Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2622: uy lực của cửu tinh liên châu(1)




Đảo Ngột trân trối mà nhìn.

Theo lời Chân Linh tồn tại ở thời Thượng Cổ, bí thuật trước mắt cho hắn cảm giác vô cùng quen thuộc. Tại thời điểm đại chiến tam giới lần thứ nhất, thậm chí hắn đã từng tận mắt chứng kiến.

Nếu lúc này là bản thể hàng lâm xuống Linh giới thì Lưu Tinh Hỏa Vũ này chẳng đáng vào đâu, dựa vào Lĩnh Vực, hắn có thể dễ dàng hóa giải nguy cơ trước mắt.

Nhưng đây lại không phải là bản thể, tu vi hóa thân chỉ đạt đến Độ Kiếp sơ kỳ, cảnh giới này không có khả năng sở hữu Lĩnh Vực.

Tuyệt đối không thể xem thường Lưu Tinh Hỏa Vũ kia.

Với tư cách là mật chú đáng sợ bậc nhất trong Ngũ Hành pháp thuật, khẳng định có thể uy hiếp được một hóa thân như hắn.

Đáng giận!

Lâm tiểu tử này rốt cuộc còn muốn đưa đến cho mình bao nhiêu "kinh hỉ" đây? Chỉ là một tồn tại Phân Thần trung kỳ mà lại có thể thuấn phát Thượng Cổ bí thuật uy lực cường đại như vậy. Chẳng lẽ hắn dựa vào tiểu đỉnh trước người kia.

Hắn cảm thấy nguy cơ cực lớn đang ập đến.

Nhưng pháp thuật kia còn có hiệu quả phong bế không gian, tuy không thể khiến hắn bất động, nhưng đương nhiên việc xoay trở cũng khó khăn hơn rất nhiều.

Thời gian cấp bách, chọi cứng là biện pháp duy nhất.

Ngaooo!

Một tiếng gầm cực lớn vang lên.

Hai con mắt Đào Ngột thoáng cái đã đỏ rực như máu. Toàn thân tỏa ra một cỗ lệ khí kinh thiên. Thân thể của hắn càng là lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi mà bành trướng lên.

Vốn thân hình Đào Ngột chỉ dài chừng mười trượng thì giờ khắc này đã biến lớn đến hơn trăm lần, trở thành một con quái vật dài tới ngàn trượng.

Từ xa nhìn lại, trông giống như một ngọn núi gập ghềnh kì dị.

Kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên phong phú như vậy, nhưng một màn trước mắt cũng khiến hắn kinh ngạc không thôi.

Biến lớn thì có tác dụng gì?

Hắn không thấy bất kỳ chỗ tốt nào. Tồn tại như bọn hắn, thực lực mạnh yếu cùng với thân thể lớn nhỏ đúng là không có một chút quan hệ.

Đặc biệt là tình huống hiện tại, biến lớn lại càng trở thành tấm bia dễ bị ngắm trúng hơn mà thôi.

Chẳng lẽ đầu óc Đào Ngột có vấn đề?

Ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên, ngay sau đó Lâm Hiên liền lắc đầu.

Cử động này của đối phương nhất định là có tác dụng gì đó.

Mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng bản năng mách bảo, Lâm Hiên cảm nhận được một chút khí tức nguy hiểm.

Nhưng hiện tại hắn không có nhiều thời gian mà suy tư, cũng chẳng kịp biến chiêu. Chỉ có thể rót thêm càng nhiều pháp lực vào Linh Quyết Đỉnh, khiến cho uy lực của Lưu Tinh Hỏa Vũ càng thêm cường đại.

Thắng bại đều dựa vào đợt công kích này!

Ân, nói như vậy đúng là có chút khoa trương, nhưng quả thực Lâm Hiên đặt kỳ vọng rất lớn vào bảo vật này. Bởi ngoài ra, hắn cũng không có thủ đoạn nào tốt hơn để đối phó Đào Ngột trước mắt.

Đối phương là lão quái vật Độ Kiếp kỳ, cho dù gọi Tiểu Mao Cầu ra thì Lĩnh Vực thiếu khuyết của nó cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng. Ngược lại còn có khả năng bại lộ thân phận của tiểu gia hỏa thần bí này, tốt nhất không nên để nó hiện thân trước mặt người khác.

Hết thảy mọi việc đều phát sinh trong chớp mắt.

Đào Ngột mở cái miệng lớn như hồ máu. Từ bên trong phun ra mấy quang cầu đường kính chừng bảy tám trượng. Chúng đón gió lóe lên rồi nhanh chóng biến lớn. Hơn nữa, màu sắc đen kịt, bề mặt còn được quấn quanh bởi từng đạo lôi điện đỏ như máu.

Một cỗ khí tức hung lệ tỏa ra tứ phía.

Sau đó, những quang cầu kia run lền nhè nhè, hướng về bốn phương tám hướng mà bắn ra, mang theo những đuôi lửa sáng rực. Nhìn qua, có vài phần tương tự với pháp thuật Lưu Tinh Hoa Vũ của Lâm Hiên.

Đây là pháp thuật gì?

Lâm Hiên kinh ngạc, Đào Ngột cường đại đến mức này sao?

Bất quá hắn cũng phát hiện, trong lúc thi triển ma công quỷ dị này, trong mắt Đào Ngột không giấu được vẻ mệt mỏi, khí thế cũng nhanh chóng suy yếu đi rất nhiều.

Xem ra loại pháp thuật này, cho dù là hung thú Độ Kiếp kỳ cũng không thể tùy tiện sử dụng. Nếu mình đoán không sai thì pháp lực trong đó có liên hệ phần nào với bổn mạng chân nguyên.

Ý niệm trong đầu chưa kịp chuyển qua.

Đã nghe thấy tiếng ầm ầm bạo liệt, thanh âm kia bưu hãn đến cực điểm, thậm chí khó có thể dùng ngôn ngữ mà miêu tả.

Không gian chấn động kịch liệt, trong khoảnh khắc này, người ta có cảm giác như toàn bộ Thiên Địa đang bị hủy diệt.

Trong phương viên trăm dặm, không, phải đến ngàn dặm, đều phải hứng chịu tai họa. Dư âm vụ nổ như cương phong hủy diệt quét qua, mọi thứ trên đường nó đi qua đều biến thành hư vô.

Chỉ có Lâm Hiên và Đào Ngột là ngoại lệ. Hai người cũng phải hứng chịu cương phong mãnh liệt, nhưng bọn hắn dường như không bị ảnh hưởng một chút nào.

Đáng giận!

Lâm Hiên nhìn chằm chằm vào Đào Ngột.

Lưu Tinh Hỏa Vũ, bí thuật Thượng Cổ uy lực khủng bố như vậy mà đã bị đối phương hóa giải.

Cho dù biểu lộ của Đào Ngột cũng chẳng thoải mái gì, nhưng bất kể thế nào, bí thuật này cũng không cho kết quả như hắn mong muốn.

Sắc mặt Lâm Hiên lo lắng đến cực điểm.

Mà thần sắc Đào Ngột cũng chẳng tốt hơn là bao.

Vì ngăn cản Lưu Tinh Hỏa Vũ, hắn đã phải trả một cái giá không nhỏ.

Tiểu gia hỏa ghê tởm kia lại có thể bức mình đến tình trạng này. Bất quá hiện tại hắn cũng như nỏ mạnh hết đà, không hiểu Lâm tiểu tử làm sao mà thi triển được Lưu Tinh Hỏa Vũ. Nhưng chỉ là một tu sĩ Phân Thần kỳ đã dám tu luyện bí thuật Thượng Cổ, hắn cho rằng bằng vào cảnh giới đó là có thể nắm giữ được sao?

Quá ngây thơ rồi!

Hoặc là quá ngu xuẩn.

Cưỡng ép thi triển lần này, kết quả sẽ là cạn kiệt pháp lực.

Mà không có pháp lực thì Tu Tiên giả cũng như mãnh thú bị nhổ mất nanh vuốt, so với phàm nhân cũng chẳng khác là bao. Trời tạo nghiệt vẫn có thể sống, tự gây nghiệt chỉ còn đường chết. Lâm tiểu tử đã tự biến mình thành đồ chơi, nhất định không thể để cho hắn được chết thống khoái. Trước khi chết, phải cho hắn nếm đủ loại cực hình, nếu không, sao có thể rửa sạch mối hận trong lòng?

Đào Ngột nghĩ như vậy, nhưng chỉ một khắc sau, hai mắt hắn lại trừng lớn như mắt trâu.

Chỉ thấy tay áo Lâm Hiên lấp lóe linh quang, bên trong đã có thêm một kiện bảo vật.

Cũng không thể nói là bảo vật, bất quá chỉ là một bình ngọc sáng bóng mà thôi.

Lâm Hiên ngửa cổ uống vào một giọt Vạn Năm linh nhũ sau khi chiết xuất, sau đó khí tức của hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà khôi phục. Pháp lực vốn gần như cạn kiệt thì trong khoảnh khắc đã được bổ sung đầy.

"Thái...Thái Hư linh nhũ!"

Vốn là đang nhe răng cười, bởi vì biến hóa quá đột ngột mà trừng lớn hai mắt, Đào Ngột bày ra một bộ mặt cực kỳ khôi hài. Cũng khó trách, hắn cho rằng Lâm Hiên thi triển Lưu Tinh Hỏa Vũ chính là tự mua dây buộc mình, chẳng khác gì cá nằm trên thớt. Không ngờ mình lại quá mức chủ quan, để cho con vịt đã đun sôi lại bay ra khỏi nồi.

Làm sao có thể!