Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2570: điệu hổ ly sơn




"Chẳng lẽ sư huynh có phương pháp tốt, không cần trả giá quá lớn mà vẫn có thể diệt sát ma đầu này?"

Tu sĩ họ Phong liền mở miệng, trên mặt mang theo vài phần kinh ngạc, dù sao sư huynh đã từng nói, một thân thần thông của ma đầu này gần như có thể so sánh với Tu Tiên giả Độ Kiếp kỳ.

Tồn tại như vậy, làm cách nào để nhẹ nhàng diệt sát đây?

Nghe qua đã cảm thấy không hợp thói thường, nhưng tính tình Linh Hư chân nhân vốn là người ổn trọng, với tính cách của hắn thì một khi không nắm chắc sẽ tuyệt đối không ăn nói hàm hồ.

Phản ứng của những tu sĩ khác cũng không sai biệt lắm, nguyên một đám lộ ra thần sắc mong chờ. Dù sao, trong bọn hắn cũng chỉ có Linh Hư chân nhan từng giao thủ với ma đầu, tuy không địch lại nhưng trong quá trình đấu pháp đã phát hiện ra nhược điểm nào đó của hắn cũng không chừng.

Lâm Hiên thấy mọi người có phản ứng như vậy, trong lòng âm thầm tính toán, đồng thời tim cũng đập nhanh hơn, quả thực khó mà tránh khỏi một chút khẩn trương.

Có thể thuận lợi giành được bảo vật tàng của Phiêu Miểu Tiên cung tích góp từ thời Thượng Cổ hay không, chính là nhờ lần hành động này, có thể nói, hiện tại đúng là thời khắc mấu chốt.

Hắn lặng lẽ nuối một miếng nước bọt, như đã tính trước mà mở miệng: "thực lực của ma đầu này đúng là không phải chuyện đùa, nếu dùng thực lực bổn môn mà diệt sát thì cho dù có thành công cũng phải trả một cái giá rất lớn. Kể cả có thu hồi được bảo vật trấn cung thì cũng chưa hẳn là đáng giá."

"Vậy ý đồ của Đại trưởng lão là..."

Nữ tu che mặt như nghĩ ra điều gì.

"Ma tu này đi ra từ phong ấn không gian, mà kẻ bị hại đầu tiên không may lại là người của bổn môn. Nhưng đây chỉ là cơ duyên xảo hợp mà thôi, mục tiêu của ma đầu này cũng không phải Phiêu Miểu Tiên cung chúng ta, mà là tất cả Tu Tiên giả trên giới diện này, nhất là tu sĩ đẳng cấp cao. Ma đầu này nguy hiểm ở chỗ, hắn thôn phệ càng nhiều Nguyên Anh thì thực lực theo đó cũng càng tăng lên."

Những lời này là thuần túy Lâm Hiên đang ăn nói hàm hồ, thời điểm đang ở không gian phong ấn, Thiên Ngoại ma đầu cũng đâu có thôn phệ Nguyên Anh.

Sở dĩ Lâm Hiên giảng giải như vậy vì việc thôn phệ Nguyên Anh là điều tối kỵ đối với tu sĩ đẳng cấp cao, bọn chúng vô cùng căm hận điều này. Khiến cho mọi người có chung một mối thù thì càng thêm nắm chắc lừa gạt bọn hắn đồng ý đề nghị của mình.

"Cái gì, ma đầu này còn có thể thôn phệ Nguyên Anh?"

Quả nhiên, chúng tu sĩ lập tức biến sắc, thực lực đã đến cấp độ như bọn hắn, thọ nguyên dài đằng đẵng, cho nên lại càng sợ chết.

"Không sai."

Lâm Hiên gật đầu, trên mặt biểu lộ vô cùng nghiêm túc.

"Vi huynh vô năng, không thể cứu được Nguyên Anh của bọn hắn."

Trên mặt Lâm Hiên mang theo vài phần tự trách, vô cùng thống khổ nói.

Chúng tu sĩ nghe xong, ngoài kinh sợ còn thêm vài phần thương cảm, Nguyên Anh bị cắn nuốt đồng nghĩa với hồn phách cũng không thể chạy thoát. Nói cách khác, đây không chỉ là vẫn lạc mà ngay cả cơ hội tiến vào luân hồi cũng không có.

"Tỷ tỷ."

Nử tu che mặt kêu lên một tiếng bi thiết, biểu lộ của những tu sĩ khác cũng khó coi đến cực điểm. Những lời này của Lâm Hiên rất nhiều sơ hở, nhưng đối với Thiên Ngoại ma đầu, mặc dù những người ngồi đây đều là Tu Tiên giả Phân Thần kỳ, nhưng hiểu về nó cũng không nhiều.

Mọi người đều biết Cổ Ma ưa thích thôn phệ Nguyên Anh, Thiên Ngoại ma đầu tuy hoàn toàn bất đồng, nhưng cũng có một chữ 'Ma', chắc hẳn là không sai biệt lắm.

Cho nên, những lời nói hươu nói vượn này của Lâm Hiên lại làm cho chúng tu sĩ hoàn toàn tin tưởng, hơn nữa, lại khiến chúng có chung một mối thù.

"Sư huynh đến tột cùng là có diệu kế gì, mong huynh mau chóng nói ra, không nên lấp lửng nữa."

"Rất đơn giản."

Lâm Hiên vung vẩy cây phất trần trong tay, đây chính là bổn mạng pháp bảo của Linh Hư chân nhân. Lâm Hiên cầm nó trong tay, đối với việc che dấu thân phận càng thêm thuận lợi, cái này khỏi phải nói dài dòng.

"Ma đầu này thôn phệ Nguyên Anh, chính là phạm vào điều tối kỵ, vậy thì đây không chỉ là vấn đề của riêng bổn môn. Tất cả tông môn gia tộc, hay tán tu đều có nghĩa vụ diệt trừ ma đầu này."

"Ý sư huynh là..."

"Không sai, mọi người đều có nghĩa vụ, tại sao chúng ta lại không để tu sĩ khác đi làm pháo hôi. Chờ đến khi bọn hắn cùng ma đầu cá chết lưới rách, chúng ta có thể ẩn nấp một bên làm ngư ông đắc lợi." Lâm Hiên giảo hoạt nói.

"Lời này không sai, nhưng nếu tu sĩ bổn môn không tự mình ra tay thì khó mà bảo đảm được Phiêu Miểu Cửu Tiên đan sẽ không rơi vào tay kẻ khác." Tu sĩ họ Phong có chút lo lắng nói, biểu lộ của những người khác cũng tương tự, có thể nói, mọi người đều lo lắng vấn đề này.

Dù sao thì linh vật như Hóa Kiếp đan, có Tu Tiên giả Phân Thần kỳ nào không ao ước cơ chứ?

"Các vị sư đệ sư muội lo lắng cũng không sai, nhưng lão phu đã đưa ra đề nghị như vậy thì đương nhiên là đã suy tính qua..." Lâm Hiên dường như đá đoán trước được điều này, liền nói.

"Thứ nhất, tuy Vân sư đệ cùng Diệp sư muội đã vẫn lạc, tu vi lão phu cũng suy giảm rất nhiều, không khổ tu mấy trăm năm thì khó mà khôi phục được. Nhưng địa vị của chúng ta là tông môn lớn nhất Băng Hải giới vẫn vững như núi Thái Sơn, vô luận là Nhân tộc hay Yêu tộc đều không có đối thủ."

Chúng tu sĩ nhẹ gật đầu, điều này đương nhiên trong lòng bọn chúng hiểu rõ.

"Thứ hai, việc Phiêu Miểu Cửu Tiên đan nằm trong tay mà đầu này, những tu sĩ khác hẳn là chưa biết. Chúng ta chiếm được tiên cơ, lại có thực lực mạnh mẽ, sau này tỷ lệ cướp được bảo vật sẽ rất cao."

"Sư huynh nói không sai."

Tu sĩ họ Phong gật đầu, những lời này của Đại trưởng lão xác thực là có tình có lý, lại đa mưu túc trí vô cùng. Tuy bảo vật có thể bị thất lạc, nhưng so với việc dựa vào thực lực bổn môn đối kháng với Thiên Ngoại ma đầu thì không thể nghi ngờ là ổn thỏa hơn rất nhiều.

Dù sao thì trong quá trình vây giết Thiên Ngọa ma đầu, nếu tu sĩ đẳng cấp cao của bổn môn vẫn lạc quá nhiều thì thực lực Phiêu Miểu Tiên cung cũng đại giảm. Những tông phái có thực lực gần với bổn môn chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội tốt như vậy mà bỏ đá xuống giếng, cái này chính là cái được không bù nổi cái mất.

Các trưởng lão khác cũng liên tục gật đầu đồng ý, không có một ai tỏ ý phản đối.

"Nếu tất cả mọi người đã có ý này, tiểu muội lập tức phái đệ tử thông báo với tất cả tông môn gia tộc cùng nhau vây giết ma đầu này." Nữ tu che mặt hung hăng nói, nàng đã hạ quyết tâm sẽ báo thù cho tỷ tỷ cùng cha khác mẹ.

"Làm như vậy không ổn."

Lâm Hiên lại lắc đầu.

"Vì sao không ổn?"

Chúng trưởng lão đều có chút kinh ngạc.

"Chỉ phái ra đám đệ tử thông tri, chỉ sợ các môn phái khác sẽ không coi trọng, không phái ra tu sĩ cấp cao thì làm thế nào diệt sát được ma đầu này? Huống chi, cho dù ma đầu này thực sự vẫn lạc, chư vị đồng môn chẳng lẽ hy vọng vài tên đệ tử có thể thay chúng ta đoạt lại Phiêu Miểu Cửu Tiên đan sao?" Lâm Hiên nhàn nhạt nói.

"Ý của Đại trưởng lão là..."

"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, việc này chỉ sợ các vị sư muội, sư đệ phải tự mình đi một chuyến rồi. Hơn nữa, lại không được quá ít, để đảm bảo sẽ đoạt lại được bảo vật, ngoại trừ lão phu tọa trấn tại đây, nhân tiện dưỡng thương luôn, còn lại tất cả đều phải hành động."

"Cái gì, tất cả chúng ta đều xuất môn, chỉ một mình sư huynh lưu lại ở tổng đà, không thể như thế được, tổng đà trống không, vạn nhất Thiên Ngoại ma đầu tới đây..." Nữ tu che mặt quá sợ hãi, lo lắng nói.