Sự tình đã đến nước này, Tô Như dường như đã bất chấp tất cả, ngang nhiên nói.
"Vì sao?"
Lâm Hiên cảm thấy kinh ngạc. Hắn tự hỏi đã đối đãi với đối phương không tệ, nếu như không phải bị bức bách, sao nàng phải dùng trăm phương ngàn kế ám toán mình.
"Đối đãi với ta không tệ?"
Tô Như nghe được lời này, giống như bị người ta đâm một nhát dao. Thanh âm vốn dịu dàng điềm đạm vì thế mà trở thành tràn đầy phẫn nộ cùng sắc bén. Giống như hận thù chôn giấu trong lòng đột nhiên bộc phát ra: "Ngươi còn không biết xấu hổ, còn dám nói đối đãi với ta không tệ. Năm đó, kinh mạch toàn thân ngươi bị phế, xương cốt cũng đều biến thành bột phấn. Nếu không nhờ ta cứu giúp, ngươi đã sớm làm mồi cho Yêu thú rồi, lấy đâu ra phong quang vô hạn như hôm nay?"
"Thật sao?"
Lâm Hiên từ chối cho ý kiến, cũng không có ý định phản bác: "Thế thì sao, ngươi đúng là đã cứu ta, nhưng Lâm mỗ đối đãi với các ngươi cũng đâu có tệ, đan dược, công pháp, linh khí bảo vật, chẳng lẽ còn chưa tặng đủ?"
"Phi!"
Không ngờ Tô Như lại chẳng thèm ngó ngàng tới. Có lẽ là dù sao nàng đã bị vạch mặt, tiếp tục vòng vo cũng chẳng còn ý nghĩa gì, cho nên càng lúc càng không hề cố kỵ.
"Cái kia bất quá chỉ là trả ơn mà thôi, có gì đáng quý trọng cơ chứ? Nếu như người ta cứu chỉ là một đệ tử bình thường, hắn có thể làm như vậy sẽ khiến ta vô cùng cảm kích. Nhưng những đan dược, công pháp, linh khí bảo vật này, đối với Lâm Đại trưởng lão ngươi lại chẳng là gì, nói là chín trâu mất một sợi lông cũng không sai."
"Người ta thường nói, tích thủy chi ân, cần phải suối tuôn tương báo. Ta đối với ngươi chính là ân nhân cứu mạng, ngươi lại tùy tiện đưa ra vài thứ rác rưởi, đã muốn đuổi ta đi."
Tô Như kích động thét lên.
"Nói như vậy, ngược lại là Lâm mỗ đã sai?"
Thanh âm Lâm Hiên không hề phẫn nộ. Bi thương làm chết cõi lòng, đối với loại phản đồ cưỡng từ đoạt lý này, phẫn nộ đối với nàng căn bản không có một chút giá trị.
"Đúng vậy, hết thảy đều là ngươi sai."
Tô Như gào lên như điên loạn: "Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà những thiên tài như các ngươi lại có được tiên đạo bằng phẳng như vậy. Tu luyện nhanh chóng, tấn cấp chẳng khác ăn cơm uống nước là bao. Không hề khó khăn mà vẫn có được vô số kỳ trân dị bảo. Bình thường đi tới đâu cũng đều được mọi người tôn kính ngưỡng mộ."
"Mà ta..."
Dường như đang oán hận số mệnh của mình, Tô Như nói đến đây thì nghẹn ngào, ngữ khí có vài phần tâm thần bất định: "Con đường tu luyện gian nan, muốn đạt được đan dược bảo vật thích hợp, phải trải qua muôn ngàn khó khăn. Đi đến đâu cũng phải xem sắc mặt kẻ khác. Dựa vào cái gì, đều là con người, ta có điểm gì thua kém ngươi. Vì cái gì mà ngươi thì có thiên tư vận khí tốt như vậy. Còn ta, đến một chút cũng không có. Thật là không công bằng, ta phải làm gì để có được vận khí tốt như ngươi."
Tô Như không thể coi là mỹ nữ, nhưng cũng có vài phần thanh tú. Bất quá giờ khắc này, trên mặt lại tràn đầy lệ khí, ngũ quan không ngừng vặn vẹo, toát ra vài phần đáng sợ.
Nghe đến đây, Lâm Hiên đã hiểu ngọn nguồn sự tình. Không ngờ chính mình đối đãi không tệ, vậy mà lại bị nàng bán đứng.
Mà hết thảy nguyên nhân đều do đố kị.
Tính đố kị giống như độc xà, đã đem Tô Như thanh thuần hoạt bát của ngàn năm trước hoàn toàn cắn nuốt.
Hôm nay, nàng vẫn giữ được vài phần dung mạo như xưa, nhưng tính cách đã hoàn toàn khác.
Đáng sợ nhất đúng là người không biết đủ.
"Ai!"
Lâm Hiên thở dài một tiếng: "Cho dù Lâm mỗ không đền đáp xứng đáng thì Vân Ẩn tông là môn phái dưỡng dục ngươi từ nhỏ đến lớn. Ngươi đã biết hành động này sẽ đem tông môn đặt trong cảnh vạn kiếp bất phục, cớ sao vẫn nhẫn tâm phản bội?"
"Ta đương nhiên tinh tường, bất quá như vậy thì có sao?"
Tô Như nở nụ cười, vươn tay sửa sang sợi tóc mai: "Người không vì mình, trời tru đất diệt. Nếu như có thể, ta cũng không muốn hãm hại Vân Ẩn tông. Nhưng cho dù không làm vậy thì ta sẽ được lợi ích gì? Rốt cục, ta cũng chỉ là một đệ tử nhỏ nhoi, sao có thể so sánh với Lâm Đại trưởng lão cao cao tại thượng."
"Ah, nói như vậy, việc ngươi hãm hại ta, đưa Vân Ẩn tông vào cảnh vạn kiếp bất phục là do đối phương hứa hẹn sẽ cho ngươi thật nhiều chỗ tốt?" Thanh âm Lâm Hiên mang theo vài phần tiếc hận cùng hiếu kỳ.
"Đúng vậy, ai lại đi làm việc không có lợi cơ chứ?"
Tô Như không biết xấu hổ mà nói: "Ngày đó, ta cùng mấy huynh đệ đồng môn bị bắt sống. Những tên gia hỏa khác đều vì không thức thời mà bị bọn chúng thi triển Sưu Hồn thuật. Ta cực kỳ sợ hãi, lại vô tình nghe được bọn chúng muốn từ trí nhớ của những đệ tử này để tìm hiểu thêm tin tức của ngươi."
"Kế tiếp là đến phiên ta bị sưu hồn, hừ, bổn cô nương sẽ không chờ chết hay thừa nhận sự đáng sợ của Sưu Hồn thuật. Vì vậy, không cần bọn hắn phải thi pháp, chính ta đã khai ra tất cả. Nghe nói ta từng cứu ngươi, bọn chúng đại hỉ, trực tiếp đưa ta đến gặp tông chủ Linh Quỷ tông, cũng chính là sư tôn hiện tại của ta."
"Cái gì, tông chủ Linh Quỷ tông là sư phụ của ngươi?"
Lúc này, Lâm Hiên quả thực có chút hoảng sợ rồi.
Không nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng qua hắc bào nam tử.
Nhưng phía sau lớp áo choàng đen kia, rõ ràng ẩn chứa một loại cấm chế cực kỳ cổ quái. Cho dù với cường độ thần thức của hắn, vừa mới tiếp xúc đã bị bắn ngược trở ra. Do đó, không thể nhìn ra được biểu lộ của đối phương.
Mà đối với những lời dông dài của Lâm Hiên và Tô Như, mấy lão quái vật Phân Thần kỳ kia cũng không có ý can thiệp.
Minh Hà chi độc chính là một trong thập đại kỳ độc, tiếng tăm lừng lẫy tam giới, đối phương tuyệt đối không có khả năng giải trừ. Trì hoãn càng lâu, trúng độc càng nặng, cho nên bọn hắn càng vui mừng.
Ngay từ đầu, bọn hắn còn sợ Lâm Hiên sau khi trúng độc sẽ liều lĩnh phản công. Với danh khí to lớn như vậy, nếu là dốc sức liều mạng, cho dù đã trúng độc, mà bọn hắn lại có trận pháp phụ trợ, vẫn là nguy hiểm đến cực điểm.
Nào ngờ Lâm tiểu tử này lại không muốn làm quỷ hồ đồ, không ngừng truy hỏi nguyên nhân. Cái này đối với bọn họ mà nói là trăm lợi chứ không hề có hại, ai lại ngu ngốc mà ngăn cản?
Chỉ ước gì Lâm Hiên tiếp tục truy hỏi, đên lúc độc dược phát tán mà chết.