Phượng Nghi đưa bím tóc lên đỉnh đầu thay ta, dùng chiếc trâm đầu phượng bằng gỗ mun ấy cài.
“Ngươi hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đi, ta và Tử Hằng muốn đi chỗ cột Thì Thần nhìn xem, nếu như buồn chán, có thể đi dạo bốn phía trong này, chỉ là phải cẩn thận, không được vượt quá cột San Hô, ra khỏi địa bàn này, đụng vào người ngoài có lẽ sẽ có phiền phức.”
“Được, ta biết rồi.”
Phượng Nghi cúi người xuống, môi nhẹ nhàng hôn bên tóc mai ta: “Lúc trời tối ta sẽ trở lại.”
Cảm giác nóng toàn thân ta lập tức sắp sôi trào, vội vàng thúc giục hắn: “Được rồi được rồi ngươi đi nhanh đi.”
Phượng Nghi mỉm cười, ống tay nhẹ nhàng bay đi ra cửa.
Ta ngồi trong phòng hơn non nửa ngày, vốn ta không tính đi ra ngoài. Phượng Nghi nói cũng rất rõ ràng, đi ra ngoài, tới địa bàn của thần tiên khác, nói không chừng sẽ có phiền toái.
“Đào cô nương, Đào cô nương!”
Ta có chút không vui, mở to mắt. Một trong số các thị nữ của Đổng tiên tử, chính là người dùng mắt lườm ta khi tới ngày hôm qua kia, mặc một bộ áo vàng nhạt đứng trước giường, mỉm cười nói: “Đào cô nương, nên dùng bữa trưa. Phu nhân chúng ta mời cô nương đi phòng khách nhỏ phía tây cùng dùng bữa.”
“À, được.” Ta rút tầng võng bảo hộ tơ nhện vô hình, mang hài xuống đất.
Ta vừa nhập định tầng võng kia liền tự động chăng lên, đây xem như là một loại bảo hộ bản năng đi.
Ta và nàng băng qua hành lang đi về phía trước. Trong đình viện nở rộ hoa tươi không biết tên, hương hoa thơm ngào ngạt, thấm vào ruột gan. Nếu như chỉ có mình ta bước chậm nơi đây thì tốt biết mấy. Đáng tiếc bên người còn có thị nữ này.
“Nô tỳ tên là Yên Song. Đào cô nương nếu có chuyện gì cứ việc phân phó. Phu nhân chúng ta nói, cô nương là khách quý, tuyệt đối không thể chậm trễ cô nương.”
“Ừ. Phu nhân nhà ngươi quá khách khí.” Ta nói.
Lời nàng nói ý tứ tựa hồ là nhiệt tình hiếu khách, thế nhưng giọng điệu lại nghe có chút cổ quái. Ưm, được rồi. Cổ quái thì cổ quái đi. Dù sao nghe liền quên. Ta lại không định làm bằng hữu với nàng, tội gì nghiêm túc suy nghĩ.
“Đào cô nương… Cây trâm trên đầu này, thoạt nhìn nhất định không phải vật phàm, rất độc đáo.”
Ta nhàn nhạt nói: “Người ngoài tặng.”
“Vậy sao, nhà Đào cô nương ở nơi nào? Phượng vương trước kia còn chưa từng mang theo khách nhân khác tới đâu, chứ đừng nói chi là nữ khách.”
Giọng điệu mối quan hệ với Phượng Nghi rất chi là thân thiết của nàng, ngược lại dường như ta mới giống người ngoài.
“Ừ, ta và hắn sắp thành thân. Đến lúc đó nhất định sẽ mời Ngao thiên quan và phu nhân nhà ngươi cùng đi uống rượu mừng.”
Quả nhiên bước chân của nàng bỗng dưng ngừng một lát, quay đầu lại thật nhanh, cái vẻ xinh đẹp động lòng người trên khuôn mặt hoàn toàn không thấy, ánh mắt bỗng chốc biến âm trầm sắc bén: “Cô nương cũng không nên nói giỡn!”
Xem ta dễ bắt nạt sao?
Ôi, ta còn tưởng rằng thị nữ nhà thần tiên khẳng định tiêu chuẩn rất cao. Kết quả cũng chẳng khác nữ yêu tinh trước đây thèm nhỏ dãi Phượng Nghi. Muốn ta nói, Hứa Minh Loan từng gặp trên Mai sơn kia tiêu chuẩn còn cao hơn nàng, Phượng Nghi không phải là chẳng thèm ngó tới sao? Yên Song gì đó này… Hờ, người ta nói, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga là si tâm vọng tưởng, những cô nương muốn ăn thịt phượng hoàng tre già măng mọc, cũng đều rất dũng mãnh.
“Việc này sao có thể nói giỡn chứ.” Ta không muốn gây chuyện, thế nhưng nàng chủ động tới chọc ta, vậy không thể trách ta: “Chiếc trâm này chính là vật đính hôn Phượng Nghi tặng, Yên Song cô nương nếu không tin, có thể chờ Phượng Nghi trở lại, hỏi hắn một câu không phải rõ ràng.”
Sắc mặt nàng trong nháy mắt trắng bệch. Ta cũng có chốc lát mềm lòng, cảm thấy đánh vỡ mộng tưởng tình yêu của một tiểu cô nương là có chút tàn nhẫn. Có điều mềm lòng này cũng chỉ có trong nháy mắt.
Có thứ là không thể nhường, không thể chia sẻ.
Không thể bởi vì ta thông cảm nàng, liền tặng Phượng Nghi cho nàng chứ?
Nàng dựa vào cột hành lang, lườm ta, ta đứng ở đằng kia cũng không nhúc nhích.
Có lườm nữa cũng là vô ích… Đôi khi đau dài không bằng đau ngắn, sớm thanh tỉnh sớm quay đầu ngược lại là chuyện tốt.
“Yên Song, các ngươi sao lại ở chỗ này?” Một thị nữ khác từ đầu kia hành lang qua đây: “Phu nhân đã hỏi giục rồi, nói ngươi mời khách sao lại mời không tới.”
Yên Song dường như bị chấn kinh mới hoàn hồn, quay đầu nói: “À, liền… qua ngay.”
“Ngươi thật đúng là.” Thị nữ kia đi tới, mỉm cười với ta: “Đào cô nương, chậm trễ quá, mời đi theo ta…” Thanh âm của nàng bỗng nhiên giống như bị cái gì chặt đứt, ánh mắt yên lặng dừng trên đầu ta.
Không cần hỏi, khẳng định cũng là đang nhìn chiếc trâm kia.
Ngày hôm qua khi chúng ta đến ta cũng mang không cây trâm này, vừa rồi Phượng Nghi mới đeo lên cho ta. Ừm, chiếc trâm này thật đúng là thứ phiền toái. Bất quá…
Ừ, có một số việc là không thể trốn tránh, ta nếu đã đáp ứng ở bên hắn, vậy ta phải đối mặt với tất cả chuyện này.
Đổng tiên tử cũng nhìn thấy chiếc trâm trên đầu ta, nhưng tiên tử dù sao cũng là tiên tử, nàng chỉ hơi ngạc nhiên, lại nở nụ cười, nhiệt tình tiếp đón ta ngồi vào vị trí. Chỉ hai chúng ta ăn cơm, cũng bày một bàn đồ ăn, đủ loại trái cây, thức ăn chay, làm thanh đạm ngon miệng. “Đào cô nương ngàn vạn lần đừng khách khí. Đây, nếm thử món này có hợp khẩu vị hay không?”
“Ừm, ăn rất ngon.”
“Món ăn này quan nhân bình thường cũng thích ăn, hơn nữa là do đầu bếp thích ăn nhất làm đấy.” Đổng tiên tử cười rất hòa khí, trong hòa khí có mất tự nhiên.
Ta biết… Ta còn biết đầu bếp kia là lão yêu tinh cá mặt quỷ cơ, trước kia ta cũng không ít lần đến chỗ Tử Hằng ăn chực, đều là hắn chủ trì xuống bếp, chỉ là ta không biết thì ra Tử Hằng cũng đưa hắn tới đây.
“Tiên gia có phải không dính thức ăn mặn hay không?”
“Ấy cũng không phải, chẳng qua là ta từ nhỏ đã quen ăn chay. Nhiều tiên quân thần quân cũng không kỵ ăn mặn, một số chiến tướng chiến thần càng thế hơn. Hôm trước còn nghe Lưu thần tướng nói, một ngày không ăn thịt uống rượu sẽ không có khí lực vung đao cầm thương đâu.”
Trong lời nói của Đổng tiên tử có loại hàm súc, biểu lộ thân phận địa vị của mình.
Ta yên lặng ăn xong cơm, khách khí hai câu với nàng, sau đó nói muốn tản tản bộ.
“Đương nhiên có thể.” Đổng tiên tử chỉ đường đi cho ta: “Từ nơi này hướng đông, không ra cột San Hô, Đào cô nương có thể tùy ý du lãm. Ta ưa thích hoa hoa cỏ cỏ, nơi này không có núi đẹp nước hay nào, bất quá hoa và cây cảnh còn có thể thưởng ngoạn.”
Ta chủ yếu là không muốn lưu lại chỗ này, ánh mắt Yên Song nhìn ta chính là rất bất thiện, ở lại mắt to trừng mắt nhỏ với nàng chẳng có ý nghĩa gì. Ta có thể tùy tiện tìm một chỗ qua chiều nay, chờ Phượng Nghi trở về là được rồi.
Ta lững thững đi về một phía. Trời xanh nhạt, mây trôi bồng bềnh bốn phía, giống một tầng màn sa tươi đẹp mềm mại.
Hoa và cây nơi này quả nhiên bất đồng với nơi khác, trên vách núi trước mặt có một mảnh tử đằng, hoa nở rạng rỡ, từ xa nhìn lại chỉ thấy hoa mà không thấy lá, gió thổi qua, cánh hoa tung bay sột soạt, dường như một hồi xuân hàn se lạnh hóa thành tuyết mịn.
Phượng Nghi và Đổng tiên tử đều nói không được vượt qua cột rào San Hô, bất quá ta đi dạo, lại không thấy hàng rào nào, một mảnh động phủ và hoa viên của Tử Hằng này, diện tích cũng thật không nhỏ.
Bên cạnh hoa tử đằng là một thác nước nhỏ, dòng nước mảnh dường như lụa trắng, rơi vào đầm nước, bắn lên bọt nước giống như minh châu, lại ào ào rơi về đầm, từng gợn sóng bồng bềnh trên mặt nước.
Ta ngồi xuống bên đầm nước, cởi hài, ngâm chân trong nước.
Trong đầm cũng có cá, cá chép gấm, cá vàng, bộ dạng xinh xắn, dáng dấp nhẹ nhàng linh hoạt, bơi qua bơi lại. Cũng không sợ người. Trong đó còn có con qua đây rỉa ngón chân ta, ngứa rất thú vị.
Những con cá này ở trong đầm nước nhà Tử Hằng, hẳn là rất dễ sống, sẽ không đói bụng, không buồn không lo, mỗi con đều trông rất khỏe mạnh.
Những con cá khác phát hiện chân ta không phải là đồ ăn có thể no bụng liền bơi đi, thế nhưng còn có một con cá vàng nhỏ cọ cọ bên chân ta không muốn rời đi. Ta vươn tay sờ sờ nó, nó lại cũng không sợ hãi, miệng cá còn nhẹ nhàng chà chà lòng bàn tay ta, thật là thú vị.
Ừm, con cá này… thoạt nhìn, sao lại có chút quen thuộc?
Ừm, chiều dài hơi giống ngư tinh Tiểu Tâm bên cạnh Tử Hằng trước đây ha! Thật ra Tiểu Tâm chỉ là nhũ danh, giống như ta bị người gọi là Tam Bát. Thực ra ta càng muốn người khác gọi ta Đào Hoa, Tiểu Tâm chắc hẳn cũng giống như vậy.
Ừm, nhưng tên của nàng là gì ta lại thực sự nhớ không ra.
“Tiểu gia hỏa, ngươi đói bụng sao?” Ta đào đào trong túi, lại lấy ra được chút điểm tâm, bẻ một chút cho nó ăn.
Nó rỉa hai cái, tựa hồ cũng không cảm thấy hứng thú lắm với điểm tâm.
Tử Hằng trước đây đã dạy ta làm thế nào giao tiếp với thủy tộc, bất quá ta vẫn chưa từngn dùng bản lĩnh này. Lúc này dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ta nhìn bốn phía không có người, vén vén tóc, đưa đầu vào trong đầm nước, miệng nhẹ nhàng mở ra, bật ra không phải là bọt khí, mà là một loại thanh âm không có khả năng nghe thấy trong không khí.
“Chào ngươi? Tiểu gia hỏa?”
Nó tựa hồ lấy làm kinh hãi, miếng bánh nghẹn trong miệng, không biết là nên ói ra hay là nuốt xuống.
“Ngươi ở đây đã bao lâu? Hử?”
“Ờ… Không biết…” Nó lắp bắp nói: “Ta không biết, dù sao, từ khi ta nhớ được đã ở nơi này.”
“Ở đây sống tốt không?”
“Ờ, tốt, tốt đi…”
Xem ra ta dọa nó không nhẹ, hì hì, thật thú vị.
“Bánh ngọt đủ ăn không? Trong túi ta vẫn còn, đều cho ngươi cũng được.”
Nó hơi lui, lại bơi về phía trước một chút: “Ừm, ta không đói bụng, bất quá, nếu như vẫn còn… vậy, ta, ta muốn mang đi cho Bích tỷ tỷ ăn.”
“Bích tỷ tỷ?”
“Phải.” Đuôi con cá nhỏ vẫy vẫy, vây cá chỉ về phía chỗ sâu trong đầm nước: “Bích tỷ tỷ ở dưới tảng đá, nàng không thể đi ra, vì thế ta muốn mang đồ ăn cho nàng.”
“Vậy à? Bích tỷ tỷ của ngươi vì sao không thể đi ra? Nàng không thể thấy ánh sáng sao?”
“Trên người Bích tỷ tỷ có xích sắt, khóa trên tảng đá…” Cá nhỏ nói không rõ ràng lắm, bất quá ta đã có chút tò mò, tay nhẹ nhàng ấn một cái bên đầm, cả người đều chìm vào trong nước: “Ta đi xem Bích tỷ tỷ của ngươi, được không? Ta mang theo đồ ăn, có thể đưa cho nàng.”
“Được.” Con cá nhỏ này hiển nhiên không biết danh ngôn chân lý “Không thể không có tâm phòng người”, rất thẳng thắn đáp ứng.
Ta đi theo nó chìm đến đáy nước, đáy đầm là một mảnh xanh sẫm, tia sáng âm u, hơn nữa rất lạnh.
“Đây, Bích tỷ tỷ là ở chỗ này.”
Nơi đó?
Ta nhìn về phía trước, mấy hòn đá lạ chồng xen một chỗ, ở giữa là một khối trống rỗng tối đen.
Cá nhỏ gọi: “Bích tỷ tỷ, ta mang đồ ăn tới rồi!”