Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 159: Gặp lại đối diện không nhận ra




Sự kiện bắt cóc này hữu kinh vô hiểm, còn thấy được quen biết cũ… Nhưng chúng ta hấp tấp xông tới đây, lại có một loại cảm giác vô lực một quyền đánh vào bông.

Chu Anh Hùng thoạt nhìn lại giống như cơn giận còn sót lại chưa tiêu: “Hừ! Mới không tiện nghi bọn hắn như thế, vừa lúc chúng ta mới đến, nhân sinh không quen, trước gặng hỏi bọn hắn, tính toán sau.”

Ta thở dài trong bụng, Phượng Nghi dùng thần giao cách cảm nói: “Nàng không tiện ra mặt, ta đi thôi.”

Ta ngẫm lại, cũng đích xác không tiện gặp Lý Phù Phong. Vừa rồi đã nói có khó khăn tìm ta giúp đấy, chỉ chớp mắt đã để cho tiểu yêu ta biết trói bọn họ lại. Ừm, bất quá Lý Phù Phong sao không dùng tơ nhện phòng thân ta cho hắn chứ?

“Đại ca, không bằng thả một người trở về, lại lấy chút tiền chuộc tới chuộc người. Ngươi xem, lộ phí của bọn họ đều hậu hĩnh như thế… Hề hề, chuẩn là kẻ có tiền!” Con tê tê tham tiền chép chép miệng, nói ra một điểm vớ vẩn, Chu Anh Hùng cư nhiên liên tục gật đầu đồng ý: “Được được, ngươi nói rất đúng. Vậy thả ai về?”

Lý viên ngoại vốn đang rầm rì, vừa nghe lời này lập tức tinh thần tỉnh táo: “Thả con ta trở về đi, các vị đại vương, con ta còn nhỏ, không hiểu chuyện…”

Ôi, đây chính là đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, Lý Phù Phong có không nghe lời đi chăng nữa, Lý viên ngoại vẫn là mọi chuyện lấy nhi tử làm đầu.

“Không được!” Chu Anh Hùng một mực bác bỏ: “Thả cha về, khẳng định sẽ lấy tiền đến chuộc con. Còn thả con về, có thể đến chuộc cha hay không thì chưa biết được. Nè, chiếu ta nói, giữ nhỏ, thả già.”

Con nhím Tiểu Tứ vuốt mông ngựa nói: “Đại ca cao minh, làm cha mẹ nhất định là yêu thương nhi tử.”

Chu Anh Hùng chỉ vào Lý viên ngoại: “Ngươi trở về, bảy ngày, không, trong vòng ba ngày, đưa nhiều vàng bạc tài bảo hơn tới, nhi tử của ngươi ta cũng sẽ không bạc đãi, vừa nhận được tiền liền thả người!”

Ta thật sự là không muốn thừa nhận ta quen biết bọn hắn.

Sự tình không phẩm cách không phẩm chất như thế…

Ta dùng thần giao cách cảm nói với Phượng Nghi: “Chàng đi…”

Thế nhưng bỗng nhiên phía trước đột nhiên sinh biến cố.

Lý Phù Phong trong nháy mắt liền giãy thoát khỏi trói buộc, nâng tay lên. Một ánh sáng màu bạc rực rỡ vung ra, vòng quanh chụp lấy cả bọn Chu Anh Hùng.

Đấy là cái gì. Không phải là tơ dính của ta sao. Ta thực 囧 nhìn Chu Anh Hùng bọn hắn bị trói chặt lại tránh không thoát. Lý Phù Phong một chiêu này đắc thủ, lập tức chạy qua đỡ Lý viên ngoại dậy, cởi trói buộc cho hắn, lại đi gỡ cho cô cô, hai người nhà của hắn, còn cả tộc huynh được ta thả kia.

Lý viên ngoại lệ già ngang dọc, run run rẩy rẩy kéo Lý Phù Phong nhìn trái nhìn phải, thật ra Lý Phù Phong xem ra không bị thương, ngược lại chính hắn vừa mới bị Chu Anh Hùng đánh hai cái, vì thế đau hơn nhiều.

“Cha, người không cần sợ hãi, bọn hắn đây là tránh không thoát.” Lý Phù Phong có lòng tin với ta, không, phải nói là rất có lòng tin với tơ dính của ta. Chu Anh Hùng mấy bọn hắn đích xác dính như con sâu to, xoay xoay dưới đất vô cùng chật vật. Chẳng những giãy không thoát, hơn nữa vì mặt cũng bị quấn lấy quá nửa, vì thế ngay cả nói cũng không nói ra được. May là lỗ mũi không có bị cuốn, nếu không còn không nghẹn chết bọn hắn.

Người Lý gia thoáng hết hoảng hồn, hai người nhà vội vàng chạy qua nhặt bọc đồ của bọn họ lên, Lý Phù Phong đỡ Lý viên ngoại ngồi xuống một bên, xem vết thương của hắn, nhưng tộc huynh kia của Lý Phù Phong lại lượm một thanh đao không biết ai quăng bên cạnh, thoạt nhìn thực âm trầm, sát khí lộ ra đi về phía Chu Anh Hùng bọn hắn.

Lý Phù Phong còn lo lắng ngăn cản hắn: “Trường Sơn huynh, không cần lỗ mãng. Nơi này cách Bàn Ti động không xa, việc này cũng có thể là hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái gì?” Hắn nói: “Toàn bộ giết sạch. Ta nhưng thật ra muốn biết, những yêu quái này bị chặt đầu có còn bất tử hay không! Mượn bọn hắn thử xem!”

“Ưm ưm! Ưm ưm!” Chu Anh Hùng bọn hắn có lẽ nằm mơ cũng không ngờ trong nháy mắt tình thế tất cả đều đảo ngược, đám con tin vốn bó tay đợi làm thịt thoáng cái lấy lại tự do, mà bọn hắn thì lại bị trói thành hồ lô lăn. Mấy người bọn hắn tuyệt đối chưa từng luyện bản lĩnh chặt đầu lại mọc ra, chặt đầu là hẳn phải chết không nghi ngờ gì! Thế nhưng bây giờ ngay cả nói cũng nói không được, xin tha cũng làm không được.

Người là dao thớt, bọn hắn thành thịt heo.

Ừ, đây cũng cho bọn hắn một bài học, ai bảo bọn hắn cướp loạn?

Ta đương nhiên không thể thật sự để cho bọn hắn bị chặt đầu.

Người tên Trường Sơn kia bị Lý Phù Phong khuyên mấy câu, cắm lại đao ở eo, hai bước lớn tới trước mặt Chu Anh Hùng, hung hăng một cước liền đạp lên, hỏa lực toàn bộ khai hỏa lại là tay đánh lại là chân đá, không riêng đối phó Chu Anh Hùng, ngay cả con nhím Tiểu Tứ và con tê tê Tiểu Tam cũng để ý, thật sự là chu đáo a.

Bất quá người này, rất mang thù. Hắn lúc trước ở ngoài viện của ta để làm chi? Chuyện này ta còn chưa làm rõ ràng đâu, e ngại Lý Phù Phong cũng chỉ thả hắn ra.

Tuy rằng Chu Anh Hùng da dày thịt cứng, thế nhưng đánh như vậy, ước chừng cũng là rất đau, đừng đánh gãy xương cốt à nha?

Phượng Nghi nắm tay ta một cái, bỗng nhiên lên tiếng: “Xin dừng tay, nghe một lời của ta.”

Người của Lý gia đều thành chim sợ cành cong, vừa nghe bên này có thanh âm, ồn ào một chút, phản ứng khác nhau. Lý viên ngoại là run run ngay tại trận, xem chừng lập tức sẽ ngất đi, Lý Phù Phong thì che hắn phía sau, Lý Trường Sơn kia thì không còn hơi sức đối phó Chu Anh Hùng bọn hắn, lập tức rút đao trong tay, toàn bộ tinh thần đề phòng.

“Lý công tử, vì sao ngay cả thanh âm của ta cũng nghe không ra?”

Phượng Nghi bước một bước về phía trước, giải trừ ẩn thân.

Lý Phù Phong nhìn thấy là hắn, ngược lại thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là Phượng tiền bối.”

Khụ, thật ra Phượng Nghi thoạt nhìn cũng là hơn hai mươi tuổi, nhưng hắn niên kỷ lớn vai vế to, Lý Phù Phong thoạt nhìn cùng tuổi với hắn nhưng cũng phải gọi tiếng tiền bối này.

Chu Anh Hùng bọn hắn bị đánh không nhẹ, hơn nữa… Ta đoán chừng bọn hắn không nhận ra Phượng Nghi. Lúc chúng ta quen bọn hắn là dịch dung, mà bây giờ Phượng Nghi xuất hiện thì lại là lấy tướng mạo sẵn có, khí độ cao quý, tuấn mỹ phi phàm, Chu Anh Hùng bọn hắn tuyệt đối sẽ không liên tưởng đến nhau.

Hôi Đại Mao dám chắc cũng tò mò chứ, ta bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như Chu Anh Hùng bọn hắn lại giống như lần trước định không buông ta và Phượng Nghi, ờ, hắn và Hôi Đại Mao hai tên cũng là có thể làm bạn với nhau, tuy rằng Hôi Đại Mao tinh tế, Chu Anh Hùng thô lỗ, thế nhưng ta cảm thấy bọn hắn chính là có chỗ nào như nhau, đứng với nhau hẳn là rất hài hòa.

Phượng Nghi an ủi người Lý gia vài câu, sau đó ra tay trị thương cho Lý viên ngoại — vốn cũng không có vết thương gì, Phượng Nghi tiêu sưng dừng đau cho hắn, trong lời nói của Phượng Nghi lộ ra xin lỗi, nói là để bọn họ gặp phải việc này dưới chân núi Bàn Ti động rất là áy náy, mấy yêu quái đây là mới chuyển đến không hiểu quy củ vân vân.

Lý Phù Phong cũng thực khách khí, nói may mắn hữu kinh vô hiểm, cám ơn Phượng Nghi đặc biệt tới cứu giúp.

“Mấy yêu quái này, trở về giao cho Đào Hoa xử lý, ta đưa mấy vị ra ngoài, nơi này không phải nơi các vị ở được lâu.”

Mấy người Lý gia có thể rời đi nơi này đương nhiên cầu còn không được, ta nhìn theo bọn họ vòng qua một khe núi, dọc theo đường chúng ta đi. Con chuột Tiểu Quý mới vừa nhẹ nhàng thở ra, Hôi Đại Mao không biết khi nào đã tới gần hắn, bất ngờ vỗ một cái trên bả vai hắn: “Tiểu tử giỏi, ngươi cũng nhịn được khí!”

Tiểu Quý sợ kêu oai oái, sau đấy đương nhiên nhận ra thanh âm của Hôi Đại Mao, hai người chít chít thầm thì trò chuyện náo nhiệt vừa nãy.

Ta đi vài bước về phía trước, giải ẩn thân của mình.

Chu Anh Hùng bọn hắn ngay cả sức hừ hừ tựa hồ cũng không có, mắt trợn trừng, tựa hồ không ngờ nơi bọn hắn cho là an toàn không người vậy mà một người tiếp một người toát ra nhiều người như thế.

Hơn nữa lai lịch của chúng ta bọn hắn không biết, bản thân bọn hắn bây giờ bị trói chặt bọn hắn cũng hiểu, nhất thời ngoại trừ sợ, trong mắt lộ ra nhiều hơn là e ngại.

Hôi Đại Mao đi tới: “Sư phó, xử trí bọn hắn như thế nào?”

Vừa nghe hai chữ xử trí, ba tên dưới đất run như cầy sấy. Trong bụng ta thầm cười, được, vừa rồi còn anh hùng không ai bì nổi đấy, hiện lập tức thành chung một sư phó với Lý viên ngoại, dều run lẩy bẩy.

“Ừm, ta suy nghĩ một chút, dám sinh sự ở Già Hội sơn này, lá gan cũng thật sự rất lớn, ảnh hưởng cũng rất xấu. Nếu để người biết, còn cho rằng chúng ta bây giờ biến thành dễ nói chuyện dễ bắt nạt đấy.”

Hôi Đại Mao lập tức lưu loát nói theo: “Dạ, sư phó nói rất đúng, chuyện này không thể dễ dàng buông tha, tốt nhất có thể giết một người răn trăm người, sư phó xem, là trước cắt tai trái, hay là tai phải của bọn hắn?”

Chu Anh Hùng bọn hắn “a a ưm ưm” kịch liệt giãy dụa, xem ra là bị dọa không nhẹ.

“Ta thấy, cắt tai ấy à… cũng chưa đến mức…”

Chu Anh Hùng bọn hắn tựa hồ lại dấy lên một tia hy vọng. Đôi mắt trông mong nhìn ta.

Chuột Tiểu Quý đánh bạo đâm một câu: “Vậy cắt đuôi? Thế nào?”

Tiểu tử này!

Hôi Đại Mao đá một cái vào mông hắn: “Ngươi chỉ nhớ được chuyện hồi bé ăn vụng bị chó người ta cắn đuôi! Thật không tiền đồ.”

Tiểu Quý che mông né tránh: “Đại Mao ca, đuôi của ngươi nếu như cũng bị cắn thử một cái sẽ biết, thế đau biết bao a! Đuôi đứt ruột xót đấy!”

“Bậy bạ, ta chỉ nghe mỗi tay đứt ruột xót.”

Ta nâng tay ngăn bọn chúng càn quấy, nhìn thấy mấy bức chân dung rơi lả tả một bên, ngón tay vẫy một cái, tờ giấy kia nhẹ bay rơi vào tay ta.

Trên mấy tờ giấy đều vẽ mặt hai người.

Hợ…

Tuy rằng hơi trừu tượng, ừm, biến dạng không ít.

Bất quá ta vẫn nhìn ra, hai người trên bức tranh là ai.

Chu Anh Hùng bọn hắn lại là ra sức điên cuồng giãy giụa, lần này không có vì uy hiếp bọn hắn cắt tai cắt đuôi, bọn hắn khẩn trương bởi vì mấy tờ giấy này.

Ta nâng tay điểm một cái, tơ dính dán miệng hắn tan đi, Chu Anh Hùng gầm thét rống ta: “Trả tranh cho chúng ta!”

Giọng lớn bất ngờ khiến cho Hôi Đại Mao giật mình, vừa ngoáy lỗ tai vừa nói: “Gào khóc cái gì mà gào khóc, hử? Ngươi hiện giờ là tù nhân, đừng không hiểu thân phận chính mình như thế!” Hắn vừa nói vừa dán sang đây xem sang đây xem bức họa kia: “Ô, cô gái này là ai, quá xấu!”

Ta bộp một cái vỗ lên trán hắn: “Nói bậy, xấu chỗ nào!”

Chu Anh Hùng bọn hắn không biết vẽ tranh, mấy bức chân dung này, có bằng cách nào chứ?

Ta đoán, có lẽ là bọn hắn tìm người biết vẽ tranh nào đó, sau đó ra sức nhớ lại, hình dung, khoa tay múa chân, sau đó… mới có thể có mấy bức chân dung này đi?

Ta cảm thấy vành mắt hơi nóng.

Vừa rồi khi chúng ta đến, Chu Anh Hùng bọn hắn còn đang hỏi Lý viên ngoại có từng thấy người trong tranh không.

Bọn hắn tìm chúng ta khắp nơi sao?

Ta và Phượng Nghi chẳng qua sống chung với bọn hắn một thời gian ngắn như thế.

Chu Anh Hùng quan sát vẻ mặt của ta, bỗng nhiên nói: “Vị, vị nữ đại vương này, có phải từng gặp người trên bức họa hay không? Nếu như ngài biết, nhất định, nhất định phải nói cho mấy người chúng ta biết! Ngài muốn xử lý chúng ta thế nào cũng được, cắt tai cũng được, ta việc gì cũng biết làm, ngài, ngài có phải biết hay không?”