Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2456: Công phu sư tử ngoạm




"Nói thật, Thái Hư Linh Nhũ này mà để tu sĩ Phân Thần kỳ sử dụng thì thật phí của trời. Các ngươi căn bản không cần dùng tới trân vật khôi phục pháp lực bậc này."

Hai mắt Bắc Hải Chân Quân nửa nhắm nửa mở, nhưng dường như ánh mắt đó lại muốn nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong lòng Lâm Hiên: "Tiểu tử, ngươi nói xem muốn trao đổi vật gì? Ngươi không cần khách khí, từ trước đến nay lão phu luôn giữ đúng lời hứa, ta đảm bảo sẽ không chiếm tiện nghi của một tiểu bối như ngươi. Bất kể ngươi có yêu cầu gì, lão phu cũng có thể đáp ứng được."

Khẩu khí của đối phương nghe qua cuồng vọng vô cùng. Tuy nhiên lão hoàn toàn có tư cách nói như vậy, thân gia của một lão quái vật Độ Kiếp kỳ vốn dĩ gấp trăm ngàn lần Tu tiên giả cảnh giới phía dưới. Lâm Hiên hiểu rất rõ điểm này kể từ khi gặp Hàn Long Chân Nhân ở Ma Giới.

Đối phương đã nói như vậy thì mình cũng chẳng cần câu nệ gì nữa, nếu không nói không chừng lão còn cho rằng mình đang khinh thường lão.

Lâm Hiên nghĩ tới đây liền phất tay áo lên, một ngọc giản xanh biếc bay vút ra. Hắn đưa tay nắm chặt, sau đó dùng thần thức liệt kê những bảo vật mình cần vào trong ngọc giản. Trên mặt Bắc Hải Chân Quân không nhịn được lộ ra vài phần kinh ngạc, nhưng lão cũng rất nhanh đã khôi phục thần sắc cao ngạo như cũ.

Thoáng sau, Lâm Hiên lần nữa ngẩng đầu lên, hai tay cung kính đưa ngọc giản kia cho Bắc Hải Chân Nhân.

"Tiền bối, trong này là tất cả bảo vật mà vãn bối cần. Vãn bối tin tưởng với thân gia của ngài thì chúng hoàn toàn không đáng nhắc tới."

Rõ ràng câu nói này của Lâm Hiên mang theo vẻ nịnh nọt tâng bốc. Lời hay ai cũng thích nghe, điểm này ngay cả Tu tiên giả cũng không ngoại lệ.

Quả nhiên Bắc Hải Chân Quân hết sức cao hứng, đáng tiếc cũng chỉ trong vài giây mà thôi. Sau đó lão thâm thúy nói: "Không thể nói bằng lời mà phải ghi chép lại trong ngọc giản, xem ra ngươi đã chuẩn bị không ít đồ vật để trao đổi cùng lão phu."

Nói thì nói như thế, nhưng vừa rồi chính mình đã nói đối phương không cần khách khí nên lúc này đương nhiên lão không thể có ý kiến gì được. Lão quái liền dùng thần thức đảo qua ngọc giản, nhưng ngay lập tức, hai mắt lão đang nhắm hờ bỗng trợn trừng lên.

"Tiểu gia hỏa, đây rõ ràng là công phu sư tử ngoạm. Tất cả bảo vật trong ngọc giản này, không có cái nào mà không phải là vật chỉ có thể ngộ mà không có cầu. Chẳng lẽ ngươi tưởng lão phu là dạng hồ đồ sao?"

"Tiền bối nói quá lời rồi."

Lâm Hiên giả bộ kinh sợ mở miệng, nhưng trong lời nói lại có chút kiên định: "Vãn bối công nhận những bảo vật này vô cùng quý hiếm, nhưng tiền bối thân là Tu tiên giả Độ Kiếp kỳ, đương nhiên sẽ có biện pháp thu thập đầy đủ. Hơn nữa Lâm mỗ cho rằng, giá trị những vật này nhất định thấp hơn Thái Hư Linh Nhũ, bởi vậy làm sao có thể nói là công phu sư tử ngoạm cho được."

"Hừ. Không ngờ ngươi lại rất biết xảo ngôn, song miệng có lưỡi lợi hại cũng chỉ vô dụng thôi. Ngươi hãy nói cho ta biết, tại sao đây không phải là công phu sư tử ngoạm?"

Lời nói của đối phương nghe qua bình tĩnh vô cùng, nhưng Lâm Hiên có thể thấy được bên trong ẩn chứa nguy cơ. Nếu mình nếu không đưa ra một câu trả lời thuyết phục, mặc dù chưa tới mức vẫn lạc tại đây, nhưng cũng không thể tránh khỏi một phen đau khổ.

Tất cả những bảo vật mà Lâm Hiên liệt kê trong ngọc giản đều là những nguyên liệu quan trọng nhất để luyện chế vài loại thuộc tính khác của Cửu Cung Tu Du Kiếm.

Tuy một phần trong đó đã được đưa vào điều kiện của trận quyết đấu, toàn bộ Thiên Tuyệt môn dù cho có lên trời xuống đất cũng sẽ nghĩ biện pháp gom góp đủ. Nhưng tục ngữ nói, mưu sự tại Nhân, thành sự tại Thiên, cố gắng là một chuyện, song có thể làm được hay không lại là một chuyện khác, trứng không thể đặt ở cùng một giỏ được.

Lâm Hiên đương nhiên hiểu rõ điều đó. Đặc biệt là mười loại tài liệu hắn vừa mới liệt kê trong ngọc giản đưa cho Bắc Hành Chân Nhân, trừ phi vận khí của tu sĩ Thiên Tuyệt môn cực tốt, chứ nếu không cơ hội thu thập được quả thực là cực kỳ xa vời.

Lâm Hiên làm sao có thể hoàn toàn ký thác hi vọng trên người bọn chúng được. Hơn nữa cơ hội tốt trước mắt không thể bỏ qua, dù sao với thực lực của hắn hôm nay thì còn xa mới có cơ hội tiếp xúc với tầng lớp các lão quái vật Độ Kiếp kỳ.

Về phần lý do thì Lâm Hiên đã nghĩ kỹ hết thảy. Vậy nên hắn cũng không tỏ ra bối rối, bình tĩnh nói tiếp: "Tiền bối vừa rồi cũng đã nói, ngay cả Tu tiên giả cấp bậc như tiền bối cũng không dễ dàng có được Thái Hư Linh Nhũ.”

"Đúng thì sao? Giá trị của nó há lại đủ cho công phu sư tử ngoạm của ngươi?"

"Đương nhiên đáng giá."

Lâm Hiên khẳng định : "Chưa cần nói tới mức quý hiếm của bảo vật này, chỉ riêng giá trị của nó đã thừa sức đáp ứng. Dù sao thực lực tiền bối đã đến cấp bậc này, pháp lực thâm sâu vô cùng, bảo vật bổ sung pháp lực bình thường căn bản không có công dụng. Thế nhưng Thái Hư Linh Nhũ lại hoàn toàn có thể, thép tốt phải dùng làm lưỡi đao, thậm chí tại thời khắc mấu chốt bảo vật này có thể là vật bảo vệ tính mạng. Vãn bối nói như vậy chắc không sai chứ?”

Bắc Hải Chân Quân trầm mặc hồi lâu, sau đó bỗng cười lên ha hả: "Không tệ, không tệ. Tiểu gia hỏa ngươi quả nhiên đảm lược hơn người. Lão phu cũng không thể vứt bỏ lương tâm mà phủ nhận lời nói của ngươi. Công bằng mà nói thì giá trị bình Thái Hư Linh Nhũ này không gì sánh kịp. Tốt, lão phu quyết định thực hiện giao dịch này."

"Ực..."

Theo lý mà nói thì chuyện đối phương đáp ứng giao dịch này là thập phần hoàn hảo. Nhưng… việc này lại dễ dàng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Lâm Hiên, không những hắn không vui mừng, mà ngược lại còn tỏ ra vài phần sửng sốt.

Có lầm hay không chứ? Lão quái đáp ứng một cách đơn giản như vậy, chẳng lẽ thân gia tu sĩ Độ Kiếp kỳ còn giàu hơn nhiều so với tưởng tượng của mình hay sao? Trên người lão thực có sẵn nhiều bảo vật trân quý như vậy ư?

Tựa như muốn giải đáp nghi hoặc trong lòng Lâm Hiên, lão gia hỏa hắng giọng nói tiếp: "Lão phu đã đáp ứng giao dịch này, nhưng hiện tại trên người lão phu cũng không có đầy đủ những bảo vật này. Tuy nhiên không có vấn đề gì, không lâu sau, lão phu sẽ tham gia một hội giao dịch cỡ nhỏ, những người được mời đều là Tu tiên giả Độ Kiếp kỳ, hơn nữa có thể Đại năng của Yêu Tộc cũng tới dự, những vật ngươi cần chắc hẳn sẽ thu thập được. Đến lúc đó, lão phu sẽ phái người đưa tới tận tay ngươi, ngươi xem có được hay không?"

Lúc này, đối phương lại dùng giọng điệu thương lượng để nói chuyện, Lâm Hiên không dám thất lễ, vội vàng đáp: "Tiền bối quá mức khách khí. Vãn bối sao có thể không tin tiền bối cơ chứ. Tuy nhiên tại hạ còn muốn trao đổi thêm một kiện bảo vật nữa, không biết có được hay không?"

"Tiểu gia hỏa, ngươi thật đúng là lòng tham không đáy rồi."

Bắc Hải Chân Quân im lặng một hồi rồi cười mắng. Tiểu tử này lớn mật thật, tu sĩ khác thấy mình đều nơm nớp lo sợ, sợ nói sai điều gì sẽ làm mình nổi giận. Xem ra kẻ dám nói như vậy với mình chỉ có mình Lâm tiểu tử này mà thôi.

Nhưng chính bởi vậy lại có mấy phần hợp ý lão, không những lão không nổi giận mà còn sảng khoái đáp ứng: "Trước tiên ngươi cứ nói ra vật đó đi."

"Đa tạ tiền bối."

Lâm Hiên mừng rỡ nói tiếp: "Kỳ thật vãn bối cũng chỉ muốn một ít Vạn Niên Linh Nhũ mà thôi."

"Vạn Niên Linh Nhũ sao?"