Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 143: Đấu võ đấu võ!




Ta quay về ngồi xuống, một mặt thấp thỏm một mặt còn cảm thấy có chút hưng phấn.

Ừm, vừa nghĩ tới có thể sẽ loạn lên, ta có cơ hội hành hung họ Đổng báo thù thay Tiểu Tâm, ta liền cảm thấy ngực nóng lên lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Nhìn nhìn Phượng Nghi rất trấn định bên cạnh, lại nhìn nhìn Thải Mai sư cô vẻ mặt điềm nhiên như không… Ờ, công phu trấn định của ta rất không tới nơi tới chốn, vẫn cần tu hành nhiều nhiều hơn nữa.

Tử Hằng đang nói chuyện với một trưởng giả mặc hắc bào, thanh âm của hắn cũng không cao, vì thế nghe không rõ lắm. Bất quá thoạt nhìn, tựa hồ hắn giống như đang cho người đối diện nọ chỗ tốt gì, cho nên người kia không ngừng vuốt râu, cười tủm tỉm, gật đầu.

Ừm, họ Đổng tựa hồ cũng chú ý mật thiết hành động của Tử Hằng. Phía sau nàng, người của Linh Tuyền cung đã lườm giận với Tử Vi cung, phóng đao mắt, cố gắng làm biểu tình xem thường đối phương, thoạt nhìn rất muốn dùng ánh mắt và biểu tình khoét lóc thịt đối phương… Trong lòng ta hiện lên cảm giác hoang đường cổ quái, những con cháu thần tiên này, và những người hoặc là yêu ta thấy ở nhân gian, ở ma vực ấy, thoạt nhìn căn bản không có gì khác nhau lớn, quần áo đẹp hơn chút, khuôn mặt dáng người xinh hơn chút, thế nhưng, các loại biểu hiện của bọn họ, căn bản không có vẻ gì là cao quý xuất trần hoặc là thanh tâm quả dục.

Hai chữ thần tiên này vốn trong cảm nhận của ta là vừa cao thượng vừa vĩ đại, nhưng hiểu biết những ngày qua, khiến cho hai chữ này giống như hai tòa núi băng phơi dưới ánh nắng chói chang, rất nhanh tan ra, sắp hoàn toàn biến mất.

Thần tiên có gì đặc biệt hơn người? Cũng lòng dạ hẹp hòi tranh quyền áp lợi tâm hắc thủ lạt, cũng không có khác với quyền quý trần gian.

Bỗng nhiên ngay trên vị trí của Linh Tuyền cung kia, truyền đến một tiếng đồ sứ bị vỡ thanh thúy.

Lập tức một nữ tử đứng dậy, nổi giận quát người của Tử Vi cung đối diện: “Các ngươi đừng quá đáng! Đại sư tỷ của chúng ta năm lần bảy lượt khoan nhượng các ngươi, nhưng các ngươi chớ được đằng chân lân đằng đầu, càng ngày càng làm càn vô lễ.”

Nàng trừng mắt, khóe miệng cay nghiệt. Gương mặt vốn hẳn là rất xinh đẹp, cứng rắn biến thành tướng dạ xoa, cho dù không xấu đến dọa người, cũng không dính được hai chữ xinh đẹp, thấy thế nào làm cho người ta không vừa mắt thế ấy.

Ta liếc mắt nhìn Phượng Nghi. Hiện tại ta thật sự không để bụng tướng mạo của mình có đẹp hay không nữa. Người thích ta cũng không phải là hướng về phía gương mặt này, mà những người diện mạo xinh đẹp đó, phẩm hạnh và tâm địa lại rất không tương xứng với bề ngoài.

Ừm, Phượng Nghi tìm được ta, xem như hắn rất tinh mắt.

Hợ bây giờ không phải lúc nghĩ điều này.

Ta quay đầu nhìn Linh Tuyền cung bên kia. Ai biết đồ gốm kia vỡ thế nào, là Tử Vi cung âm thầm chọc ghẹo hay là người của Linh Tuyền cung tự mình làm? Muốn ta nói, hai bên muốn đấu pháp vậy thì sảng sảng khoái khoái đấu một hồi là được, đừng ngươi lườm ta ta lườm ngươi cứng ngắc như thế, cũng không cần tìm lý do lông gà vỏ tỏi gì đó để tranh cãi, nhàm chán biết bao chứ.

Người của Tử Vi cung cũng không phải quả hồng mềm, lập tức châm biếm lại, mặc dù còn chưa có đánh nhau, thế nhưng mùi thuốc súng trong không khí cũng đang dần dần thăng cấp tăng thêm.

Mau đánh đi mau đánh đi. Chỉ cần bọn họ đấu võ một cái, ta lập tức sẽ đi đục nước béo cò.

“Ngươi ra đây cho ta!” Hồng y nữ tử của Linh Tuyền cung kia đứng dậy tay ấn chuôi kiếm, một khuôn mặt cười lộ vẻ dữ tợn hung ác. Một người của Tử Vi cung cũng đi ra, là một người mặc bạch y.

Thoạt nhìn, nhân vật chủ yếu của hai bên đều không nhúc nhích, chỉ là nhân vật nhỏ nóng người trước? Hay là muốn thăm dò thái độ hư thực của đối phương?

Kỳ quái, những người, à, thần tiên bên cạnh, đều không lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên gì, tựa hồ như không nhìn thấy, không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

Hai người kia đều rút kiếm ra, kiếm của nữ tử Linh Tuyền cung mảnh mà dài, thân kiếm thoạt nhìn mềm, thủ thế mở đầu bày ra, mũi kiếm lắc lư bất định dường như lưỡi rắn nuốt vào nhả ra. Kiếm của người Tử Vi cung dùng… dường như không phải kim loại, nhìn qua đen nhánh, thân kiếm không có ánh sáng.

Phượng Nghi nhẹ nhàng đè bàn tay ta lại dưới bàn, đầu ngón tay rất nhanh viết lên.

Ta rõ ràng biết hắn viết là: Dùng hỏa châu cách trở kiếm khí, khẽ vận chín lần Thanh Tâm quyết.

Loại thời điểm này nghe hắn đúng không sai.

Ta nhẹ nhàng híp mắt lại, lòng bàn tay nhẹ nhàng dán tại bụng, trong lòng mặc niệm công quyết, vừa thúc vận Thanh Tâm quyết.

Khi lại mở mắt ra, hai người kia đã nhảy lên đài cao bên ngoài thính đường, động thủ. Đây đâu giống như luận bàn tranh tài? Rõ ràng là… Khụ, tư thế liều mạng có thâm cừu đại hận a. Không không, nói như vậy cũng không chuẩn xác, bởi vì thoạt nhìn hai vị này vẫn còn tiếc mạng, chiêu thức lưỡng bại câu thương là có, nhưng là còn chưa tới mức độ đồng quy vu tận.

Muốn ta đánh giá… Ừm, không bằng đâm kích chiêu chiêu thấy máu hồi hồi muốn mạng như ma cung, nhưng so với luận bàn trước kia ta đã thấy thì ngoan độc hơn. Ta nhìn mấy lần, cảm thấy thần tiên so kiếm cũng không gì hơn thế… Có lẽ là bởi vì bọn họ cũng chỉ là đệ tử bậc ba trong môn phái thần tiên, ta quen nhìn bản lĩnh của Phượng Nghi và Tử Hằng đương nhiên không cảm thấy bọn họ tỷ võ đủ phân lượng.

Ta vẫn là hứng thú với nhìn chằm chằm nữ nhân thối họ Đổng kia hơn.

Tử Hằng chậm rãi về chỗ, nhịp bước vẫn là bình tĩnh. Bất quá, ta cảm thấy được, trên người hắn tựa hồ thêm chút gì đó… Trước kia không có. Ừm, tựa hồ, bước chân kiên định hơn, mà biểu tình… mang theo một loại cảm giác đã tính trước kỹ càng.

Loại cảm giác này so với loại nặng nề, dường như hai bờ vai gánh vô số áp lực kia, đương nhiên tốt hơn nhiều.

Tử Hằng nhất định là hạ quyết tâm nào đó, mặc dù hắn vẫn chưa nói gì, cũng không có quá nhiều biểu lộ.

Thế nhưng… ta rốt cục cảm thấy có thể khẽ thở phào một cái.

Hắn chỉ cần không nghĩ tới chuyện Tiểu Tâm, không còn bị cái loại cảm giác mang tội với cảm giác bi ai ấy vây quanh, là tốt rồi, chẳng sợ hắn hạ quyết tâm muốn đem một ổ Linh Tuyền cung, đem hội Quan Vân này rối long trời lỡ đất, ta cũng kiên quyết đứng về bên hắn.

Ta cũng có thể khẳng định, Phượng Nghi cũng nghĩ giống ta.

Ừm, theo đánh nhau của hai người kia, hỏa linh châu di động qua lại giữa lòng bàn tay và đan điền của ta, dường như… dường như là một cái nam châm nhỏ, đang hút vụn sắt xung quanh nó… Mặc dù rất nhỏ, rất thong thả, thế nhưng vẫn đang không ngừng hút.

Thì ra linh châu này còn có thể dùng như thế… Hì hì, thêm kiến thức. Lúc bọn họ đánh nhau chết sống đương nhiên linh lực dồi dào kiếm khí bắn ra bốn phía, mà ta ở một bên làm loại trò thu hồi phế vật này.

Bọn họ cũng không có điều khiển phi kiếm phóng đi phóng lại tựa đạn đạo bắn nhau như thần tiên đánh nhau trong truyền thuyết, thế nhưng trên mũi kiếm đều bao quanh kiếm khí rất mạnh. Kiếm quang nuốt vào nhả ra không chừng ngay trước mũi kiếm khi dài khi ngắn, khi dài mạnh mẽ, khi ngắn nguy hiểm, làm người ta có loại cảm giác khó lòng phòng bị.

Đáng tiếc đánh không bao lâu, nữ tử của Linh Tuyền cung kia bỗng nhiên trượt chân, tựa hồ là chiêu thức dùng hết, lại giống kình lực dùng bất ổn, kết quả cánh tay của mình đâm đúng trên mũi kiếm của người Tử Vi cung. Phải nói, là nàng đụng vào, bất quá người của Tử Vi cung kia khẳng định cũng là đẩy về phía trước, cho nên…

Cho nên bả vai của nàng theo một tiếng cười giễu, bị đâm xuyên qua!

Ý nghĩ đầu tiên của ta là: Kiếm của Tử Vi cung này rất sắc bén.

Ý nghĩ thứ hai là: Thì ra là máu của người Linh Tuyền cung chảy cũng là đỏ tươi ha… Ta còn tưởng rằng trên người các nàng đều là máu đen chứ!

Một kiếm này, đoán chừng là tính toán kỹ. Bởi vì trong nháy mắt nàng bị thương, họ Đổng liền phi thân, nhảy lên đài, một phen đỡ đồng môn kia của nàng, một mặt lớn tiếng quát người của Tử Vi cung kia: “Bất quá là tỷ thí với nhau, Tử Vi cung các ngươi thế nhưng xuống tay ngoan độc như thế! Chuyện này chúng ta tất sẽ không chịu để yên, các ngươi dám trọng thương đệ tử trong cung của ta, việc này không thể cứ tính như thế!”

À há… Hiểu rồi, Phượng Nghi nói bọn họ muốn khiêu khích Tử Vi cung, cưỡng đoạt đia bàn, bất quá các thần tiên làm việc từ trước đến nay thích để ý danh phận đạo nghĩa, nói cách khác, đánh người cướp người phải có một lý do. Tốt, bây giờ đệ tử của các nàng bị thương, lý do này không phải đã đến sao?

Ừm, kỳ quái. Bọn họ đã ngừng tay, thế nhưng hỏa linh châu của ta vẫn còn có thể hút được linh khí.

Ta có chút nghi hoặc nhìn Phượng Nghi. Hắn và ta tuyệt đối sắp đến tình hình linh tê tương thông — đương nhiên, cũng có khả năng là vấn đề của ta quá rõ ràng quá dễ hiểu. Hắn tiếp tục viết chữ tại lòng bàn tay ta: Tiếp tục đừng ngừng. Người của Linh Tuyền cung chỉ cần vẫn còn ở đó, linh khí sẽ không hoàn toàn thu lại không phóng ra…

Ta hiểu được.

Ví như, thác nước đổ xuống, chung quy sẽ bắn ra bọt nước.

Người của Tử Vi cung đương nhiên không chịu nhận cái thiệt này, thanh âm của hai bên đều càng lúc càng lớn, không biết bên nào rút kiếm trước, dù sao nghe thấy một tiếng kiếm sắc ra khỏi vỏ xoèn xoẹt.

Sau đó khiến ta kinh ngạc hơn chính là phản ứng của các thần tiên xung quanh, một mảnh quang hoa rực rỡ hiện lên, mỗi người tăng thêm cương khí hộ thể hoặc là màn hào quang màu sắc bất đồng cho mình, đều đặn tự nhiên giống như đã luyện vô số lần, huấn luyện nghiêm chỉnh phản ứng nhạy bén vô cùng.

Tiếp đó bọn họ đồng thời xẹt lên trên ra ngoài, ta cho là bọn họ định rời tiệc tránh họa, thế nhưng tới khoảng cách nhất định, bọn họ đều ngừng lại, tốp năm tốp ba cùng một chỗ, tựa hồ còn tính toán tiếp tục xem cuộc chiến.

Tay ta tạm thời rời khỏi vị trí đan điền, Thanh Tâm quyết nhưng không có dừng lại, một tay bị Phượng Nghi kéo, bên kia được Thải Mai sư cô che chở, ta vội vàng quay đầu nhìn Tử Hằng, hắn lại không cùng qua đây, mà là đứng một bên với mấy người hẳn là Ngao gia của Đông hải tới kia.

“Đừng lo.” Phượng Nghi thấp giọng nói: “Tử Hằng chỉ cần đã quyết định chủ ý, không ai có thể thương tổn được hắn.”

Ta biết…

Ta biết vô luận là Tử Hằng hay Phượng Nghi, đều mạnh mẽ hơn ta, thế như bọn họ mạnh mẽ không có nghĩa là bọn họ sẽ không bị thương, cõi đời này luôn tràn ngập bất ngờ. Bọn họ mạnh hơn ta, cũng không có nghĩa là ta có thể yên tâm ỷ lại bọn họ mà không lo lắng và tính toán vì an nguy của bọn họ.

Thiên chu võng của ta nhẹ nhàng không tiếng động, lặng yên bày ra hai bên, bảo vệ thân hình ba người chúng ta. Mà Phượng Nghi thì trong nháy mắt liên tục phát ra ba đạo phòng chú bảo vệ toàn thân ta, tựa hồ sợ để lọt một khe hở làm cho ta bị thương.

Màn ngoài ý muốn tại ma cung kia, vẫn khiến hắn không thể tiêu tan sao?

Chúng ta, đều sẽ không quên sự kiện ấy, cũng cảm thấy có lỗi với đối phương.

Ta cảm thấy ta liên lụy hắn.

Hắn lại cảm thấy là lỗi của hắn, hắn khiến ta lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Nếu như chỉ dùng một câu khái quát mà nói, chính là kế hoạch biến hóa khó lường, Phượng Nghi cũng không thể tưởng được sẽ có song kiếm Tử Thanh xuất hiện ngoài ý muốn như thế. Nếu như kiếp trước chơi game online, sự xuất hiện của hai trang bị siêu cường này đủ để tạo thành BUG thật lớn, khiến trò chơi sụp đổ.

Ta khe khẽ nắm tay Phượng Nghi. Ta dường như… rất ít khi chủ động tỏ vẻ thân thiết với hắn.

Ừ, về sau phải tăng cường luyện tập phương diện này!

Phía dưới chúng ta, người dẫn đầu của Tử Vi cung, và đại sư tỷ của Linh Tuyền cung cũng đã không kiềm chế được ra sân, hai người vừa ra tay liền bất phàm, đều là phi kiếm! Kiếm quang phi kiếm của người Tử Vi cung là màu tím, mà Linh Tuyền cung thì lại là màu đỏ rực.

Không biết Tử Hằng nói những gì với đồng tộc của hắn, trên khuôn mặt mấy người trẻ tuổi kia có chút do dự, tựa hồ gặp cái gì khó có thể quyết đoán lựa chọn, sau đó một trong đó hình như lại đang đặt câu hỏi.

Thải Mai sư cô lấy ra một nắm hạt dưa, cắn cực kỳ ngon lành.

“Sư cô…”

“Con cũng lấy chút?”

“Không cần, con không ăn cái này. Người xung quanh, vì sao cũng không trốn chứ? Không sợ vạ đến cá dưới ao sao?”

“Đây có gì mà phải lo…” Thải Mai sư cô nói: “Loại chuyện này thấy nhiều rồi. Dù sao phía trên có các tiên quân đế quân áp lại, bọn họ không thể phản thiên, nếu như ngộ thương người khác, vậy sẽ dẫn tới công phẫn, sự tình rất khó thu thập, nếu chuyện không liên quan mình, mọi người vui vẻ xem xem náo nhiệt. Con chỉ cần nhìn chằm chằm họ Đổng kia là được, chuyện khác thì không cần bận tâm.”