Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2542: Khinh người quá đáng




Dịch: Anh Tuấn 2301

Biên: Anh Tuấn 2301

Nguồn: bachngosach.com

"Ồ, ngươi không trốn nữa sao?"

Tiếng gầm gừ từ trong Ma Vân truyền đến, thanh âm mang theo vài phần kinh ngạc.

"Trốn?"

So với dáng vẻ chật vật vừa rồi, giờ khắc này, đạo trang lão giả lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn hơi nhếch lên, giống như đang mỉm cười.

"Tên ngu xuẩn, chỉ là một Dị giới yêu ma, cho rằng ta sợ ngươi sao? Vừa rồi chỉ là lo lắng ngộ thương hai tiểu gia hỏa kia, nếu không lão phu đã sớm tiễn ngươi về âm tào địa phủ."

Đây cũng không phải là Linh Hư chân nhân ăn nói hàm hồ, giờ khắc này, đúng là lão đang phải ôm một bụng oán khí. Tuy nói là làm việc tốt thường gian nan, nhưng trải qua tình huống vừa rồi cũng làm cho lão phiền muộn đến cực điểm.

Lão cùng với Vân sư đệ đi trước một bước, nào ngờ trên đường lại nhận được phi kiếm truyền thư của đệ tử, nói là gặp chuyện ngoài ý muốn. Linh Hư quá sợ hãi, những tên đệ tử có nhiệm vụ mang Võ Giả phàm nhân tới đây là do chính lão phái đi. Cái này liên quan đến việc đoạt bảo, cho nên lão đương nhiên không dám khinh suất, vì vậy mà phải đích thân quay lại tiếp ứng.

May mắn là không có đến muộn, nhưng khi hắn đuổi tới thì hai gã đệ tử đã như đèn cạn dầu, bị vài tên Cổ Ma đánh cho tan xác, đến Nguyên Anh cũng không thể đào thoát, bị chúng thôn phệ. Cũng may là hai gã Võ Giả phàm nhân không bị đám Cổ Ma coi trọng, may mắn chưa bị giết.

Linh Hư chân nhân tận mắt thấy đệ tử vẫn lạc thì không khỏi giận đến tím mặt, lập tức thi triển đại thần thông, tiễn vài tên Cổ Ma xuống âm tào Địa phủ, báo thù cho đám đệ tử. Sau đó lão mới phát hiện, cách nơi này hơn mười dặm có một khe nứt không gian.

Chuyện này cũng là hiếm có ở Tu Tiên giới, nhưng kiến thức của Linh Hư chân nhân vô cùng uyên bác, nên đã đọc qua trên điển tịch. Trong lòng không khỏi thầm kêu xui xẻo, chẳng hiểu tại sao, không gian phụ cận nơi này lại trở nên vô cùng yếu ớt. Sau đó lại bị một lực lượng thần bí xé rách tạo thành vết nứt không gian, hơn nữa, vết nứt này lại thông đến Cổ Ma giới.

Đương nhiên là khe hở này rất nhỏ, tuy nó nối liền hai giao diện, nhưng lại không thể so sánh với không gian thông đạo chân chính, hơn nữa, không bao lâu sẽ biến mất. Nói cách khác, một vài tên Cổ Ma có thế lợi dụng vết nứt này để đến Linh giới, nhưng số lượng không quá nhiều. Mặc dù tu vi của bọn chúng không kém, nhưng rất nhanh sẽ bị tu sĩ Linh giới dựa vào ưu thế về số lượng mà diệt sát từng tên.

Tình huống như thế này đã từng phát sinh ở Băng Hải giới, rốt cuộc cũng không thể tạo nên sóng gió gì. Nhưng lần này thì khác, đúng thời điểm mấu chốt để lão thu hoạch Phiêu Miểu Cửu Tiên đan thì lại gặp phải sự tình xui xẻo này.

Những Cổ Ma này không đủ sức uy hiếp, nhưng nếu bọn chúng thu hút những Tu Tiên giả khác tới đây thì có thể khiến hành tung của mình bại lộ. Mà chuyện như vậy, Linh Hư chân nhân đương nhiên là không muốn gặp phải. Cho nên, sau một thoáng do dự, lão dứt khoát quyết đinh, không làm thì thôi, đã làm thì phải tới cùng, diệt sát toàn bộ những Cổ Ma đi ra từ vết nứt không gian.

Dám làm như vậy thì đương nhiên là hoàn toàn tin tưởng vào thực lực của mình. Ban đầu đúng là rất thuận lợi, từ khe hở không gian xuất hiện gần trăm Cổ Ma, thực lực không đồng đều, nhưng đối với Linh Hư chân nhân thì không có một chút uy hiếp nào, bị hắn diệt sát dễ dàng như chém dưa, thái rau vậy.

Nếu sự tình cứ diễn ra thuận lợi như vậy thì cũng chẳng xuất hiện một màn truy đuổi lúc trước. Nhưng đúng là tạo hóa trêu ngươi, hay vận khí quá đen đủi mà đúng lúc khe nứt kia sắp biến mất thì từ bên trong lại chui ra một tên Cổ Ma cuối cùng. Hơn nữa thực lực kẻ này vượt xa đồng bạn rất nhiều, chính là một Cổ Ma cấp độ Phân Thần kỳ, mà còn là Phân Thần hậu kỳ.

Linh Hư chân nhân quá kinh hãi, không nói hai lời lập tức quay đầu bỏ chạy. Với tính cách hung tàn hiếu chiến thì đương nhiên Cổ Ma sẽ không buông tha cho những tu sĩ này đào thoát mà thúc dục Ma Vân gào thét đuổi theo. Vừa truy đuổi, vừa trào phúng đối phương là nhát như chuột, cũng là tồn tại Phân Thần hậu kỳ nhưng lại không dám cùng mình đánh một trận.

Còn nữa, cũng không biết Cổ Ma này ngày thường có phải cực kỳ chua ngoa hay không, nhưng trên đường truy đuổi, hắn liên tục trào phúng. Ngay cả với công phu hàm dưỡng của Linh Hư chân nhân mà thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu. Nhiều lần muốn quay lại sống mái với đối phương một trận, phải cố gắng hết mức mới đè nén được cơn giận trong lòng.

Có trời đất làm chứng, lão đâu phải nhát như chuột?

Đúng là Cổ Ma lợi hại hơn tu sĩ cùng giai rất nhiều, nhưng nói gì thì nói, thân là Đại trưởng lão của Phiêu Miểu Tiên cung, một thân thần thông vượt xa tu sĩ bình thường. Cho dù nói là đã đặt một chân vào Độ Kiếp kỳ cũng chưa đủ, nếu trong hoàn cảnh khác, thì hắn phải sợ tên Cổ Ma này sao?

Mấu chốt là giờ khắc này, hắn không thể vì chút thể diện mà ra tay, đúng là chính mình không sợ đối phương, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, đối mặt với một Cổ Ma Phân Thần hậu kỳ thì không thể trong hai ba chiêu là có thể kết thúc trận chiến. Hiện giờ còn mang theo hai gã phàm nhân bên mình, chỉ cần hơi sơ suất một chút sẽ không thể bảo đảm an toàn cho bọn chúng.

Mà hết lần này tới lần khác, hai gã Võ Giả phàm nhân này lại có tác dụng rất lớn trong thời khắc đoạt bảo. Vô luận thế nào cũng không thể để sảy ra một chút sai sót nào, nếu không, toan tính của chính mình trong nhiều năm như vậy sẽ biến thành bọt nước. Vì vậy mà hắn không thể mạo hiểm, chỉ có thể lựa chọn tránh đi phiền phức, trốn trước rồi nói sau. Vân sư đệ đang ở hoang đảo phía trước, đem hai gã phàm nhân cho hắn chiếu cố, sau đó chính mình sẽ quay lại tính sổ với Cổ Ma này.

Linh Hư chân nhân tính toán như vậy, cho nên hắn lựa chọn nhẫn nhịn. Kết quả cuối cùng mặc dù có khác đôi chút so với tưởng tượng của hắn, sư muội cũng đã chạy tới nơi này, nhưng đối với mình thì hiển nhiên là trăm lợi mà không có nguy hại gì.

Nữ tử vận cung trang nào biết được ngọn nguồn của việc này, sau khi đem hai gã phàm nhân giao cho tu sĩ vận nho bào, nàng liền quay trở lại: "Đại sư huynh, tiểu muội tới trợ giúp ngươi."

"Không cần, sư muội, ngươi không được phép ra tay, chỉ cần đứng một bên thay sư huynh canh chừng xung quanh là được rồi."

Linh Hư chân nhân lại không để tâm đến hảo ý của nàng, nhàn nhạt nói.

"Cái này..."

Nữ tử vận cung trang kinh ngạc, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó hiểu, chẳng lẽ đối với Dị giới yêu ma còn cần đến cái quy củ đơn đả độc đấu cổ hủ đó sao?

Bất quá, kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng nàng cũng phải lui lại phía sau, dù sao Linh Hư chân nhân không chỉ là sư huynh mà còn là Đại trưởng lão bổn môn. Nếu không phải quá nguy cấp thì nàng cũng không muốn làm trái mệnh lệnh của y.

"Hừ, Không cần trợ giúp, cổ hủ, nhưng như thế cũng chẳng có gì khác nhau, dù sao thì lát nữa các ngươi cũng đều phải chết trong tay bản tôn mà thôi."

Thanh âm như sấm rền vang lên, sau đó Ma Vân kia cuồn cuộn một hồi rồi không biết làm cách nào mà tạo thành một vòng xoáy đen như mực. Sau khi thành hình thì từ trong vòng xoáy cuồn cuộn tuôn ra từng luồng ma khí, chúng hóa thành những đầu Phong Long rồi nhào tới phía trước.

"Ngu xuẩn, thực lực chỉ đến thế này mà dám ở đây múa rừu qua mắt thợ."

Thanh âm lạnh lùng của Linh Hư chân nhân vang lên, chỉ thấy bàn tay hắn lật một cái, lập tức xuất hiện một cây phất trần, sau đó nó nhẹ nhàng run run rồi lóe lên linh quang, trong không trung liền hiện ra vài lão Hổ, hai con ngươi không ngừng lóe sáng.

Rống!

Tiếng rít gào vang lên, chúng mở cái miệng lớn như chậu máu, hung hăng nhào về phía những con Phong Long. Khá khen cho một màn Long tranh Hổ đấu, đáng tiếc là lão Hổ quá lợi hại, chỉ sau một khắc đã xé đám Phong Long thành từng mảnh nhỏ.