Boss Trở Thành Chồng

Chương 264




Tiêu Lăng dừng động tác lại, ngoảnh đầu nắm lấy đôi vai của cô, nghiêm túc nói, “Những người bạn đối với em có ý đồ không tốt đều nhất thiết phải phòng bị!”

Ý đồ không tốt……

Mép môi Tô Tố khẽ giật, “Anh đừng nói Mộ Bạch như thế, anh ấy không phải là con người như vậy.”

Mộ Bạch trong lòng cô vẫn tương đối là một chính nhân quân tử, chí ít so với người đang đứng trước mắt cô chính nhân quân tử hơn nhiều.

“Nói chung em nên tránh xa anh ta ra, em vừa mới từ chối anh ta xong, anh ta còn đang tổn thương tình cảm đấy, mỗi ngày anh ta đều nhìn thấy em còn không khó chịu đến chết.”

Hình như nghe cũng hợp lý…… Tô Tố thở dài, hôm nay cô vô đoàn làm phim cũng chưa biết nên đối mặt với Mộ Bạch như thế nào.

“Đúng rồi, Mộ Bạch nói gì với anh thế?”

“Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông, cái này em không cần biết đâu.”

Tô Tố bĩu môi, không nói nữa.

Ăn buổi sáng xong Tiểu Trần đã tới rước hai đứa trẻ đi học, Tiêu Lăng phụ trách đưa Tô Tố vào đoàn làm phim, Tô Tố ở trong xe cũng không có gì làm, liền mở di động ra lên Weibo, đột nhiên, trong hộp thư QQ của cô nhận được một đường link do Tiểu Hy gửi đến.

“Tô Tố, mau coi tiêu đề báo hôm nay.”

Tô Tố nghi hoặc click vào đường link, “Đường Sảng nữ minh tinh bị cấm diễn của truyền thông Tinh Quang hôm qua bị tình nghi cố ý giết người, hiện tại đã bị bắt giữ.”

Tô Tố click vào mở tin tức ra xem, tin tức có chèn thêm hình ảnh, là hình ảnh hôm qua Đường Sảng bị bắt giữ trong trường học, đây là Đường Sảng từ sau khi bị tiến hành cấm diễn lần đầu tiên xuất hiện trong tin tức giải trí, nội dung có chút trấn động kinh dị, “Theo tìm hiểu, tối qua tầm khoảng 7 giờ, trong bữa tiệc của học viện điện ảnh, Đường Sảng lẻn vào bữa tiệc, nhân lúc Tô Tố ở một mình đã cưỡng ép ẵm lấy Tô Tố cùng thả mình xuống nước, may mắn thay Tô Tố đã nắm được cành cây mà thoát chết được. Tô Tố sau khi lên bờ đã vớt Đường Sảng lên, sau đó nhờ người bạn lập tức báo cảnh sát. Bây giờ Đường Sảng do bị tình nghi tội cố ý giết người đã bị bên cảnh sát thành phố A bắt giữ, đối với hành vi mưu hại Tô Tố, Đường Sảng đã thú nhận tội trạng, sáng nay phóng viên vừa nhận được tin báo đã khẩn trương đi đến sở cảnh sát, Đường Sảng đối với việc mưu hại Tô Tố không có chút hối hận nào. Hơn nữa còn tuyên ngôn rằng sau khi mãn hạn tù trở ra, nhất định sẽ để Tô Tố chết dưới tay cô ta. Đợi đến trước khi phóng viên hết giờ ghi chép bản thảo tin tức, Đường Sảng vẫn không hề có chút hối hận nào cả.”

Tô Tố xem xong hết tin tức, lại kéo xuống bên ô bình luận.

Những người trong bình luận đều nói rằng đối với Đường Sảng đều vô cùng thất vọng, còn có người bình luận con người với lòng dạ độc ác đến thế thì nên tuyên án tử hình.

Tô Tố nhìn thấy thở dài nhẹ.

Tiểu Hy lại gửi tin nhắn tới, “Tố Tố, lần này Đường Sảng nhất định chết chắc rồi, cậu đừng lo là sau này cô ta sẽ xuất hiện hãm hại cậu nữa.”

Tô Tố nhắn mặt icon cười gửi qua đó.

Đối với tình cảnh của Đường Sảng cô không chút thương cảm, người phụ nữ này đã biểu thị rõ ràng đầy đủ với công chúng rằng chân lý không làm thì sẽ không chết.

Hôm qua nếu như không phải do cô may mắn, lần này người bị tội nghiệp đoán chắc là cô rồi.

Tô Tô click vào mở Weibo, trong Weibo tin nhắn riêng có đến ngàn mấy tin, toàn bộ đều là nhũng lời hỏi thăm cô có bị thương không và những lời nói chỉ trích Đường Sảng, Tô Tố nhắn tin lên Weibo, “Tôi rất tốt, cám ơn sự quan tâm của mọi người.” Đóng điện thoại lại, Tô Tố thở một hơi thật dài.

“Sao thế?”

“Không có gì, chỉ cảm thấy là Đường Sảng đáng đời thật, lúc đầu nhờ vào tiền tiết kiệm thì cô ta chắc cũng đủ có thể sống sung sướng ở nửa đời còn lại, tại sao lại suy nghĩ không thông mà đi giết người.”

Nhắc tới Đường Sảng là Tiêu Lăng lại cau mày, “Mặc kệ cô ta.”

Tô Tố nhún nhún vai, không nhắc đến người phụ nữ này nữa.

……

Tiêu Lăng đưa cô đến đoàn làm phim, dặn dò kĩ càng cô, “Nhớ đấy, cố gắng đừng ở gần Mộ Bạch quá!”

“Biết rồi!”

Tiêu Lăng hài lòng gật đầu, “Được rồi, vậy em vào đi.”

Tô Tố đứng trước cửa ký túc xá của đoàn làm phim đã trông thấy một đám phóng viên vây quanh chật cứng, đám phóng viên vừa nhìn thấy cô tức thì ánh mắt sáng lên chạy qua đó, “Cô Tô, xin hỏi hôm qua Đường Sảng mưu sát cô có phải là thật không? Xin cô trả lời một chút được không?”

“Cô Tô hôm qua có cảm thấy hoảng sợ không?”

“Cô Tô, nghe nói nam chính Mộ Bạch trong phim “Nhất Tiếu Nại Hà” lúc trong bữa tiệc chào mừng khai giảng đã tỏ tình với cô, xin hỏi có phải chuyện này là thật không hay là tạo scandal thế?”

Tô Tố bị kẹt cứng trong đám người, đầu óc rối mù cả lên.

“Xin nhường một chút, nhường đường một chút.” Âm thanh của Tô Tố bị chìm sâu trong đám người, cô nhịn không được đề cao âm thanh, “Xin mọi người im lặng một chút!”

Đám phóng viên tức thời im lặng.

Tô Tố nháy mắt cho công tác viên đoàn phim biết, công tác viên lập tức chạy vào ký túc xá đi tìm đạo diễn Trịnh Đông.

Tô Tố hít một hơi thở sâu, đối diện với mười mấy cái micro nghiêm túc trả lời, “Cám ơn sự quan tâm của mọi người, chuyện hôm qua Đường Sảng mưu hại tôi là có thật, tôi chỉ cảm thấy hơi hoảng sợ, nhưng bây giờ thì đã không sao rồi.”

“Hôm nay phóng viên đã đi hỏi ý kiến của luật sư, tội cố ý giết người của Đường Sảng, tuy rằng không thành, nhưng đủ để cô ta tuyên án chung thân, xin hỏi cô Tô đối với kết quả như thể có suy nghĩ gì không?”

“Không có suy nghĩ gì cả, mỗi người cũng nên vì hành vi của bản thân trả giá.”

“Nghe nói Đường Sảng nói là cô Tô đã từ sông vớt lên, lúc đó tâm trạng của cô Tô như thế nào, tại sao lại đi cứu kẻ hãm hại mình?”

Tô Tố trả lời tiếp, “Tại vì cho dù cô ấy có làm gì sai, cũng đã có pháp luật trừng trị cô ấy, và tôi thì không thể khép tay đứng nhìn một sinh mạng ở trước mắt tôi tiêu tan.”

Đám phóng viên tức thì im lặng.

Tô Tố này cũng rộng lượng quá nhỉ.

Tô Tố trông thấy Trịnh Đông dẫn theo công tác viên xông ra, cũng nhẹ nhõm được chút nào, cô cười lễ phép với đám phóng viên, “Tôi phải lập tức phải đi làm việc rồi, cám ơn sự quan tâm của mọi người, tạm biệt.”

Nhân lúc đám phóng viên đang ngây người, Tô Tố phi nhanh xuyên qua đám đông, lẩn trốn vào sau lưng Trịnh Đông.

Đám phóng viên như vừa mới tỉnh giấc, lập tức lại vây lên, lần này có Trịnh Đông và công tác viên cản lại, Tô Tố đã phi nhanh chạy vào trong ký túc xá.

Cô dùng một hơi chạy lên phòng của cô trên lầu ba, mệt tới thở hỗn hễn.

“Mẹ ơi, khủng khiếp quá!”

Đám phóng viên như là bị điên vậy, may mà cô chạy nhanh, nếu không lại không thoát thân dễ dàng được.

Vừa mới vào phòng đã trông thấy Trương Hân đang thu dọn đồ đạc, Tô Tố ngây người, “Chị, đây là……”

“Phân cảnh của chị hôm nay là có thể kết thúc rồi, thu dọn một chút chuẩn bị về đây.” Trương Hân nhìn thấy sắc mặt của Tô Tố có chút không tự nhiên, “Hôm qua đúng thật có lỗi với em.”

“Không có gì, em hiểu được tâm trạng của chị.”

Nét mặt Trương Hân có hơi xám lại, không có nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.

Tô Tô có ý muốn hỏi chuyện cô ấy và Lãnh Mạc, nhưng lại không tiện mở miệng. Thôi thì, vẫn đợi cơ hội lần sau hỏi Tiêu Lăng vậy, Tiêu Lăng và Lãnh Mạc không phải cũng là bạn thân với nhau sao, nếu như như thế chắc chắn sẽ biết được một số chuyện của Trương Hân và Lãnh Mạc.

Lúc gần 8 giờ, Tô Tố và Trương Hân cũng nhau lên lầu chuẩn bị quay phim, vừa mở cửa đã nhìn thấy Mộ Bạch xuất hiện trên hành lang.

Ánh mắt hai người chạm nhau, đều ngây ra.

Đây là cuộc gặp mặt chưa chuẩn bị tâm lý trước, đúng là khiến người khác ngượng ngùng.

Tô Tố đứng trước cửa cười miễn cưỡng, hoàn toàn không biết nên nói gì. Trái lại thần sắc Mộ Bạch lại tự nhiên hơn, “Sức khỏe không sao chứ?”

“Không sao không sao, không có một chút vấn đề gì cả.”

“Vậy thì tốt.” Mộ Bạch cười trông vào bộ dạng càng ngày càng cứng đơ của Tô Tố, ôn hòa nói, “Tuy rằng làm người yêu không thành, nhưng không lẽ ngay cả bạn bè cũng không làm được sao.”

Tô Tố khẩn trương lắc đầu, “Đương nhiên không phải!”

Bạn bè của cô rất ít, rất là không muốn mất đi người bạn này.

Nụ cười của Mộ Bạch lại càng ôn hòa hơn, “Vậy cứ cư xử như là hồi xưa nhé, hi vọng sẽ không làm em cảm thấy phiền lòng.”

Tô Tố nhìn thấy biểu cảm chân thành của anh, thở phào nhẹ nhõm trong đáy lòng, “Đương nhiên không cảm thấy phiền lòng, Mộ Bạch, hôm qua quên nói với anh một câu.”

“Câu gì?”

“Cám ơn anh!”