Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2495: Đa Tí Hùng




Vẻ mặt của Băng Hùng rầu rĩ vô cùng. Thợ săn biến thành con mồi, vốn là gã muốn cho Lâm Hiên một bài học khó quên, không ngờ kết quả cuối cùng lại là lấy đá đập vào chân mình.

Mắt thấy những ngọn núi lớn đã phóng tới đỉnh đầu, ánh mắt của gã vằn lên những tia máu đỏ, vận hết sức dùng hai tay đấm vào ngực một cái, linh mang quanh thân cấp tốc lưu chuyển, Yêu phong gầm rú, sau đó gã Yêu tộc này liền hiện ra nguyên hình.

Chính là một con gấu cực lớn thân cao hơn trượng, nhưng mà khác với loài gấu bình thường, nó lại có mấy chục cánh tay.

Yêu khí vẫn tuôn ra không ngớt, thoáng sau nó đã hóa thành một con gấu khổng lồ thân cao gần trăm trượng, nhìn qua hệt như trụ chống trời. Mấy chục cánh tay đồng thời đấm vào một chỗ, tiếng gầm gừ đáng sợ truyền ra, Băng Hùng Vương mở cái miệng lớn dính đầy máu phun ra mấy chục luồng ánh sáng đen nhánh.

Sau khi rời khỏi miệng, tốc độ của chúng nhanh chóng tăng vọt. Nhoáng cái liền biến thành Chùy đồng, Phương Thiên Họa Kích, Rìu hai lưỡi, đủ loại trong mười tám ban binh khí. Hơn nữa chúng lại có một điểm rất giống nhau, tất cả đều to lớn dị thường.

Mỗi cánh tay của gã phân biệt cầm một thứ, cùng lúc ngăn cản công kích của Lâm Hiên trên đỉnh đầu.

Oanh!

Sau một khắc, một tiếng nổ cực lớn vang vọng Thiên Địa, linh quang đủ loại màu sắc đan vào nhau, tiếng bạo liệt càng lúc càng dày đặc như mưa.

Ngọn núi đầu tiên ầm ầm lao xuống.

Một kích bình thường của những binh khí cao ngàn trượng này đã không phải chuyện đùa, chớ đừng nói chi với tư cách Thông Thiên Linh Bảo, bản thân chúng chắc chắn còn có những thần thông huyền diệu khác.

Băng Hùng Vương dù gì cũng là gia chủ một tộc, giờ khắc này đã không tiếc gì hiện ra nguyên hình Đa Tí Hùng rồi, nếu còn không gánh được một kích này thì chẳng phải là xấu mặt với anh hùng thiên hạ hay sao?

Mặc dù thân hình gã cao gần trăm trượng, nhưng so với những ngọn núi cao ngàn trượng kia, căn bản là không đáng nhắc tới. Từ xa nhìn lại giống như kiến càng lay cây, song lúc này không ngờ kiến càng lại thực sự đẩy được đại thụ lên rồi.

Đáng tiếc công kích của Lâm Hiên còn chưa kết thúc.

Chỉ trong thời gian mấy hơi thở tiếp theo, mấy tiếng nổ lớn lại vang lên, tám ngọn núi xanh còn lại tiếp tục đánh xuống.

Chín ngọn núi khổng lồ cùng đập xuống một chỗ, chỉ nói riêng về thể tích cũng đã khiến người ta phải trố mắt, nhưng Băng Hùng Vương với mấy chục xánh tay thực sự đã chèo chống được.

Tuy nhiên, nét mặt của gã lại không thoải mái chút nào, hai chân đứng theo thế xuống tấn, hàm răng nghiến chặt, cơ bắp toàn thân đang không ngừng run rẩy, hiển nhiên giờ phút này gã đã tung ra toàn bộ sức lực của mình.

Lâm Hiên cũng âm thầm kinh ngạc, khí lực của con gấu này cũng thật là lớn.

Đáng tiếc Sơn Nhạc Kim Ô Đồ với tư cách Thông Thiên Linh Bảo, thần thông không phải chỉ có chỉ từng ấy.

"Phốc!"

Lâm Hiên giơ một ngón tay điểm nhẹ về phía trước, âm thanh huyên náo vang khắp không gian, vô số chim lửa lớn cỡ nắm tay từ chín ngọn núi lao ra.

Kim Ô!

Đương nhiên, trước mắt không phải Chân Linh, mà chỉ ẩn chứa một ít lực lượng phân hồn của Kim Ô ở trong đó.

Đều là Yêu tộc, Đa Tí Hùng sao có thể không nhận ra, trên mặt gã lúc này lộ rõ vẻ hoảng sợ. Tuy nhiên gã cũng không muốn nhận thua, tự nhiên lại càng không bó tay chịu trói ở lại chỗ này.

Bị chín ngọn núi khổng lồ đè nặng, gã căn bản không trốn đi đâu được. Gã bất đắc dĩ đành phải mở to miệng, từ trong mồm phun ra một luồng Yêu phong. Yêu phong lúc nở rộng ra lúc co nhỏ lại, sau đó biến ảo thành hàng trăm con Băng Hùng, hung dữ lao vào đàn Kim Ô.

Nếu so về mặt thể tích, những Băng Hùng này lớn hơn Kim Ô, nhưng thực lực của mỗi dạng tồn tại trong Tu tiên giới cũng không liên quan nhiều lắm đến thể tích. Thành ra những Yêu gấu này cũng chỉ gọi ra cho có mà thôi.

Bầy Băng Hùng mặc dù không dễ dàng bại trận, nhưng tuyệt đối đang ở thế hạ phong.

Ngược lại bởi vì phun ra ngụm Yêu khí tinh thuần này, Đa Tí Hùng hiện giờ đã không đỡ được sức nặng của chín ngọn núi khổng lồ nữa, gã kêu khẽ một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi, tưởng chừng lập tức sẽ bị đè nát.

Cũng may gã là gia chủ một tộc, dù gì đi nữa cũng có chút thủ đoạn ẩn giấu. Thời khắc nguy cơ, miệng gã lầm rầm đọc một hồi chú ngữ cực kỳ cổ quái, sau đó một màn quỷ dị xuất hiện trước mắt.

Yêu khí quanh thân lưu chuyển, sau đó cả người gã giống như quả bóng kịch liệt bành trướng, ‘bành’ một tiếng nổ tung ra, tên này rõ ràng đã tự bạo.

Lâm Hiên kinh ngạc, nhưng hắn hoàn toàn không cho rằng tên Yêu tộc này đánh không lại liền hóa ra điên như vậy.

Kỳ thật, tình thế của đối phương thê thảm tới mức này cũng chỉ vì quá mức khinh địch, nếu không một kích như vừa rồi, tuy mình vẫn có thể thủ thắng, nhưng tuyệt sẽ không nhẹ nhàng như vậy.

Trong lòng Lâm Hiên hiểu rõ điều này.

Quả nhiên, sau khi Đa Tí Hùng tự bạo, hóa thành vô số tơ máu chạy tứ tán ra bốn phía, uy lực chín ngọn núi mặc dù rất mạnh, nhưng đối với cách tẩu thoát quỷ dị này rõ ràng là không có cách gì.

Lâm Hiên chỉ có thể trơ mắt nhìn những tơ máu này một lần nữa ngưng tụ lại ở một chỗ cách xa hơn trăm trượng.

Trong chớp mắt, thân hình Băng Hùng Vương lại xuất hiện.

Tuy nhiên so sánh với lúc nãy, khí sắc của gã rõ ràng đã xấu đi rất nhiều. Dù sao để thi triển thần thông nghịch thiên như vậy, nếu không phải trả một cái giá rất lớn, tất nhiên là không thể nào thực hiện được.

Trên mặt Lâm Hiên hiện lên nét tàn khốc. Vốn dĩ mình chỉ muốn cho đối phương một bài học nho nhỏ, nhưng mà tình thế hiện giờ đã phát triển vượt quá dự liệu của hắn rồi.

Sau khi trải qua một màn như vậy, Băng Hùng Vương nhất định sẽ hận mình tận xương tủy. Lâm Hiên tuy không sợ đối phương trả thù, nhưng nếu để gã chạy chẳng khác gì thả hổ về rừng, thêm cừu địch, không bằng dứt khoát diệt sát gã ở chỗ này.

Sát khí toàn thân Lâm Hiên dâng lên, hắn phất tay áo một cái, hơn mười thanh Tiên kiếm màu bạc từ trong tay áo như như cá lội bay vút ra.

Sự tình đã đến nước này, hai tên đồng bạn của Băng Hùng Vương tự nhiên cũng sẽ không đứng ngoài quan sát.

Vạn Thi Vương bên trái đã tiến lên trước một bước.

Một tiếng gào thét làm lòng người kinh hãi rung động truyền tới, khóe miệng của y bỗng nhiên mọc ra hai cái nanh, sau đó thi khí màu xám trắng chung quanh thân thể bắt đầu cuồn cuộn chuyển động. Tiếp theo, hai tay đang ôm vai của y, cả hai chân cũng được kéo dài ra, hiện ra nguyên hình Thi Vương Vạn Năm.

Khuôn mặt khô héo, tóc dài xõa xuống, móng tay dài chừng nửa xích giống như những lưỡi dao sắc bén, hơn nữa chúng còn có màu tím đen, mùi tanh hôi tỏa ra, chắc chắn bên trong có chứa thi độc.

Toàn thân y mọc ra những cái lông xanh dài đến vài tấc, càng khiến cho hình dạng Thi Vương trở nên đáng sợ hơn.

Mà Thiên Túc Tôn Giả một bên cũng không nhàn rỗi, hắn phất tay áo lấy ra một cái hồ lô cực lớn, nó nhanh chóng to lên hơn một trượng, xung quanh được một đám mây Yêu khí nồng đậm vây lấy, xem ra đây cũng là một bảo vật bất phàm.

Mà bên phía Lâm Hiên, trên mặt tiểu hồ ly lại lộ ra chút do dự.

Dù sao hôm nay nếu triệt để trở mặt với Băng Hùng tộc, đối với Tuyết Hồ tộc mà nói, đó là trăm hại mà không một lợi. Trước kia, tuy nàng không muốn gặp đối phương, nhưng dù sao cũng không tới mức phải xung đột với nhau.

Nhưng chuyện hôm nay, thật sự đã vượt ngoài tầm kiểm soát, không chỉ là phân ra thắng bại, mà cơ hồ đã là quyết phân sống chết. Mình nên làm gì bây giờ? Liên thủ cùng Lâm Hiên, hay là vì Tuyết Hồ tộc mà không đếm xỉa đến chuyện này?

Hương Nhi quay mắt nhìn về bồn phía, trong lòng nàng đang rất khó lựa chọn.