Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2556: Tương kế tựu kế




Sắc mặt Lâm Hiên trở nên cực kỳ khó coi, hắn quay phắt người lại, chỉ thấy "Tô Vân Phong" đang lẳng lặng lơ lửng trên không trung cách hơn mười trượng.

Hắn cười lạnh một tiếng: "Tên ngu xuẩn, cho rằng có thể đào thoát trước mặt bản tôn thì đúng là quá ngây thơ rồi, ta muốn đem ngươi rút hồn luyện phách, còn có...dường như mùi vị Nguyên Anh của ngươi cũng không tệ."

"Các hạ muốn dùng Nguyên Anh của ta để nhắm rượu sao, chỉ sợ nuốt không trôi mà thôi."

Sắc mặt Lâm Hiên âm trầm vô cùng, nhưng hắn cũng không phải tên nhát gan, ma đầu trước mắt tuy đáng sợ, nhưng cũng không hẳn là đã hết cơ hội.

Hắn thở dài một hơi: "Hai người chúng ta vốn không oán không cừu, Lâm Mỗ chẳng muốn phân thắng thua sinh tử với ngươi làm gì, các hạ không nên dồn ta đến tuyệt lộ. Lối vào không gian này biến mất, là do ngươi ra tay đúng không?"

"Đúng vậy."

"Tô Vân Phong" không sợ hãi chút nào mà thản nhiên thừa nhận: "Tiểu tử ngươi ẩn nấp hay tốc độ độn quang đều không tầm thường, nếu ta chủ quang một chút, không chừng đã để ngươi trốn thoát. Nếu ngươi muốn rời khỏi không gian này, rất đơn giản, chỉ cần đánh bại ta, lối vào tự nhiên sẽ lần nữa xuất hiện, ngược lại..."

Lời còn chưa dứt, Lâm Hiên đã động thủ.

Chỉ thấy tay áo hắn phất lên, trong phút chốc, tiếng thanh minh vang vọng, mấy chục khẩu phi kiếm màu bạc từ trong tay áo bay ra, hóa thành từng đạo kiếm quang dài hơn một thước rồi bay múa quanh người. Vốn Lâm Hiên muốn cướp đường mà trốn, nhưng lại bị tên ma đầu đui mù này vây khốn tại đây, hơn nữa phương pháp duy nhất là phải diệt trừ hắn.

Điều này thì đúng là không còn gì để nói, cục diện hôm nay không phải ngươi chết thì ta sống, đương nhiên là Lâm Hiên sẽ động thủ trước. Dù sao thì thần thông của Thiên Ngoại ma đầu vô cùng quỷ dị, không sớm ra tay sẽ tự đưa mình vào thế bị động.

kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên cực kỳ phong phú, cho nên tức thì phán đoán rồi không chút do dự tế ra Cửu Cung Tu Du kiếm, nhất thời chiếm lấy tiên cơ.

Đương nhiên, thủ đoạn của hắn không chỉ có từng đó.

Tay phải Lâm Hiên vỗ vào bên hông, linh quang lóe lên, một pháp bảo hình mũi nhọn bay vút ra, bảo vật này đỏ rực như lửa, mặt ngoài nổi lên từng luồng lôi điện, ẩn ẩn còn có những phù văn lớn bằng hạt gạo không ngừng chớp lóe.

Khỏi cần phải nói, đây đúng là kiện cổ bảo Lôi Hỏa chùy.

Bình tâm mà nói, với thực lực hiện nay của Lâm Hiên thì uy lực của bảo vật này đã không còn thần kỳ như trước, nhưng Thiên Địa vạn vật sinh ra đều có đạo lý, trong Ngũ Hành tương khắc thì bảo vật mang hai thuộc tính Lôi, Hỏa đều có hiệu quả khắc chế nhất định đối với yêu ma quỷ quái.

Mà Lôi Hỏa chùy lại mang cả hai thuộc tính trên, trong tình huống này, đương nhiên hắn sẽ tế bảo vật này ra. Chỉ thấy mặt ngoài nổi lên từng đạo lôi điện cùng hỏa diễm khiến người ta kinh hãi, con ngươi "Tô Vân Phong" co lại, trong mắt ẩn ẩn hiện lên vài phần kiêng kị, nhưng rất nhanh đã bị thay thế bằng vẻ hung lệ.

"Nhanh!"

Ngón tay Lâm Hiên điểm về phía trước, lập tức tiếng sấm sét vang vọng khắp không trung, quầng sáng trên Lôi Hỏa Chùy bùng lên, rồi hung hăng kích xạ lao về phía trước.

Nhìn qua thanh thế cực kỳ kinh người, Khuôn mặt "Tô Vân Phong" hiện lên vẻ dữ tợn, trong mắt nổi lên hung quang, đầu vai hắn run lên.

Oanh!

Ma khí mãnh liệt bắn tung ra bốn phía, sau đó thân hình biến mất không còn tăm hơi, mà thay vào đó là ngàn vạn Ma hóa hư ảnh che kín cả bầu trời. Mỗi đạo tàn ảnh này, khí tức hay dung mạo đều giống hệt nhau, trong nhất thời, đúng là không cách nào phân biệt được.

Kết quả là công kích của Lôi Hỏa Chùy tuy đánh tan tới hơn mười đạo tàn ảnh, nhưng với tình hình này thì lại chẳng có bao nhiêu tác dụng. Không tìm thấy bản thể thì pháp bảo có lợi hại hơn nữa cũng thành phế vật.

Trước sự công kích của ngàn vạn Ma ảnh, Lâm Hiên kinh hãi đến mức sắc mặt tái nhợt như người chết. Hắn cuống cuồng nâng tay phải lên, đánh ra một đạo pháp quyết về phía kiếm quang trước người.

Lập tức, tiếng thanh minh lần nữa vang vọng, tất cả kiếm quang đồng loạt run lên rồi lóe ra những tia sáng gai bạc chói lòa. Một biến thành chín, chỉ trong chớp mắt, đã biến ảo ra hàng trăm đạo kiếm quang giống hệt nhau.

chúng lượn một vòng khiến bầu trời như bị ánh sáng bạc hoàn toàn bao phủ, thanh thế cực kỳ kinh người.

"Phá cho ta!"

Lâm Hiên hét lớn một tiếng, ngay lập tức, toàn bộ hàng trăm khẩu kiếm quang như đàn cá bơi lượn ra bốn phía, hướng về những hư ảnh kia như muốn phá tan tất cả.

Phương pháp đối địch không sai, nhưng số lượng hư ảnh kia đúng quá lớn, trong chốc lát, kiếm quang muốn diệt trừ hoàn toàn thì vẫn rất khó khăn.

Chỉ thấy trên không trung, tia sáng gai bạc trắng cùng hắc khí đan xen vào nhau, trong nhất thời khó mà phân thắng bại. Đối mặt với sự ngăn trở của kiếm quang trùng trùng điệp điệp, Ma hóa hư ảnh khó có thể thoát ra, nhưng đồng dạng, bởi vì có quá nhiều hư ảnh mà nhất thời, kiếm quang cũng khó mà diệt trừ toàn bộ.

Dễ dàng nhận thấy, song phương dường như khó phân thắng bại, trận chiến đã lâm vào thế giằng co.

Nhưng thực sự như thế sao?

Đúng lúc Lâm Hiên đang tập trung tinh thần thao túng kiếm quang đối địch, không gian phía sau cách hắn mấy trượng đột nhiên nổi lên chấn động, một hư ảnh ma hóa lẳng lặng xuất hiện.

Cũng không biết hắn làm cách nào để vượt qua tầng tầng lớp lớp kiếm quang.

Tóm lại Lâm Hiên không hề mảy may phát hiện, vẫn toàn tâm toàn ý đối phó với những hư ảnh trước mắt. Không, đây không phải là hư ảnh, rất nhanh đã xuất hiện mắt mũi miệng, thân hình hay dung mạo đều giống "Tô Vân Phong" như đúc.

Động tác của hắn vô cùng cẩn thận, khi thấy Lâm Hiên không có chút phòng bị nào, bên khóe miệng hắn lộ ra nụ cười dữ tợn. Khoảng cách hai bên chỉ mấy trượng, đối với đẳng cấp bọn hắn đúng là không đáng kể, tay phải nâng lên, lập tức bành trướng, trong chớp mắt đã kéo dài rồi đâm tới sau lưng Lâm Hiên.

Nơi hắn nhắm vào chính là vị trí trái tim, nếu dính phải công kích này, cho dù không đến mức vẫn lạc, nhưng khẳng định là chắc chắn đanh tan thân thể.

Ai nói Cổ Ma chỉ là những kẻ thô lỗ hiếu chiến, giờ khắc này, "Tô Vân Phong" rõ ràng đang dụng kế, muốn nhanh chóng diệt sát Lâm Hiên.

Nhưng đâu có dễ dàng như vậy.

Thời điểm quỷ trảo kia còn cách mình vài thước, thân hình Lâm Hiên đột nhiên dịch qua bên cạnh vài bước. Sai một ly đi ngàn dặm, do đó mà công kích của ma đầu hoàn toàn rơi vào khoảng không. Lâm Hiên quay phắt người lại, tay phải không do dự chút nào mà phất lên.

"Ah!"

Lần này "Tô Vân Phong" thực sự quá sợ hãi, muốn tránh nhưng đã không còn kịp, gậy ông đập lưng ông, muốn tính kế với Lâm Hiên, nào ngờ lại bị đối phương tương kế tựu kế. Hắn vừa lui ra phía sau vài bước, trong không khí đã truyền đến một hồi chấn động linh lực vô cùng quỉ dị.

"Không tốt!"

Ma đầu quá kinh hãi, nhưng muốn trốn đã không kịp, chỉ cảm thấy mi tâm nóng lên, một đạo lệ mang đen nhánh đã xuyên qua đầu hắn, máu tươi lập tức phun ra.

Bí thuật Mặc Linh Toản đúng là vô cùng thích hợp dùng để đánh lén, một người một ma đấu trí lại đấu lực, cuối cùng chiến thắng hoàn toàn thuộc về Lâm Hiên. Nhưng rất nhanh, vẻ vui mừng trên khuôn mặt hắn đã biến mất, mà chuyển thành vô cùng ngưng trọng.