Sau một lúc lâu, đại hán râu quai nón thét lên một tiếng kinh hãi, trong thanh âm tràn đầy vẻ phẫn nộ. Biểu lộ của hắn đã vượt ngoài sức tưởng tượng...Nói là tức đến hộc máu cũng chưa đủ.
Biểu lộ của hắn lại khiến hai nữ tu kia kinh ngạc không thôi, chưa kịp hỏi thì đại hán râu quai nón đã chắp tay: "Hai vị tiên tử, Trương mỗ đột nhiên có chuyện quan trọng, xin cáo từ trước."
Lời còn chưa dứt, cũng không đợi hai nử tử kia kịp mở miệng, liền biến thành một đạo cầu vồng, nhanh như chớp hướng về phía chân trời bay vút đi.
Còn lại hai nữ tử bốn mắt nhìn nhau, nhưng độn quang của đối phương nhanh vô cùng, muốn đuổi cũng không kịp, muốn hỏi rõ ràng đúng là vượt quá khả năng.
"Sư tỷ."
Nử tử họ Chu quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ trưng cầu ý kiến, mặc dù không mở miệng, nhưng hai người là đồng môn với nhau đã ngàn năm, điểm linh hoạt ấy đương nhiên phải có.
"Cũng không biết có phải Thiên Ngoại ma đầu kia hay không, nhưng nơi này có quan hệ tới Huyền Băng lão tổ, không phải hai việc mà người chúng ta có thể làm chủ. Trước hết hãy trở về xin chỉ thị của Tĩnh Hư sư tỷ rồi nói sau." Nữ tử họ Đinh hơi du dự một chốc rồi mở miệng.
Bọn hắn đã cực kỳ quen thuộc với loại chuyện này.
"Sư tỷ nói có lý, việc này không nên chậm trễ, chúng ta hãy lập tức trở lại tông môn."
Nữ tử họ Chu cũng không có dị nghị gì, sau đó hai người cùng thi triển thần thông, hóa thành hai đạo độn quang màu hồng phấn, rất nhanh đã biến mất ở chân trời.
....
Bên kia, đại hán râu quai nón cũng đang trên đường trở về tông môn, chỉ có điều tâm tình của vị Thái Thượng trưởng lão Phiêu Miểu Tiên cung này nóng lòng hơn hai nữ tu kia rất nhiều.
Nghĩ đến nội dung trong phi kiếm truyền thư, hắn hiện tại vẫn nghĩ mình đang nằm mơ.
Nhưng loại chuyện này, cho dù bọn đệ tử ở lại tổng đà có một trăm cái gan cũng tuyệt đối không dám ăn nói hàm hồ. Vấn đề Đại trưởng lão đã sơm vẫn lạc, chẳng lẽ kẻ mà mình gặp trước kia là Thiên Ngoại ma đầu giả dạng hay sao?
Đủ loại nghi vấn nổi lên trong lòng, mà giờ khắc này, đám đệ tử trên Phiêu Miểu Tiên đảo càng là gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng.
Lúc trước Đại trưởng lão đã hạ pháp dụ, yêu cầu tất cả đệ tử ly khai khỏi Ngự Linh phong.
Tuy bọn chúng cảm thấy quái lạ, nhưng Linh Hư chân nhân thập phần tôn kính, chúng đệ tử đương nhiên không dám không tuân theo.
Lúc đó Đại trưởng lão hạ pháp dụ là ly khai hai ngày sẽ được quay trở lại, ai ngờ bốn năm ngày qua đi mà vẫn không có chút động tĩnh nào. Chúng đệ tử ngoài kinh ngạc ra, cũng không nhận ra có gì không ổn.
Miễn cưỡng nhịn thêm hai ngày nữa, rốt cục có đệ tử lớn mật lặng lẽ tiến vào, kết quả là...
Khiến cho mọi người quá mức kinh hãi, động phủ của Thái Thượng trưởng lão Phân Thần kỳ không một ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ bị cướp sạch. Cho dù đệ tử Động Huyền kỳ, đối phương cũng không buông tha. Tổng cộng có đến phân nửa bị quét sạch, chỉ cần kẻ nào cất giữ bảo vật trong động phủ thì đều biến mất không còn tung tích.
Nhưng điều đó còn chưa phải thê thảm nhất.
Rất nhanh lại truyền tới tin tức, toàn bộ bảo khố của bổn môn cũng đã bị cướp sạch. Hơn nữa, thủ phạm không phải ai khác mà chính là Đại trưởng lão.
Tin tức vừa truyền ra, toàn bộ Phiêu Miểu Tiên cung liền lâm vào hoảng loạn.
Đúng lúc này các Thái Thượng trưởng lão lại không ở tông môn, vì vậy, mấy vị tu sĩ Động Huyền hậu kỳ làm chủ, phát ra phi kiếm truyền thư bí chế của bổn môn.
Mà lúc này, không chỉ có đại hán râu quai nón là nhận được phi kiếm truyền thư. Gần như tất cả Thái Thượng trưởng lão đều đang trở về tông môn.
Về phần sau khi trở về Phiêu Miểu Tiên cung, bọn hắn sẽ kinh sợ đến mức nào thì Lâm Hiên không quan tâm.
Tục ngữ có câu, Trên đời không có bức tường nào ngăn nổi gió. Chúng trưởng lão Phiêu Miểu Tiên cung tuy phẫn nộ, nhưng vẫn cực lực che dấu việc này, tuy nhiên, mọi cố gắng đều phí công.
Không bao lâu sau, Tu Tiên giới lan truyền tin tức, Đại trưởng lão Phiêu Miểu Tiên cung - Linh Hư chân nhân cùng với hai trưởng lão Phân Thần hậu kỳ đã vẫn lạc, Không chỉ có thế, tất cả bảo vật trong cung cũng bị một tu sĩ thần bí cướp sạch.
Ban đầu Phiêu Miểu Tiên cung còn tận lực phủ nhận, nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Theo thời gian trôi qua, cũng không thấy Linh Hư chân nhân đứng ra giải thích nghi hoặc, vì vậy mà lời đồn đãi được chứng thực.
Nếu như chỉ có ba vị Phân Thần hậu kỳ vẫn lạc, đối với Phiêu Miểu Tiên cung, tuy cũng coi như tổn hại đến căn cơ. Nhưng với nội tình thâm hậu, truyền thừa từ thời thượng cổ thì cũng không hẳn là không thể vượt qua được nguy cơ này. Dù sao trong cung cũng có đến năm vị Phân Thần hậu kỳ, dù vẫn lạc ba người, nhưng hai kẻ còn lại vẫn có thể chủ trì đại cục. Còn có những Thái Thượng trưởng lão khác phò tá, địa vị tông môn đứng đầu bản giới vẫn vững như núi Thái Sơn.
Nhưng tình huống lần này hoàn toàn khác, ngoại trừ tu sĩ vẫn lạc, bảo vật trong cung cũng bị cướp đi tất cả. Đối với một tông môn thì đây chắc chắn là nguyên nhân rất lớn dẫn đến sự suy sụp.
Tu tiên gắn liền với tài nguyên.
Đối với tán tu thế nào thì tông môn gia tộc cũng vậy.
Bảo vật tích góp trong trăm vạn năm, toàn bộ biến thành hư vô. Đáng thương cho một Phiêu Miểu Tiên ngày trước cung tài đại khí thô, hiện tại có lẽ còn không đủ tài nguyên để cung cấp cho đệ tử tu luyện hằng ngày. Chẳng bao lâu sau, địa vị của bọn hắn đã bị Thánh đảo lấy mất.
....
Đương nhiên, tất cả chuyện này đều có quan hệ tới Lâm Hiên.
Tuy hắn là kẻ khơi mào mọi chuyện, nhưng Lâm Hiên cũng không cảm thấy áy náy chút nào. Tu Tiên giới mạnh được yếu thua, trong quá trình chiếm đoạt bảo vật Phiêu Miểu Tiên cung, chính mình cũng gặp nguy hiểm rất lớn.
Hiện tại nhờ may mắn mà thành công, thu hoạch vô cùng phong phú, nhưng nếu thất bại, kết quả của hắn sẽ cực kỳ bi thảm. Khẳng định là bị rút hồn luyện phách, thậm chí còn phải chịu những màn tra tấn tàn độc, ngay cả cơ hội tiến vào luân hồi cũng không có.
Sau khi diệt sát Đào Ngột rồi tìm được bảo vật của Huyền Băng lão tổ, Lâm Hiên không trì hoãn một chút nào, nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Hắn thúc dục độn quang đến cực hạn, sau mấy ngày liền không hề ngơi nghỉ, hiện tại đã đi được ngàn vạn dặm.
Sau đó hắn ngừng lại, quang cảnh trước mắt là một dãy núi non trùng điệp.
Tuy ở đây là một hoang nguyên rộng lớn, nhưng lại có một linh mạch phẩm chất không thấp.
Chỉ có điều nó quá nhỏ bé, chỉ dài chừng hơn mười dặm. Cũng không biết do duyên cớ gì, hay tại nơi đây quá hẻo lánh mà Lâm Hiên thả thần thức ra, trong phương viên mấy vạn dặm không hề có bóng dáng tu sĩ.
Hai mắt Lâm Hiên lóe lên dị sắc.
"Không tệ, không tệ, hoàn cảnh ở đây quả là rất thích hợp, có lẽ chính mình nên dừng chân ở nơi này một thời gian."