Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2401: Lâm Hiên chật vật không chịu nổi




"Ngươi cảm thấy thế nào?"

Trên mặt thiếu niên kia lộ ra một tia chê cười hỏi ngược lại.

Lâm Hiên nghe xong không hề tức giận nhưng sắc mặt của hắn dần dần trở nên âm trầm, hai con mắt nheo nheo lại, không biết tại sao trong lòng bỗng nhiên lại xuất hiện một luồng nguy cơ cực kỳ mãnh liệt.

Tu vi của hắn đã đến đẳng cấp này, điểm báo trong lòng tuy chưa chắc đã chuẩn xác nhưng Lâm Hiên cũng tuyệt đối không dám chủ quan khinh thường. Điều làm Lâm Hiên lo sợ nhất chính là hắn không biết nguy cơ đến từ đâu, tuy rằng địch nhân trước mắt hết sức khó chơi nhưng nếu Lâm Hiên đánh không lại thì hắn vẫn thừa sức bảo vệ tính mạng, dù sao hắn cũng đã tiến cấp Phân Thần kỳ, thực lực vượt quá xa tu sĩ cùng giai.

Tuy nhiên có một điểm hắn khẳng định mười phần là nơi đây không nên ở lâu, phải mau chóng thoát thân mới chính là thượng sách.

Ý nghĩ trong đầu Lâm Hiên vừa xuất hiện, thậm chí hắn còn chưa kịp hành động gì thì tên thiếu niên thần bí kia đã xuất thủ trước.

Chỉ thấy chân mày hắn nhíu chặt, trên mặt bỗng dưng hiện lên vẻ hung ác. Sau đó đầu vai hắn hơi rung lên, cũng không thấy động tác nào khác mà thân hình đã quỷ dị vặn vẹo biến mất. Ngay cả tàn ảnh cũng không lưu lại, nhất định hắn đang thi triển một loại ma độn thuật nào đó.

Đồng tử Lâm Hiên hơi co lại, động tác của đối phương cực nhanh, thậm chí không để cho hắn có thời gian thi triển Thiên Phượng Thần Mục.

Đáng ghét!

Lâm Hiên rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể phất tay áo lên, đồng thời nghiêng người tránh ra xa hơn một dặm.

Chỉ thấy Linh quang chói mắt, chín chín tám mươi mốt chuôi Cửu Cung Tu Du Kiếm hư không hiện ra. Chúng vừa xuất hiện đã đón gió lóe lên, từ hơn tấc biến thành trường kiếm dài ba trượng, cao thấp bay múa xung quanh Lâm Hiên.

Lâm Hiên làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, bởi vì tình thế nguy cấp lúc này căn bản không kịp phán đoán đối phương sẽ công kích như thế nào! Vì thế nên hắn lập tức quyết định phòng ngự kín kẽ mọi chỗ. Tất cả tiên kiếm đều xoay quanh hộ thể, thoạt nhìn có chút tương tự như chiêu "Dạ chiến bát phương" trong võ lâm thế tục, đương nhiên không thể so sánh uy lực cả hai với nhau được.

Phản ứng của Lâm Hiên cực kỳ nhanh nhạy, đây chính là do kinh nghiệm đúc kết từ mấy nghìn cuộc chiến mà thành, có thể coi như phản xạ có điều kiện. Nếu như hắn hành động theo bản năng chỉ sợ đã chậm một bước.

Chỉ nghe thanh âm thật lớn vang lên, một luồng ma khí nhàn nhạt xuất hiện trước người Lâm Hiên hơn trượng, vừa vặn bị Cửu Cung Tu Du Kiếm xuất hiện ngăn lại.

Nhưng sự việc còn chưa kết thúc, ma khí phụ cận gấp rút tụ lại thành một nắm đấm đen sì. Mặt ngoài nắm đấm xuất hiện Ma vân pha tạp, từng đạo tia chớp đen liên tục xuất hiện, đâm ngang bổ dọc, thậm chí không gian chung quanh còn xuất hiện ba động do linh áp cực lớn tạo ra.

"Làm sao có thể?" Lâm Hiên hoảng sợ thất sắc, vừa rồi hai người cũng đã giao thủ nhưng rõ ràng đối phương không lợi hại như vậy, rốt cục hắn đã phạm sai lầm ở đâu? Chẳng lẽ vừa rồi đối phương còn cố ý ẩn giấu thực lực sao?

Đủ mọi nghi hoặc hiện lên trong đầu hắn như nhưng giờ khắc này, Lâm Hiên đã không có thời gian để suy nghĩ nữa. Hắn liền quát to một tiếng, hai tay nâng lên điểm ra phía trước một chỉ.

"Phốc phốc…"

Theo động tác của hắn, tất cả tiên kiếm nhanh chóng tụ lại chính giữa, sau đó một đóa hoa sen mỹ lệ vô cùng xuất hiện trong tầm mắt. Đóa hoa sen chậm rãi xoay tròn, từng cánh hoa bay ra vừa kịp ngăn cách giữa Lâm Hiên và thiếu niên thần bí kia.

"Bành!"

Sau một khắc, nắm đấm đen sì cũng hung hăng đánh tới.

Một cỗ lực lượng khó có thể tưởng tượng xuất hiện, toàn bộ không gian bị đều xé rách, hào quang hoa sen mắt thường cũng có thể thấy đang ảm đạm đi rất nhanh. Thân thể Lâm Hiên bay thẳng ra ngoài, khí huyết trong lồng ngực cuồn cuộn dâng lên.

Sắc mặt Lâm Hiên đại biến, nếu như không phải do thân thể của hắn có thể so sánh với Yêu Tộc cùng giai... không, chính xác mà nói là còn mạnh mẽ hơn rất nhiều thì đã không còn đứng ở chỗ này, tám chín phần là tan xương nát thịt.

Uy lực một quyền này rốt cuộc mạnh bao nhiêu thì Lâm Hiên cũng không rõ, nhưng chỉ sợ đã vượt qua cấp bậc Phân thần kỳ rồi, cho dù là phân hồn của Thiên Nguyên Thánh tổ cũng không có khả năng đánh ra một kích đáng sợ như vậy.

Cường địch! Hôm nay mình tuyệt đối không thể ứng phó nổi người này, nếu như không mau mau tìm được cơ hội ly khai thì chắc chắn bản thân sẽ vẫn lạc.

Hiện tại Lâm Hiên đã không còn tâm tình đi suy nghĩ vì sao đối phương lại trở nên mạnh mẽ như vậy. Bởi vì tình thế quá mức gấp gáp, Lâm Hiên cũng chỉ có thể mơ hồ hiểu được tất cả những điều này là do mình đã quá sơ sảy.

Tục ngữ nói, người khôn nghĩ đến nghìn điều vẫn bỏ qua một, sự thật là Lâm Hiên rất thông minh, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn không phạm sai lầm. Cho dù vừa rồi Lâm Hiên cũng rất nghi ngờ tại sao đối phương lại giải thích tất cả bí mật cho mình như vậy, nhưng hắn suy nghĩ một hồi vẫn không thể tìm ra mục đích thật sự phía sau.

Kỳ thật đáp án rất đơn giản.

Mục đích đối phương làm như vậy chính là muốn kéo dài thời gian mà thôi, khối thân thể cường đại này là do Tam Nhãn Thánh Tổ chuẩn bị cho chính lão. Vì để dễ dàng đoạt xá sau này nên Tam Nhãn còn hạ xuống rất nhiều cấm chế.

Cỗ thân thể này qua bao năm tháng đã tự mình sinh ra linh trí, tuy nhiên cấm chế lúc trước vẫn tồn tại nên hắn không thể tự do được. Hóa ra mục đích hắn hấp thu sinh mạng cùng pháp lực của tu sĩ lúc trước là để bài trừ cấm chế.

Mà trước khi Lâm Hiên đến thì hắn đã hấp thụ hơn mười gã cổ ma, trong đó có hai người cấp bậc Phân Thần kỳ, hắn liền dung hợp sinh mạng cùng pháp lực của bọn chúng lại một chỗ, tuy không thể giải trừ tất cả cấm nhưng cũng có thể phá tan hơn một nửa.

Tuy vậy muốn luyện hóa cần có thời gian, cho nên hắn mới nói cho Lâm Hiên nhiều như vậy nhằm che giấu mục đích kéo dài thời gian. Tuy Lâm Hiên cũng cảm giác được có chuyện không ổn, nhưng đối phương có âm mưu gì thì hắn không thể nào đoán được.

Một nửa cấm chế đã được giải trừ làm thực lực của tên này tự nhiên tăng lên rất nhiều. Cũng may là vẫn còn phần lớn cấm chế sót lại, chứ nếu không hắn thật sự thoát khỏi giam cầm thì thực lực của hắn mặc dù vẫn kém so với tồn tại Độ Kiếp sơ kỳ Thánh Tổ, nhưng cũng sẽ không kém quá xa.

Tất cả những điều này Lâm Hiên không hiểu được. Hiện nay bản thân hắn đang gặp phải nguy cơ cực lớn, dĩ nhiên là Lâm Hiên không có hứng thú vẫn lạc tại nơi này, nếu đã đánh không được thì trong ba mươi sáu kế, chạy chính là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng dù sao muốn chạy trốn cũng cần thực lực, một kích không trúng khiến gương mặt thiếu niên vừa hiện ra giữa không trung hết sức kinh ngạc. Một quyền kia cho dù là tu sĩ Phân Thần hậu kỳ cũng không thể đón đỡ. Tiểu tử này còn khó chơi hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.

Nhưng như vậy thì sao, dẫu tiểu tử này có mạnh mẽ hơn đi nữa thì hôm nay cũng nhất định phải chết. Một cười lạnh vang lên, thân thể thiếu niên kia biến thành ma vụ. Sau đó từ chỗ sâu bên trong hiện ra một quỷ trảo, móng tay vô cùng sắc nhọn hung hăng chụp lên đỉnh đầu Lâm Hiên.

Đồng tử Lâm Hiên hơi co lại, trước kia hắn cũng từng nghe qua một số cổ ma có ma công vô cùng quỷ dị, có thể đem thân thể biến hóa thành ma vụ, hôm nay quả thực đã được tận mắt nhìn thấy.

Mắt thấy tốc độ quỷ trảo cực kỳ nhanh, uy lực còn mạnh hơn so với một quyền lúc trước, Lâm Hiên thở dài, thần sắc trên mặt trở nên u ám. Hắn đã nghĩ kỹ nên đối phó như thế nào, chỉ thấy tay Lâm Hiên rung lên, linh quang chợt lóe, trong tay đã xuất hiện một xấp lớn phù lục.

Hắn có khoảng mấy trăm tấm phù lục, toàn bộ đều là bảo vật của Phó gia, mỗi một tấm phù lục có uy lực tương đương với một kích toàn lực của cổ ma Động Huyền Kỳ. Uy năng mấy trăm tấm cùng xuất ra một lúc, chỉ cần đối phương không phải là Cổ Ma Thánh Tổ chân chính thì Lâm Hiên cũng không tin đối phương có thể không để trong mắt.