Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2545: Phong ấn không gian




Dịch: Anh Tuấn 2301

Biên: Anh Tuấn 2301

Nguồn: bachngosach.com

Các giới diện có diện tích vô cùng rộng lớn, đôi khi, tại một điểm nào đó, lực giao diện sẽ xuất hiện dị biến, điều này khiến không gian trở nên mỏng manh, dần dần sẽ trở thành vòng xoáy hoặc vết nứt không gian.

Do ảnh hưởng của Thiên Địa pháp tắc nên đại đa số những tình huống như vậy đều chỉ là tạm thời. Bất kể là vòng xoáy hay vết nứt không gian đều không phải là lưỡng giới thông đạo chân chính. Theo thời gian trôi qua, chúng đều tự mình bù đắp, ví dụ như vết nứt mà Linh Hư chân nhân vừa gặp là thuộc loại này.

Nhưng bất kể sự tình gì cũng đều có ngoại lệ, đôi khi, không rõ vì nguyên nhân gì mà khe hở nối liền hai giao diện tồn tại rất lâu mà không biến mất. Nghe nói một Nhân giới nào đó ở thời kỳ thượng cổ cũng từng xuất hiện loại tình huống này. Chẳng biết tại sao, một ngày, bỗng nhiên xuất hiện khe nứt không gian câu thông với Ma giới.

Bởi vì khe nứt này có đường kính rất nhỏ, một lần chỉ có thể đưa được tối đa hai Cổ Ma đi qua.

Vốn là chẳng thấm vào đâu.

Cho dù xuất hiện Cổ Ma đẳng cấp cao, nhưng phải liên tục đối mặt với sự vây công của chúng tu sĩ thì cũng đến lúc cạn kiệt Ma khí. Vì vậy, mặc dù thương vong thảm trọng nhưng dựa vào nhân số áp đảo, cuối cùng vẫn có thể diệt sát hết đám Cổ Ma này.

Nhưng rất nhanh, tu sĩ nhân loại đã phát hiện ra điều không ổn, vết nứt này tuy nhỏ nhưng không biết vì lý do gì mà rõ ràng là không có dấu hiệu khép lại, đúng là gặp phiền toái lớn rồi.

Mỗi lần Cổ Ma vượt giới mà đến tuy không nhiều lắm, nhưng lại liên tục không ngớt. Hơn nữa, đẳng cấp của bọn chúng vượt xa trình độ Nhân giới. Kể tử đó, Nhân Yêu hai tộc tuy đã bỏ mạng rất nhiều nhưng vẫn không thể chiến thắng, chẳng mấy chốc, Nhân giới sẽ rơi vào tay bọn chúng.

Đến nước này thì mấy đại tông môn đành phải thông qua vài bí thuật nhằm liên lạc với tu sĩ ở giao diện cấp cao. Điều này không hề dễ dàng, cũng may là sau khi hao phí vô số thời gian cùng bảo vật, cuối cùng cũng đạt được ước nguyện.

Vài vị đại năng của Linh giới dùng bí thuật xé rách không gian, giáng xuống hạ giới, thi triển bí thuật khiến người ta nghẹn họng trân trối mà nhìn mới diệt sát được đám Cổ Ma kia.

Nhưng sự tình còn chưa chấm dứt tại đó, khe hở không gian kia vẫn tồn tại như trước, nói cách khác, Cổ Ma vẫn có thể tùy ý tiến vào Nhân giới. Mà mấy vị đại năng kia không thể lưu lại mãi ở nơi này, dù sao thì đối với bọn họ, Nhân giới quả thực không có chút hấp dẫn nào. Bọn hắn sẽ nhanh chóng trở về Linh giới chứ nhất quyết không chịu trì hoãn lâu ở nơi này.

Nếu bọn hắn vừa rời đi mà tình huống kia lại phát sinh thì phải làm thế nào?

Biện pháp duy nhất chính là đem vết nứt không gian quỷ dị kia phong ấn lại. Nhưng nói thì dễ, bắt tay vào làm lại gặp rất nhiều khó khăn, cái này liên quan đến thần thông không gian thần bí nhất. May mắn là lần này, người vượt giới đến lại là một đại năng Độ Kiếp kỳ.

Hơn nữa, không phải Độ Kiếp kỳ bình thường mà còn là tồn tại Độ Kiếp kỳ đỉnh phong, người này Lâm Hiên đã từng bái kiến qua, không sai, đó chính là Hàn Long chân nhân.

Vốn tính cách của hắn lười nhác, không thích xen vào việc của người khác. Nhưng lần này thì khác, trong đám tu sĩ thượng giới đến cầu khẩn hắn có một nữ tử tuyệt sắc. Mà tính cách của Hàn Long chân nhân lại thuộc loại cực kỳ thương hoa tiếc ngọc, thành ra mê mẩn trước bộ dáng thanh nhã đáng yêu của mỹ nữ kia.

Vì vậy mà sau khi nghe nàng khóc lóc kể lể một trận thì Hàn Long chân nhân đã mềm lòng. Tuy sau khi Thiên Địa xảy ra dị biến thì việc xé rách không gian để buông xuống giao diện cấp thấp đã không dễ dàng như thời Thượng Cổ, mà trở nên vô cùng khó khăn. Điều đó có thể gây ra khó khăn đối với Tu Tiên giả bình thường, nhưng làm sao đủ để ngăn cản quyết tâm lấy lòng mỹ nữ của Hàn Long chân nhân.

Phải biết rằng vị Linh giới đệ nhất Hoa Hoa Công Tử này thực lực chỉ kém Tán Tiên hay Yêu Vương một chút mà thôi. Trải qua vô vàn khó khăn trắc trở, cuối cùng Hàn Long chân nhân cũng đến được hạ giới.

Sau đó hắn thi triển thần thông kinh người, dễ dàng diệt sát đám Cổ Ma kia. Nhưng vấn đề phong bế vết nứt không gian kia lại thì lại khiến Hàn Long chân nhân vô cùng đắn đo. Không phải là không làm được, mà muốn thực hiện điều này phải trả một cái giá quá lớn.

Những tu sĩ Nhân giới đương nhiên là sợ vị tiền bối này buông tay mặc kệ, nên ra sức cầu khẩn. Hàn Long chân nhân tuy trong lòng không nỡ buông bỏ kiện bảo vật kia, nhưng không đành lòng chứng kiến giao diện này rơi vào tay Cổ Ma, cho nên cuối cùng vẫn ra tay.

Dùng Phong Linh Trụ kết hợp với một số cấm chế huyền diệu khác, đem vết nứt không gian quỉ dị này phong ấn lại. Từ đó về sau, vết nứt liên thông với Ma giới tại đây không còn mở ra nữa.

Qua đó có thể thấy được phần nào sự thần kỳ của Phong Linh Trụ.

Vô vàn ý niệm chuyển qua trong đầu, Lâm Hiên không nhịn được mà quay đầu đánh giá bốn phía, tại đây có Phong Linh Trụ sao? Đáng tiếc là hiện giờ mình chỉ như một gã phàm nhân, không thể thả ra thần thức để tìm tòi mánh khóe xung quanh.

Tuy trong lòng Lâm Hiên cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, nhưng cân nhắc tính nặng nhẹ thì việc quan trọng nhất hiện giờ là làm cách nào để thu được Phiêu Miểu Cửu Tiên đan. Phong Linh Trụ quả thực rất thần kỳ nhưng không thể so sánh với đan dược kia được.

Hắn sẽ không vì lợi ích nhỏ mà làm hỏng đại sự.

"Sư huynh, Phong Linh Trụ ở nơi nào?" Tu sĩ vận nho bào vội vàng nói.

"Hắc hắc, ngươi vội cái gì, chờ một lát tự nhiên sẽ biết."

Linh Hư chân nhân mỉm cười nói, chỉ thấy hắn giơ tay lên rồi phất nhẹ một cái, linh quang chớp lóe, trong tay áo bay vút ra một linh thú đại.

Lão muốn làm gì?

Trong lòng Lâm Hiên toát lên vài phần kinh ngạc, nhưng đương nhiên trên mặt vẫn lộ ra vẻ mờ mịt.

"Nhanh!"

Động tác của Linh Hư chân nhân mau lẹ vô cùng, những đạo pháp quyết liên tục bắn ra từ tay hắn, miệng túi hé mở, từng luồng Yêu Phong từ bên trong dũng mãnh tràn ra.

Rống!

Sau đó, tiếng gào thét kinh thiên động địa vang lên, huynh muội họ Tô thấy vậy thì kinh hoảng biến sắc. Tuy bọn họ là Thiên Đạo Võ Giả, nhưng Tu Tiên giới thực quá mức thần kỳ.

Chỉ thấy từ cái miệng nhỏ bé của Linh Thú đại chui ra một đầu Giao Long cực lớn.

Đúng là một đầu Giao Long toàn thân bao phủ bởi một lớp lân phiến xanh thẳm, tỏa ra hào quang rực rỡ. Nó dài chừng hơn ba mươi trượng, cái khác chưa đề cập tới, chỉ riêng đôi mắt đã lớn như chiếc chuông đồng.

Đây là một đầu Giao Long thuộc tính Thủy.

Linh Hư chân nhân thả nó ra làm gì?

Đừng nói là Lâm Hiên, ngay cả hai vị đồng môn kia, trên mặt cũng tỏ vẻ mờ mịt, bất quá, không bao lâu sau, mọi thứ đã rõ ràng.

Rống!

Đầu Giao Long kia mở cái miệng lớn dính đầy máu, mặt hồ vốn tĩnh lặng bỗng nổi lên từng gợn sóng. Sau đó, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ nước trong hồ đã bị Giao Long này hút sạch vào cơ thể.

Hồ nước này nói lớn không đúng mà nhỏ cũng không phải, nhưng chỉ trong thời gian uống nửa chén trà đã hoàn toàn khô cạn, tất cả cả đã nằm gọn trong bụng Giao Long.

Sau khi đáy hồ lộ ra, lão giả liền lấy từ trong ngực áo một chiếc hộp ngọc, cong tay búng lên.

"Ba" Một tiếng, nắp hộp mở ra, linh quang rực rỡ nổi lên, một trương Phù Lục vô cùng huyền diệu đã phiêu phù trước mắt.

"Nhanh!"

Linh Hư chân nhân đem tấm Phù tế lên, hai tay liên tục khu động, mấy đạo pháp quyết liên tiếp bắn tới khiến nó lóe lên, sau đó huyễn hóa thành một bức Sơn Thủy Đồ.