Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 124: Đêm mưa thuyền cũ cùng cỗ kiệu




Trên sông có loại thuyền đáy bằng đầu nhọn, thân thuyền rất hẹp, chèo lên nhẹ nhàng. Phượng Nghi đứng ở đầu thuyền, giáp mặt mà đứng. Trên sông có rất nhiều du thuyền, treo đủ loại đèn lồng khác nhau, chiếu vào trong nước sông, tạo thành từng đốm bóng nước mỹ lệ lay động.

Con sông này chuyển một ngã ba là có thể chèo vào trong Vạn Tiên hồ. Ta cảm thấy cái tên này thực sự là châm chọc, ngươi một cái hồ của ma vực, hẳn là kêu Vạn Ma hồ mới đúng chứ, sao có thể gọi là Vạn Tiên hồ?

Người chèo thuyền không biết chúng ta muốn đi chỗ nào, dù sao không thiếu tiền thuyền của hắn, hắn vừa chèo thuyền, vừa nhàn rỗi chỉ chỉ điểm điểm chúng ta, trong Vạn Tiên hồ có đảo, trên đảo có hành cung của ma quân đại nhân. Ta xa xa nhìn sang, quả nhiên đèn đuốc bên kia không giống với nơi khác, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy mái cong lầu các, góc phòng cao chót vót, xung quanh hoa cây um tùm.

“Có thể gần hơn chút nữa không?”

“A, cô nương không phải người Lạc Hoa thành, cho nên không biết, chúng ta đây sao có thể tùy tiện đưa thuyền qua chứ, khà khà.” Người chèo thuyền vừa cười vừa chèo thuyền đi: “Lại về phía trước còn có thật náo nhiệt đấy, cô nương không phải thất vọng, đảm bảo ngươi chuyến đi này nhất định không tệ!”

Lạc Hoa thành không giống, ngay cả người chèo thuyền nói chuyện cũng văn nhã hơn Chu Anh Hùng bọn hắn.

“Tối nay không cấm đi lại ban đêm sao?” Ta tò mò hỏi.

“A, ngày mai chính là ngày chính hội sinh nhật của ma quân đại nhân, đêm nay đương nhiên không cấm đi lại ban đêm.” Người chèo thuyền cười ha hả nói: “Lại nói, cũng không tên nào đui mù lại chọn lúc này gây sự, cô nương nói có đúng không?”

Ta muốn nói đúng, bất quá ta cảm thấy bản thân ta cũng không phải là thuận dân của ma vực. Phượng Nghi lại một thân ngông nghênh nói chuyện chọc người. Hắn có thể gây chuyện hay không, ta cũng không dám cam đoan.

Ta ừm một tiếng. Phượng Nghi lại xoay người, đưa cho ta một cái bọc giấy: “Nếu nhàm chán, giết thời gian đi.”

Ta còn chưa thấy là cái gì, trước tiên ngửi được một cỗ mùi thơm xông vào mũi. Mở bọc giấy ra, nhờ quầng sáng mờ nhạt của đèn lồng treo trên thuyền, thấy bên trong gói đậu phụ khô và thịt bò ngũ vị hương đã cắt, nhất là thịt bò, vừa ngửi liền biết độ lửa tốt nhất, thịt xốp gân mềm.

Ta nuốt nước miếng một cái, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi mua lúc nào, ta vì sao không biết?”

Phượng Nghi chỉ mỉm cười, lại quay đầu đi.

Ta cũng không khách khí với hắn, tay cọ hai cái trên y phục, liền niết một miếng đậu phụ ăn.

Ưm. Hương vị của đậu phụ khô này cũng không tệ.

Phượng Nghi không biết ngồi xuống khi nào. Thấy ta đã ăn hơn phân nửa đậu phụ khô, thịt bò còn chưa động đến chút nào, thấp giọng hỏi: “Không thích cái này?”

“Không phải…” Ta cười cười: “Ta luôn có thói quen, thứ ngon để lại ăn sau.”

“Không sợ thứ ăn ngon bị lấy đi trước sao?”

“Không, có câu nói, rượu ngon chìm dưới đáy vò.” Ta xé miếng thịt bò bỏ vào trong miệng.

Ưm, rất thơm, thật sự ăn rất ngon.

Ta vẫn tin tưởng, có chờ đợi, sẽ có thu hoạch.

Nhất là loại thời điểm này.

“Cũng cho ta nếm thử một miếng.”

“Ừm.”

Thế nhưng hắn nói như vậy, lại không chìa tay với bọc giấy ta nâng qua.

Chẳng lẽ ý tứ của hắn là để cho ta… Hự…

Ta nhìn nhìn hắn, trong bóng đêm, đường nét khuôn mặt hắn mơ hồ không rõ, bị ánh đèn lồng mờ nhạt và nước sông âm u chiếu bôi lên một tầng bình tĩnh mà lờ mờ…

Sự anh tuấn của hắn rất có lực sát thương.

Ta xé một miếng thịt bò đưa tới bên miệng hắn. Động tác của hắn ưu nhã trước sau như một.

“A, hình như có mây rồi.” Người chèo thuyền bỗng nhiên nói: “Sợ là sắp trở trời. Ngày mai chính là ngày chính của lễ mừng, nếu như trời mưa, vậy cũng không tốt.”

Ta dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Phượng Nghi, gần đây ta càng ngày càng phát giác, có lời không cần ta nói ra, Phượng Nghi có thể hiểu được.

Ma vực cũng không có pháp thuật có thể hành vân triệu vũ sao? Khống chế thời tiết một ngày, hẳn là không khó.

Ánh mắt Phượng Nghi đáp lại ta ta cũng hiểu, ý tứ của hắn là trở về lại thảo luận.

Người chèo thuyền nói thật không có sai, chẳng được bao lâu, bỗng nhiên trên trán và chóp mũi đều cảm thấy cảm giác mát rơi vào phía trên.

“A, trời mưa, khách nhân tiến vào trong khoang đi.” Người chèo thuyền tự mình cầm lấy áo tơi phủ lên, lại mang nón, tiếp tục chèo thuyền, hỏi chúng ta: “Khách nhân là muốn lại du ngoạn trong mưa một trận, hay là muốn trở về?”

Phượng Nghi nói: “Vòng quanh đường thủy phía trước kia một chút, liền chèo trở về đi.”

“Được.”

Mưa mặc dù không lớn, mưa bụi lại cực tinh mịn. Ta lui ra phía sau một bước, ngồi dưới cánh buồm, Phượng Nghi cũng ngồi lại đây, trên thuyền nhỏ như vậy, nào có nhiều khoảng không, bả vai của hắn liền đụng tới bả vai ta, đầu gối của hắn cũng đụng đầu gối ta.

Trong khoang thuyền ngoại trừ mùi thơm của đậu phụ khô và thịt bò, còn có… Ừm…

Ta lẳng lặng ngồi ở đằng đó, mặc dù cách hắn gần như vậy, cũng không phải loại tình huống cùng ngồi trên lưng ngựa, bất quá, trong lòng lại không cảm thấy hoảng loạn.

Ngược lại cảm thấy rất bình tĩnh.

Mưa phùn đánh vào trên cánh buồm, có một loại tiếng vang chậm chạp mà thong dong, xào xạc đều đều.

Thanh âm Phượng Nghi trầm trầm, mềm nhẹ như gió, xẹt qua bên tai và bên tóc mai.

“Đang suy nghĩ gì?”

Ta thật ra cũng không nghĩ cái gì, bất quá, hắn vừa hỏi như vậy, ta bỗng nhiên nhớ tới bài hát từng nghe trước đây.

Đó là một bộ kịch từng xem kiếp trước, ta nhớ rất rõ ràng. Bởi vì ấn tượng thật sự rất sâu, số lần xem rất nhiều.

Đó cũng là trên thuyền khi trời mưa, bạch xà thanh xà và Hứa Tiên lần đầu gặp, mười năm tu đến độ cùng thuyền, trăm năm tu đến chung gối ngủ…

“Đang nghĩ về một con rắn.” Ta nhẹ giọng nói.

“Rắn?” Trong thanh âm của Phượng Nghi có chút hơi ngoài ý muốn.

“Ừ… Con rắn này nhìn trúng một người thư sinh, làm phép triệu mưa, cùng thư sinh gặp gỡ trên thuyền, bày tỏ hảo cảm với hắn…”

“Vậy sao… Về sau thế nào?”

“Về sau, bọn họ bị chia rẽ.”

Tay Phượng Nghi, bỗng nhiên vươn ra nắm tay ta.

“Ngươi không cần lo lắng, không người nào có thể chia rẽ chúng ta.”

Ta nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói: “Ta biết.”

Bởi vì ta không phải bạch xà, ôm ảo tưởng quá cao đối với thư sinh.

Phượng Nghi lại càng không phải là Hứa Tiên, vô lực chống lại trò đời hiểm ác.

Phượng Nghi nhẹ tay vòng lại đây, ta quay đầu.

Môi hắn, nhẹ nhàng dán lên trên môi ta.

Trong nháy mắt, tất cả thanh âm bên ngoài đều biến mất. Tiếng gió, tiếng chèo nước, tiếng mưa bụi đánh vào cánh buồm, xa xa, những thanh âm khác, đều bị loại bỏ, cách xa.

Ta nghe được tiếng tim đập của chính mình.

Còn có tiếng hít thở.

Không biết qua bao lâu, môi hắn nhẹ nhàng rời đi, ta định định thần, thở một hơi. Sau đó, các thanh âm khác đều trở lại. Tiếng vang của mưa phùn xào xạc, tiếng chèo nước, gió thổi vải dầu trên cánh buồm khe khẽ vang lạch cạch.

“Phượng Nghi…”

Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng điểm trên môi ta, khẽ nói: “Xuỵt… Đừng nói gì.”

Thân thuyền hơi lung lay, đầu ta nghiêng đi, dựa trên bờ vai hắn.

Thuyền này tựa hồ chèo rất chậm, xa xa, mưa bụi vô biên vô hạn tản mạn khắp trong thiên địa.

Ta cảm thấy trong lòng chưa từng thản nhiên như thế.

Dường như chúng ta đã ở cùng nhau như vậy từ rất lâu trước kia.

Phượng Nghi cũng không nói gì, chỉ nắm một tay ta vẫn không buông ra.

Đến khi rời thuyền, ta mới phát hiện không biết khi nào bao giấy dầu chứa thịt bò kia đã từ đầu gối rơi xuống trên sàn khoang thuyền. Ta đi nhặt, Phượng Nghi nói: “Bẩn rồi, không cần. Muốn ăn ngày mai lại mua.”

Ta sao lại cảm thấy chúng ta dường như vợ chồng già, đối thoại như vậy không hề có tình cảm mãnh liệt.

“Không xem là bẩn.”

Ta vẫn là nhặt lên.

Mưa vẫn chưa ngừng, Phượng Nghi cho thuyền hậu hĩnh, nhà thuyền kia áy náy, cố ý muốn đưa nón cho chúng ta.

Chỉ là một chiếc nón, ta liền nhận lấy.

Có điều ta và Phượng Nghi đều không ai sợ mưa, nón che trên đỉnh đầu chỉ cảm thấy rất thú vị. Đường phố dưới đất là ma thạch hình vuông trải thành, giẫm lên hơi trơn.

Chúng ta dọc theo đường chậm rãi đi về, Phượng Nghi nắm một tay ta, nhẹ giọng nói: “Chờ xem qua lễ mừng này, chúng ta liền trở về đi.”

Hai chữ chúng ta này, nghe lên thực tự nhiên, thực dễ nghe.

“Ừ, được.” Ta bỗng nhiên chợt nhớ: “Vậy Chu Anh Hùng bọn hắn thì sao? Dẫn bọn hắn trở về không? Chỉ sợ sẽ không ổn nhỉ?”

Phượng Nghi nhẹ giọng cười: “Chu Anh Hùng thật sự là một tên ngốc, ngược lại rất hợp với Hôi Đại Mao của ngươi, một nhát gan cẩn thận, một thô lỗ thẳng thắn. Ngươi xem cuộc sống của bọn hắn, nếu như không có người che chở, thật đúng là không dễ chịu.”

“Nhưng lai lịch của bọn hắn nếu như bị biết được, phiền phức này cũng không nhỏ, hơn nữa, chính bọn hắn có chịu đi hay không, lại là chuyện khác đấy.”

“Được, không nói cái này.” Hắn chuyển đề tài, kết quả câu đầu tiên đã làm ta giật mình.

“Sau khi chúng ta trở về, chọn một ngày lành thành hôn đi.”

“Hả?”

Phượng Nghi dừng chân lại, quay đầu, nhìn bằng ánh sáng đèn lồng của cửa hàng ven đường, ánh mắt hắn hơi nheo lại, không biết có phải sắp phát cáu hay không, thanh âm nghe lên cũng không giống giận: “Ngươi không muốn?”

“Ừm…” Vậy bảo ta nói bằng lòng hay không chứ? Vấn đề không phải cái này mà.

Ta nhỏ giọng: “Quá nhanh…”

“Còn nhanh sao?” Hắn lại nắm ta tiếp tục đi về phía trước: “Ta lại cảm thấy, đã mất rất nhiều thời gian.”

Ưm… Được rồi.

Phượng Nghi nói cũng có đạo lý. Từ lần đầu tiên hắn cầu hôn với ta đến bây giờ, cũng đã hơn hai ba năm rồi đi? Mặc dù ta chỉ là bế quan, nhưng hắn là thật thật sự sự canh giữ ngoài Bàn Ti động, thay ta chiếu cố một nhà lớn nhỏ, thực sự…

Bây giờ nghĩ lại, hắn có lẽ tính tình không tốt, lại trông không đủ an toàn, thế nhưng có năng lực, có trách nhiệm…

Cái khác không nói, hôn này, cũng không phải không thể kết…

“Việc này, trở về rồi hãy nói.”

Khóe môi hắn tựa hồ nở nụ cười khẽ.

Ta quay đầu đi chỗ khác, nhìn thấy đầu kia đường, có một cỗ kiệu đang rất nhanh tiến lên, cách chúng ta càng ngày càng gần. Nhịp chân của người khiêng kiệu mạnh mẽ, cơ hồ là chân không chạm đất vậy, cỗ kiệu vừa ổn vừa nhanh, chỉ chớp mắt đã đến phía trước, từ bên người chúng ta đi qua.

Ta ngửi được một chút mùi thơm, trong kiệu có lẽ là vị nữ tử.

Chờ chúng ta trở lại khách điếm, Chu Anh Hùng bọn hắn cũng đã trở về, trên đầu mấy tên đều một tầng ánh nước, bất quá hưng trí rất tốt, Chu Anh Hùng há mồm liền nói: “Chủ nhân, chúng ta vừa rồi đi Di Xuân…” Tiểu Tam và Tiểu Tứ hai bên một che miệng một nắm đầu, không cho hắn nói ra lời nói phía sau.

Bọn hắn đi không phải địa phương gì gì đó chứ…

Ta lại bất đắc dĩ muốn cười, quên đi, bọn hắn thích đi thì đi, có lẽ ngày mai sau lễ mừng sẽ tách ra với bọn hắn, chỉ mong ba người bọn hắn về sau có thể sống thuận lợi, không cần quá gian nan.

Về phần loại địa phương ấy… Ờ, với ta mà nói, chỉ cần Phượng Nghi không đi là được, Chu Anh Hùng bọn hắn có đi hay không, cũng không có quan hệ gì với ta.

Rửa mặt chải tóc, Phượng Nghi ngồi ở bên giường đất, ngẩng đầu thuận miệng hỏi ta: “Trên mặt ngươi vì sao từ trước đến giờ đều không đánh son bôi phấn?”

“Ta lười thôi.” Ta thẳng thắn nói: “Son phấn cái gì chứ bôi lên lại phải…”

Hương phấn… Hương phấn…

Ta bỗng nhiên nhảy người lên đến: “Cỗ kiệu vừa rồi kia! Phượng Nghi, bên trong kiệu…”

“Làm sao vậy?”

Ta lập tức nghĩ tới: “Cỗ kiệu vừa rồi đi qua bên người chúng ta, mùi thơm bên trong truyền ra, là mùi của Tam Thất.