Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2426: Thanh Linh Tôn Giả




Lúc này Lâm Hiên đang đứng giữa một ngã tư đường rộng lớn, đoàn người đi lại chen chúc hỗn loạn, hàng dãy cửa hàng có phong cách kiến trúc khác lạ san sát hai bên đường, hết thảy đều biểu hiện sự phồn hoa của Thụ Tiên Thành. Lâm Hiên tùy tiện đi vào một cửa hàng, các loại bảo bối đầy đủ kiểu dáng màu sắc bày la liệt trên giá hàng.

Lúc này Lâm Hiên cũng không thu liễm tu vi xuống quá thấp, cảnh giới Động Huyền Kỳ đã đủ khiến đại bộ phận tu sĩ kính sợ vô cùng rồi.

Cho nên khi hắn vừa mới bước vào cửa hàng đã lập tức có một tiểu nhị thân mặc thanh y, đầu đội mũ quả dưa ra đón, mặt mũi tươi cười mở miệng: "Ra mắt tiền bối, không biết ngài muốn mua gì? Không phải tiểu nhân khoe khoang, Truy Phong Trai tuyệt đối là cửa hàng số một số hai của bổn thành, chắc chắn có thể làm cho tiền bối xem như ở nhà."

Tiểu nhị này chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ mà thôi, với thực lực của hắn đương nhiên không nhìn ra tu vi cụ thể của Lâm Hiên như thế nào. Nhưng hắn đã phục vụ ở đây đã lâu năm, bổn sự nhận biết người vẫn phải có, hiển nhiên biết rõ người trước mắt là một thượng khách, vì vậy nên hắn cố gắng tỏ ra cung kính gấp bội.

"Lâm mỗ chỉ tùy tiện nhìn qua một chút mà thôi, ngươi không cần bồi tiếp, đang làm cái gì thì đi làm cái đó đi." Lâm Hiên khoát tay áo nói.

Tiểu nhị kia nghe Lâm Hiên nói như vậy hơi sững lại một chút, nhưng phản ứng cũng rất nhanh, hắn liền thi lễ một cái rồi vội vàng đáp: "Vâng. Mời tiền bối cứ tự nhiên, nếu ngài cần cái gì, tùy thời có thể triệu hoán tiểu nhân."

Hắn nói xong liền đứng sang một bên nhường đường. Quả thực hắn làm như vậy là lựa chọn thập phần chính xác. Phải biết rằng, càng là tu sĩ đẳng cấp cao thì tính tình lại càng cổ quái, có một số người ưa thích yên tĩnh, rất ghét bị người khác quấy rầy.

Lâm Hiên chỉ đi dạo chốc lát, cũng không phát hiện được bảo vật hợp ý mình, đây cũng không phải do Truy Phong Trai hữu danh vô thực, mà là do nhãn giới của hắn quá cao.

Không có thu hoạch nên Lâm Hiên cũng không thèm để ý, thản nhiên bước ra ngoài.

Cứ như vậy, Lâm Hiên bỏ ra hai canh giờ đã xem đại khái một lần toàn bộ phường thị, vẫn như cũ là không thu hoạch được gì. Tuy nhiên cũng không sao, cứ xem như là giải sầu thôi.

Trên mặt Lâm Hiên không hề lộ vẻ thất vọng, loại chuyện này vốn cũng trong dự liệu của hắn. Cuối cùng con phố có một lầu các rất đẹp, một chữ "Trà" khắc sâu trên biển hiệu đập vào mi mắt, khóe miệng Lâm Hiên mỉm cười rồi rảo bước đi tới.

Đột nhiên, cước bộ của hắn dừng lại một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía bên trái. Một đoàn tu sĩ đang tụ tập tại đó xì xào bàn tán.

Lâm Hiên có chút kinh ngạc, phần lớn Tu tiên giả lạnh lùng ít nói, rất ít khi vây tại một chỗ xem náo nhiệt.

Dù sao Lâm Hiên cũng đang nhàn rỗi, hắn liền xoay người chậm rãi bước tới. Lâm Hiên đương nhiên không sợ gặp phải nguy hiểm gì cả, thứ nhất, nơi đây đang trong phường thị. Thứ hai, mặc dù Lâm Hiên không dám nói mình là tồn tại đỉnh cấp ở Tu Tiên giới, nhưng trừ phi gặp phải lão quái vật Độ Kiếp kỳ hoặc là hóa thân do lão phái đi, chứ không chỉ là Tu tiên giả bình thường thì Lâm Hiên tự tin có thể ứng phó được.

Cũng có khá đông Tu Tiên giả, trong đó tám chín phần mười là Ly Hợp Kỳ, Động Huyền cũng có năm sáu người, không ít người vẫn đang xì xào bàn tán nghị luận cái gì đó.

Lâm Hiên lại càng hiếu kỳ hơn, hắn liền bất động thanh sắc lách vào trong. Đập vào mi mắt là một bảng ngọc, bên ngoài có một hàng linh văn hiển hiện.

Lâm Hiên hết sức kinh ngạc, bản thân bảng ngọc này đã là một bảo vật, tài liệu làm nên nó không tầm thường chút nào, nhưng lại rõ ràng công khai để ở chỗ này. Hơn nữa lại không hề có người trông coi, chẳng lẽ không sợ người khác lấy đi sao?

Tuy nhiên khi nhìn kỹ lại nội dung linh văn trên bảng ngọc, Lâm Hiên mới chợt hiểu ra.

Nào có ai dám lấy đi bảo vật này. Đến bây giờ thì ngay cả Lâm Hiên cũng tuyệt đối không dám, bởi vì trên bảng ngọc này là một thông báo treo giải thưởng, mà người viết nó là một trong những vị Đại năng bản giới, Thanh Linh Tôn Giả.

Tuy danh tiếng của Thanh Linh Tôn Giả đương nhiên thua kém Hàn Long Chân Nhân một ít, nhưng vẫn là như sấm bên tai, hiển nhiên lão cũng là tồn tại Độ Kiếp kỳ, chỉ có điều là Sơ kỳ mà thôi. Nhưng vậy thì sao chứ, phóng nhãn tam giới có mấy người có thể tiến tới cấp bậc Độ Kiếp đâu, dùng phúc trạch thâm sâu để hình dung cũng không đủ.

Thanh Linh Tôn Giả không hề háo sắc như Hàn Long Chân Nhân. Kỳ thật, vị Thanh Linh Tôn Giả này chính là một khổ tu chi sĩ, cho tới nay vẫn là một thân một mình. Mặc dù đã tiến vào Độ Kiếp kỳ cũng không có ngoại lệ. Song sau khi bước vào cảnh giới tu tiên cuối cùng này, mặc kệ lão có cố gắng như thế nào thì mười vạn năm qua, tu vi đều không có tiến thêm nửa bước.

Kỳ thật cái này cũng chẳng có gì kỳ lạ, con đường tu tiên càng về sau càng gian nan. Mà Độ Kiếp đã là cửa ải cuối cùng, độ khó khăn khi muốn tiến triển thêm một chút có thể nghĩ to lớn đến chừng nào. Đại năng Độ Kiếp kỳ trong tam giới, bất kể là Cổ Ma Thánh Tổ, Nhân tộc tu sĩ, Yêu Vương Động Chủ, hay là Âm Ti Quỷ Vương, tuyệt đại bộ phận đều dừng lại ở bình cảnh Sơ kỳ, số kẻ có thể tiến thêm vô cùng ít ỏi.

Thanh Linh Tôn Giả cũng vậy, mười vạn năm khổ tu không có một chút hữu dụng, lão mới nản lòng thoái chí, không tiếp tục một lòng tu hành nữa. Con đường tu tiên của lão tới đây đã dừng, chỉ có thể kí thác hy vọng vào thế hệ tiếp theo. Tuy nhiên mọi người đều biết, tu sĩ cảnh giới càng cao muốn sinh nhi tử lại càng khó khăn.

Sau đó lão nạp vài phòng thị thiếp, rốt cuộc hơn vạn năm sau trong số nữ nhân đó đã vì lão hạ sinh một bảo bối nhi tử. Cũng không biết cái này có được tính là cha già con cọc hay không, nhưng Thanh Linh Tôn Giả vẫn cao hứng dị thường.

Phúc họa luôn đi kèm với nhau, không bao lâu sau lao liền phát hiện nhi tử bảo bối vốn sinh ra đã kém cỏi, thân mang Hàn Âm Tuyệt Mạch thân thể. Mà bệnh này lại là bệnh nan y, mặc dù lão là Đại năng Độ Kiếp kỳ cũng thập phần đau đầu. Đương nhiên cũng không phải là không có biện pháp chữa khỏi, nhưng muốn luyện chế đan dược lại cần một vị chủ dược rất hiếm gặp.

U Ma La Hoa!

Đáng tiếc dược liệu này không phải là vật ở Linh giới, mà chỉ Ma giới mới có. Hơn nữa cho dù ở Ma giới cũng là phi thường quý hiếm, chính là vật có thể gặp mà không thể cầu.

Trong tay Thanh Linh Tôn Giả không có vật ấy, lão đã khổ công tìm kiếm khắp nơi, cũng đã liên hệ mấy vị hảo hữu, cử thuộc hạ tham gia vô số các buổi đấu gia đại hội nhưng vẫn không tìm ra được loại chủ dược này. Hết thảy đều không thu hoạch được gì, ngay cả chút thông tin cũng không có.

Thanh Linh Tôn Giả sốt ruột vô cùng, tuy lão cũng có thể Phá Toái hư không đến Ma giới, nhưng một khi tồn tại Độ Kiếp Kỳ Linh giới lén vào Ma giới nếu bị phát hiện sẽ dẫn đến tình huống không tốt chút nào, Cổ Ma Thánh Tổ sẵn sàng vây công, trừ khi lão là tồn tại Độ Kiếp Hậu Kỳ như Hàn Long Chân Nhân mới có thể ung dung tiến vào Ma giới như vậy được. Thù hận giữa Tu sĩ nhân loại và Cổ mà không thể dùng ngôn ngữ để nói hết được, lão rất có thể mất mạng như chơi. Huống chi cho dù lão thực sự tới Ma giới thì có tìm được U Ma La hoa hay không cũng rất khó nói.

Tuy nhiên lão không thể nào cứ như vậy mà buông tha được. Dù sao vạn năm mới sinh được một nhi tử bảo bối, tuy là do thị thiếp sinh ra nhưng lão vạn phần không muốn, sao có thể vung tay mặc kệ như vậy được.

Thanh Linh Tôn Giả đau lòng vô cùng.

Về sau, một thủ hạ của hắn đã đề xuất một chủ ý là dán thông báo tìm kiếm bảo vật này. Không thể coi thường anh hùng trong thiên hạ được.

Bình tâm mà nói thì chủ ý này cũng không cao minh cho lắm, nhưng lúc này Thanh Linh Tôn Giả không còn lựa chọn nào khác. Tu tiên giả Linh giới vô số, vạn nhất tên tu sĩ nào đó cơ duyên xảo hợp lại có U Ma La hoa?

Trong bảng ngọc nói rõ ai có thể đưa ra vật ấy, Thanh Linh Tôn Giả nguyện ý thu mua với giá cao.

Tuy lão là khổ tu chi sĩ, nhưng không ai dám hoài nghi thân gia một lão quái vật Độ Kiếp kỳ cả. Huống chi trong bảng ngọc còn nói rõ, nếu như không muốn dùng bảo vật trao đổi, còn có thể yêu cầu Thanh Linh Tôn Giả đi làm một chuyện.

Đương nhiên, Thanh Linh Tôn Giả chỉ chấp nhận làm việc trong khả năng của lão mà thôi. Nhưng đối phương cũng hứa hẹn, chỉ cần có thể làm được tuyệt sẽ không từ chối.