Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2314: Vạn xà lệnh




"Đúng vậy. Chỉ có ngũ linh căn thân thể mới có khả năng cảm ngộ tất cả thiên địa nguyên khí trong thế gian. Nhưng muốn tìm được cỗ thân thể như thế thật quá khó khăn. Tam Nhãn Thánh Tổ muốn khôi phục thực lực ngày xưa thì con đường phía trước của hắn thực sự có vô vàn chông gai."

"Nghe vua nói một buổi hơn đọc sách mười năm, tỷ tỷ phân tích như vậy thì việc này đối với chúng ta thật đúng là lợi nhiều hơn hại." Vẻ u sầu trên mặt Bảo Xà nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cao hứng cùng vui mừng.

"Theo lý là như vậy nhưng sự tình tu tiên giới không ai có thể rõ ràng được. Tam Nhãn dù sao cũng là Chân Ma Thuỷ tổ, hôm nay hắn đã đào thoát, vậy thì chúng ta phải mau chóng tìm được tung tích của hắn. Nếu không nói không chừng thật đúng là sẽ để cho hắn lật ngược tình thế."

"Ừm, tỷ tỷ nói không sai. Tiểu muội sớm đã phân phó xuống dưới cho thủ hạ lưu tâm hành tích của hắn. Nhưng theo như lời tỷ thì hắn dù sao cũng là Chân Ma Thuỷ tổ, bởi vì giới hạn của Cửu Sát Chân Ma Công nên hắn muốn tìm được thân thể phù hợp, khôi phục thực lực trước kia đương nhiên không dễ dàng, nhưng nếu hắn tùy tiện đoạt xá một thân thể thì những thủ hạ kia của chúng ta chắc chắn không thể đối phó." Bảo Xà có chút lo lắng nói.

"Ừm. Đó đúng là một vấn đề..."

Băng Phách sửa sang mái tóc tiếp lời. Nàng chưa từng tu luyện Cửu Sát Chân Ma Công nên cho dù là nàng cũng rất khó đoán nếu Tam Nhãn Thánh Tổ tùy tiện đoạt xá một cỗ ma thân thì trong vòng trăm năm có thể khôi phục được bao nhiêu pháp lực. Mặc dù biết rõ hắn thoát khốn mà ra nhưng Tam Nhãn Thánh Tổ cũng là nhân vật cáo già, giả sử tỷ muội nàng liên thủ, thuộc hạ tai mắt rất đông nhưng muốn tìm được tung tích của hắn cũng không phải trong một thời gian ngắn có thể làm được.

Đây thật là một vấn đề khó giải quyết!

"Hai vị đại nhân cần gì phải gấp gáp."

Lúc này một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền vào tai. Chính là Ma tộc mặc nho bào đứng ở một bên chủ động xin đi giết giặc: "Hai vị đại nhân nếu tin được ta thì chuyện này cứ giao cho tiểu nhân đi làm."

"Thiên Nguyên, nếu ngươi nguyện ý giúp thì chuyện này không thể tốt hơn được nữa rồi." Trên mặt Băng Phách lộ ra vẻ vui mừng, ngữ khí cũng phi thường khách khí. Dù sao Thiên Nguyên cũng là cấp bậc Thánh Tổ, hắn nguyện ý vì mình làm việc chắc chắn vì mình có đại ân đối với hắn, đương nhiên không thể trở thành thủ hạ bình thường được.

Biểu lộ của Bảo Xà cũng không khác lắm, Thiên Nguyên nguyện ý xuất mã chắc chắn là chọn lựa tốt nhất rồi. Thực lực của hắn tuy chỉ là tồn tại Độ Kiếp sơ kỳ nhưng để đối phó với Tam Nhãn đang đại thương nguyên khí thì không có vấn đề.

Trong đầu Bảo Xà các ý niệm liên tục lưu chuyển, bàn tay trắng như ngọc của nàng hoa lên, ngân quang chói mắt, một tấm lệnh bài xuất hiện trong lòng bàn tay. Lệnh bài này có hoa văn kỳ lạ, mặt sau điêu khắc một cung điện xa hoa, chính diện là hai chữ triện được khắc sâu.

"Vạn xà!"

"Vạn Xà Lệnh?" Nho bào tu sĩ không khỏi biến sắc mặt.

"Đúng vậy. Chính là Vạn Xà Lệnh. Thiên Nguyên, ngươi đã có vật ấy thì có thể thay bản Thánh Tổ điều khiển thuộc hạ dưới trướng, kể cả Ma tộc chiến sĩ trực thuộc mỗi một gã cổ ma. Nhiệm vụ này giao cho ngươi, đừng để cho ta cùng tỷ tỷ thất vọng." Bàn tay trắng như ngọc của Bảo Xà Thánh Tổ phất một cái, lệnh phù bị một tầng ma quang bao lấy rồi chậm rãi bay về phía trước.

"Bảo Xà đại nhân yên tâm, Thiên Nguyên sẽ không phụ việc người giao." Nho bào tu sĩ tiếp được lệnh phù, liền ôm quyền nói.

Bảo Xà làm như vậy quả là một đại thủ bút, phải biết rằng với tư cách một trong chín vị Chân Ma Thuỷ tổ thì nhân thủ cùng thực lực nàng có thể điều động thực sự không thể tưởng tượng nổi. Số lượng cổ ma tu sĩ tuyệt đối hơn trăm triệu, trong đó còn có rất nhiều Động Huyền thậm chí là cổ ma cấp bậc Phân Thần. Vậy mà Bảo Xà lại đem Vạn Xà Lệnh trong tay của mình giao cho hắn. Đừng nói Thiên Nguyên, ngay cả trên khuôn mặt đẹp của Băng Phách cũng toát ra vài phần ngoài ý muốn. Bàn tay trắng như ngọc của nàng nhẹ phẩt, cũng là một điểm ngân quang bay ra, nhưng lại là một bảo vật dạng lệnh tiễn.

" Tất cả thế lực lớn nhỏ quy phục bản Thánh Tổ ta tạm thời cũng do ngươi tiết chế. Chúng ta không tiếc hết thảy để tìm được Tam Nhãn Thánh Tổ, nên làm như thế nào trong lòng Thiên Nguyên ngươi chắc chắn hiểu rõ." Băng Phách nhàn nhạt mở miệng.

"Hai vị đại nhân yên tâm. Thiên Nguyên ta nhất định sẽ rút hồn luyện phách Tam Nhãn, không phụ hai vị tín nhiệm."

Trên mặt Thiên Nguyên tràn đầy vẻ kích động. Thánh Tổ bình thường có ai có khả năng uy phong bát diện như hắn đâu, tất cả thủ hạ của hai vị Chân Ma Thuỷ tổ đều do hắn tiết chế, như vậy chiến lực cũng đủ để đi đánh Linh giới rồi. Tuy chắc chắn đánh không lại nhưng vẫn có sức đánh một trân.

Hết thảy điều này Lâm Hiên đều không biết được. Hắn liên tiếp thi triển mấy mươi lần bí thuật ảo ảnh độn rốt cục mới thoát khỏi thiếu niên thần bí nọ. Lúc này Lâm Hiên hóa thành một đạo thanh hồng phi độn trong Cô Hồn Sa Mạc. Sắc mặt của hắn có hơi trắng bệch nhưng tinh thần thì coi như không tệ. Dù sao thực lực của Lâm Hiên hôm nay mạnh hơn trước rất nhiều, hắn lại có thể lập tức khôi phục pháp lực bằng Vạn Niên Linh Nhũ nên tuy là nghe ngóng rồi chuồn nhưng không có chút chật vật nào cả.

Lâm Hiên đem toàn bộ thần thức thả ra, từng cọng cây ngọn cỏ trong phạm vi vạn dặm đều không thể qua nổi mắt hắn. Qua thời gian uống cạn một chén trà, không có bất kỳ điều gì bất ổn cả. Phù, Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra, độn quang cũng khôi phục thành bình thường, hắn tiếp tục bay về phía trước.

Cứ như vậy qua hơn nửa ngày lộ trình, Lâm Hiên mới tùy tiện tìm một chỗ đáp xuống rồi khoanh chân đả tọa khôi phục pháp lực bị tổn hao. Dù sao sử dụng Vạn Niên Linh Nhũ chỉ là tạm thời mà thôi, nếu điều kiện cho phép thì cần phải ngồi xuống điều tức, phương thức khôi phục pháp lực như vậy mới là chính thống.

Lâm Hiên nghỉ ngơi mấy canh giờ mới khôi phục đến trạng thái đỉnh phong. Sau đó Lâm Hiên bắt đầu suy tính các bước hành động tiếp theo. Hắn khẳng định phải buông bỏ tòa động phủ hiện tại. Tuy nhiên trong nội tâm hắn lại hơi có điểm không muốn, dù sao động phủ kia bất luận vị trí hay là nồng độ linh khí đều cực kỳ không tệ, có thể nói là nơi tu luyện và ẩn thân tốt nhất. Nhưng quan trọng là động phủ này thực sự quá gần nơi Thánh Tổ thần bí kia bị phong ấn. Lâm Hiên tin tưởng Cổ Ma Thánh Tổ cũng sẽ rất nhanh rời Cô Hồn Sa Mạc, nhưng vấn đề là ai phong ấn hắn tại chỗ đó?

Nên nhớ đây chính là một vị Thánh Tổ, là lão quái vật cấp bậc độ kiếp kỳ. Có thể phong ấn hắn tại nơi này hiển nhiên cũng là một vị đại năng có thực lực kinh khủng vô cùng... thậm chí hơn xa vị Thánh Tổ kia.

Tuy Lâm Hiên không hiểu được trong chuyện này có che giấu điều gì nhưng Tam Nhãn Thánh Tổ kia đào thoát thì vị đại năng phong ấn hắn khẳng định cũng không bỏ qua chuyện này. Rất nhanh nơi đây sẽ biến thành nơi thị phi, nếu mình lựa chọn ở lại chỗ này thì tuyệt đối là lựa chọn không sáng suốt, chắc chắn cũng sẽ bị cuốn vào xoáy nước này...

Lâm Hiên cân nhắc lợi hại rồi quyết định cần phải buông bỏ tòa động phủ kia. Không chỉ có vậy, tốt nhất nên rời xa khu vực này, nếu hắn không đoán sai thì toàn bộ Cô Hồn Sa Mạc có lẽ sẽ phải trải qua một hồi gió tanh mưa máu. Đã suy nghĩ kỹ nên Lâm Hiên cũng không trì hoãn nữa, dù sao khi hắn ly khai động phủ thì tất cả đồ đạc cũng đã thu thập hết rồi, không cần trở về lấy vật gì nữa, có thể trực tiếp khởi hành.

Lâm Hiên lấy ra một khối ngọc giản rồi quay đầu nhìn nhìn địa hình chung quanh. Sau đó toàn thân thanh mang lóe lên, hắn hóa thành một đạo kinh hồng phá không mà đi.