Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2552: Lập tức diệt sát




Công kích của ba Tu Tiên giả Phiêu Miểu Tiên cung đều cực kỳ mạnh mẽ, khí thế của một kích liên thủ này đúng là như vũ bão. Lâm Hiên tự hỏi, nếu đổi chỗ cho ma đầu kia thì dựa vào thần thông của mình cũng không dám khinh thường chút nào. Nhưng danh khí của Thiên Ngoại ma đầu lớn như vậy, hẳn là sẽ không...

Khi công kích chỉ còn cách hắn khoảng mười trượng, bỗng vang lên một tiếng cười lạnh lẽo, "Tô Vân Phong" chậm rãi ngẩng đầu, nhưng giờ khắc này, hắn đâu còn là Võ Giả phàm nhân trước kia nữa.

Hai con mắt đỏ như máu, toàn bộ gương mặt bị một lớp hắc khí nồng đậm bao phủ, tầng ma khí quỷ dị này kết hợp với vẻ anh tuấn lại khiến khuôn mặt càng trở nên dữ tợn vô cùng.

Đối mặt với công kích từ bốn phương tám hướng đang ầm ầm đánh tới, vậy mà khóe miệng của hắn lại nhếch lên, rõ ràng là đang mỉm cười.

"Bành!"

Cũng không thấy hắn có bất kỳ động tác gì, cả người đột nhiên bành trướng lên như một quả cầu, quay tít mấy vòng rồi nổ tung.

Vô số sợi máu bắn tung tóe khắp bầu trời, sau đó, bất kể là phi đao xanh sẫm, ngàn vạn pháp bảo phi châm hay trường mâu do Hạo Nhiên Chính Khí ngưng tụ thành đều đánh vào khoảng không.

Đám người chỉ có thể trơ mắt nhìn những tơ máu này lượn vòng một lúc rồi một lần nữa ngưng tụ thành một thân hình cách chỗ vừa rồi chừng trăm trượng.

Sắc mặt ba tu sĩ Phiêu Miểu Tiên cung khó coi đến cực điểm, mặc dù biết Thiên Ngoại ma đầu rất khó đối phó, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới lại đến tình trạng này, chỉ riêng thần thông vừa rồi đã khiến bọn chúng vô cùng đau đầu rồi.

Đáng giận!

Nhưng chưa kịp nghĩ ra cách đối phó thì người có tu vi cao nhất - Linh Hư chân nhân đột nhiên mở lớn con mắt, dường như phát hiện ra điều gì đáng sợ, lão vội vàng hét lớn:

"Sư muội, mau tránh!"

Nữ tử vận cung trang ngẩn ngơ, ánh mắt lộ vẻ mờ mịt, nhưng đã là Tu Tiên giả Phân Thần hậu kỳ, khỏi phải nói, trên con đường tu luyện đã trải qua vô số trận ác chiến. Tuy không biết sư huynh nhắc nhở như vậy là có dụng ý gì, nhưng vô luận thế nào cũng không dám khinh thường.

Chỉ thấy bàn tay trắng như ngọc phất lên, một tầng tấm lụa mỏng màu hồng phấn đã xuất hiện trước người. Nhìn qua thì có vẻ vô cùng mỏng manh, nhưng đây lại lại là một cổ bảo nhờ cơ duyên xảo hợp mà nàng thu được từ hơn ngàn năm trước. Bảo vật này không thể dùng để công kích đối phương, nhưng nói về lực phòng ngự thì thậm chí còn hơn cả những Hậu Thiên Linh Bảo đỉnh cấp.

Mỗi khi tế ra, nó liền lóe sáng rồi hóa thành một màn hào quang màu hồng phấn đem toàn bộ thân thể nàng bảo hộ bên trong. Mặt ngoài màn hào quang, tràn ngập sương mù mờ mịt còn ẩn ẩn phía dưới còn có thêm một màn sáng năm màu.

Động tác của nàng không thể nói là không nhanh chóng, nhưng ngay sau đó, tiếng xoẹt xẹt gần như ngay lập tức vang lên. Không gian phía trước màn hào quang đột nhiên chấn động , một Hắc Quỷ trảo đen thui hiện ra.

Quỷ trào này dài khoảng mười trượng, toàn thân đen nhánh như mực, mặt ngoài tràn ngập những tia hắc khí li ti, móng vuốt lại sắc nhọn vô cùng. Phía trước có màn hào quang ngăn trở, nhưng nó lại làm như không thấy, năm ngón tay hợp lại, tạo thành một đạo tinh mang rồi hướng về thiếu nữ chụp tới.

Nàng mặc dù vô cùng tin tưởng vào lực phòng ngự của pháp bảo, nhưng nhận thấy sự đáng sợ của Hắc Quỷ trảo kia, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác bất an. Nhưng không đợi nàng làm ra bất cứ động tác gì, chỉ trong chớp mắt quỷ trảo đã chụp tới.

Xoẹt xẹt...

Âm thanh rợn người vang lên, màn hào quang kia mặc dù không bị xé rách nhưng lại rung động liên hồi, về phần tầng sương mù trước màn hào quang cùng tầng sáng năm màu đã không còn tung tích mà chuyển thành một tầng ma khí đen kịt.

Tầng Ma khí này dường như không giống Ma khí ở Cổ Ma giới, nhưng cụ thể là khác nhau thế nào thì Lâm Hiên khó mà nói được rõ ràng. Dù sao thì hiện tại hắn chưa muốn thân phận bị bại lộ, cho nên không dám thả ra thần thức, chỉ có thể cảm nhận bằng giác quan mà thôi.

Lạc Vân Sa này tuy không phải là bổn mạng pháp bảo của nàng, nhưng trải qua hơn ngàn năm tế luyện, đã sớm đạt đến trình độ tùy tâm thu phát. Tuy đã ngăn trở được một trảo kia, nhưng Quỷ Trảo vẫn không buông tha, từ những móng vuốt sắc nhọn tiếp tục truyền đến một cỗ áp lực cường đại.

Cứ tiếp tục như vậy thì vòng bảo hộ có thể bị phá bất cứ lúc nào, cho nên nàng tuyệt đối không dám khinh thường. Bàn tay trắng như ngọc phất lên, một đạo pháp quyết đánh về phía vòng bảo hộ, đồng thời toàn thân linh quang đột khởi, dường như muốn thối lui về phía sau. Nhưng đúng lúc này xuất hiện một màn khó tin, không gian xung quanh bỗng nhiên trở nên ngưng trệ giống như một chiếc gông cùm. Tuy nàng không phải là không thể cử động, nhưng muốn chạy trốn thì rõ ràng là vọng tưởng.

Toàn bộ quá trình nói thì dài, nhưng thật sự chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Linh Hư chân nhân cùng tu sĩ vận nho bào vô cùng sợ hãi, "Tô Vân Phong" vẫn đứng trước mặt hai người, cũng không thấy hắn có bất kỳ hành động gì, vậy thì hắn đã làm thế nào để thao túng quỷ trảo kia công kích sư muội?

Hai người không giải thích được, cũng chẳng có thời gian để mà phỏng đoán, chỉ lờ mờ cảm thấy dường như mình đã bị đối phương dùng ảo thuật lừa gạt, chẳng lẽ "Tô Vân Phong" trước mắt chỉ là một cỗ Khôi Lỗi của Thiên Ngoại ma đầu sao?

Nhưng ý nghĩ này chưa kịp chuyển qua thì cỗ Khôi Lỗi chẳng rõ thật giả kia đã hành động, chỉ thấy đầu vai hắn run lên, hai hư ảnh từ trong thân thể bay vút ra.

Hư ảnh bên trái liếc nhìn tu sĩ vận nho bào, khóe miệng nhếch lên một chút rồi hai cánh tay khẽ động, chỉ trong chớp mắt, trăm ngàn quyền ảnh xuất hiện nư che hết một nửa bầu trời. Tu sĩ vận nho bào quá kinh hãi, giờ khắc này đâu còn tâm tư mà lo lắng cho sư muội, tình đồng môn mặc dù không tệ, nhưng cái mạng nhỏ của mình mới là quan trọng nhất.

Hắn vội vàng tế ra bảo vật, nhưng không ngờ lại là một cuốn sách cổ cũ kĩ, trang sách lật mở, vô số văn tự màu vàng kim tràn ra. Chúng nhẹ nhàng xoay tròn một vòng rồi biến lớn lên hàng chục lần, thì ra đây chính là vô số chữ Triện, mỗi chữ lớn bằng cái đầu lâu, tản mát ra khí tức cực kỳ đáng sợ, hướng về quyền ảnh đánh tới.

Trong thời điểm công kích va chạm, tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp không gian, kim quang chói mắt cùng hắc khí như che phủ cả bầu trời.

Bên kia, Linh Hư chân nhân cũng chẳng khá hơn, chỉ thấy quai hàm của hư ảnh bên phải phồng lên, miệng hắn thoáng một cái đã biến lớn đến bốn năm lần, chiếm tới gần nửa khuôn mặt, từ trong phun ra một đoàn Ma Hỏa đỏ thẫm vô cùng dũng mãnh.

Những nơi Ma Hỏa đi qua, không gian dường như bị đốt cháy.

Linh Hư chân nhân không dám khinh thường, phất trần run lên, trước mặt lão xuất hiện mấy đầu Giao Long giương nhanh múa vuốt, chúng mở cái miệng dính đầy máu rồi phun ra từng đạo Liệt Diễm.

Chưa nói đến công kích của Thiên Ngoại ma đầu có uy lực thế nào, chỉ riêng việc ngăn cản thành công hai gã Tu Tiên giả Phân Thần hậu kỳ viện thủ cho nữ tử vận cung trang đã cho thấy sự đáng sợ của nó.

Không gian biến thành gông cùm khiến cho nàng trong lúc cấp thiết không thể đào thoát, mà quang tráo kia càng lúc càng mỏng manh. Trên mặt nàng tràn đầy vẻ hoảng loạn. Thậm chí còn phun ra mấy ngụm chân nguyên tinh huyết, nhưng đáng tiếc vẫn vô dụng, một tiếng xoẹt xẹt rợn người truyền đến, màn hào quang vỡ vụn...

"Ah!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nàng đã rơi vào sự khống chế của đối phương, bị quỷ trảo kia tóm lấy. Những móng vuốt bén nhọn xuyên qua thân thể nàng, sau đó trên Ma trảo bùng lên Ma hỏa đỏ thẫm, nữ từ vận cung trang vẫn lạc tại chỗ, đến cả Nguyên Anh cũng không kịp đào thoát, bị thiêu đốt thành tro bụi.