm trên tay, mở lại phần nhật ký điện thoại ra xem, không phải cô không tin lời Lão Gia Tử, mà là cô không tin được Tiêu Lăng, điện thoại chuyển qua trang nhật ký, quả nhiên nhìn thấy số của đạo diễn Trịnh Đông xuất hiện trong nhật ký điện thoại, đúng thật là có gọi điện thoại rồi, Tiêu Lăng đã bắt máy?
Tô Tố che mặt lại, đạo diễn gọi cho cô ta lúc sáng sớm, kết quả người bắt máy lại là người đàn ông, sau này đạo diễn Trịnh Đông sẽ nghĩ như thế nào về cô đây.
Tô Tố như phát điên lên.
Lão Gia Tử nhìn vào biểu hiện đặc sắc của cô, không nhịn được cười. Ông ta đặt báo xuống, nhìn dì Trương mang bữa sáng đến, hối thúc Tô Tố, "mau đi ăn sáng đi, hôm nay không cần quay phim thì ở nhà ngồi chơi với Lão đầu tử này, cháu có ngại không?"
Lão Gia Tử cũng mở miệng rồi, cô còn có thể nói gì nữa.
Tay nghề của dì Trương rất tốt, mặc dù trong lòng thất vọng, Tô Tố vẫn ăn cho no.
Sau khi ăn xong, chớp mắt một cái liền không thấy Lão Gia Tử đâu. Tô Tố đi ra đại sảnh của biệt thự, ban ngày nhìn biệt thự đẹp hơn ban đêm nhiều, ngay cả bãi cỏ dưới đất cũng cảm thấy xanh tươi hơn nhiều, Tô Tố hít một hơi thật sâu, không khí mang theo mùi thơm của cỏ xanh, cực kỳ dễ chịu.
"Cô Tô"
"A, bác Trần."
Lão Trần mỉm cười từ ngoài đi vào trong, "Lão Gia Tử đang ở phía trước xem cá, hỏi cô có hứng thú đi xem không."
"Tốt quá tốt qua."
Đúng lúc cô ấy có thể chiêm ngưỡng phong cảnh trong biệt thự, Lão Trần đem theo cần câu và móc câu cá, dẫn Tô Tố đi về phía trước, biệt thự rất to, to ngang bằng một cái trang viên, họ đi ngang qua bãi cỏ trống chuyên dành để chơi Gôn, lại đi thêm vài phút nữa, Tô Tố mới nhìn thấy được toàn cảnh ngôi biệt thự.
Cô vừa đi vừa nói chuyện với Lão Trần, "Nơi đây thật là lớn, cháu nghe Gia Gia nói, trước đây Tiêu Lăng không có về nhà, nơi đây chỉ có ông và Gia Gia còn người giúp việc nữa, không thấy buồn tẻ sao?"
"Đương nhiên buồn chứ, Lão Gia Tử thích nhất là nhắc đến chuyện thiếu gia hồi còn nhỏ, thiếu gia hồi nhỏ đặc biệt nghịch ngợm, anh là vị vua bé nhỏ, luôn cùng với Mộ thiếu gia, Tôn thiếu gia, và còn Lãnh thiếu gia chơi chung với nhau nữa, thường hay dẫn những người đó về nhà chơi, thời gian đó trong nhà lúc nào cũng náo nhiệt. Bây giờ......vài năm trước thiếu gia không còn về đây nữa, Nhị Lão Gia và Nhị Phu Nhân thường ở nước ngoài ít khi về đây, Đại Lão Gia và Đại Phu Nhân lại ở trong quân đội, cũng thường niên không về nhà, trong nhà chỉ có Đại tiểu thư lâu lâu về nhà nói chuyện với Lão Gia Tử mà thôi."
"Nhưng mà bây giờ cũng đỡ rồi, mỗi lần Tiểu Thiếu Gia và Tiểu Tiểu Thư ở nhà thì Lão Gia Tử khỏi bàn tới cũng vui biết chừng nào." Lão Trần cười mỉm nhìn Tô Tố, "nếu cô Tô thường xuyên ghé qua đây, Lão Gia Tử nhất định sẽ rất vui."
Tô Tố cười mỉa mai không nói gì, hai người đi thêm một đoạn, cuối cùng đã nhìn thấy bóng dáng Lão Gia Tử. Ông mặc đồ trong rất thoải mái, đem theo chiếc ghế gỗ nhỏ và ngồi trên ghế câu cá, tuy rằng ông ta lớn tuổi rồi, nhưng mỗi khi ngồi phần lưng cột sống lúc nào cũng thẳng, khiến cho người ta luôn cảm thấy có một sức sống tràn trề.
"Lão Gia Tử". Tô tiểu thư đến rồi.