Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 5 - Chương 485: Thù hận ở Linh giới




"Vãn bối tham kiến tiền bối. Không biết người tới nơi này có gì phân phó, ta nhất định hết sức đi làm..."

Tâm cơ xoay chuyển, vẻ mặt Điền Tiểu Kiếm cung kính mở miệng nhưng thầm đề phòng cao độ. Tuy cùng là đại cảnh giới Ly Hợp nhưng lại có ý hạ thấp thân phận.

"Không cần tốn nước miếng, tu tiên giả nhân tộc gặp phải lão phu thì chỉ có thể trách mệnh mình không tốt, ta muốn đem ngươi đi rút gân lột da..."

Thanh âm Vạn Giao Vương trầm thấp đầy vẻ oán độc. Lời chưa dứt thì toàn thân nổi lệ quang, yêu khí hỗn loạn cuồn cuộn thốc tới Điền Tiểu Kiếm.

"Ngươi..."

Điền Tiểu Kiếm vừa sợ vừa giận. Đối mặt Ly Hợp hậu kỳ yêu tộc hắn nào dám khinh địch, vội duỗi tay vỗ vào sau ót, hé miệng phun ra một thanh Tiên Kiếm huyền ảo.

Chỉ thấy Tiên Kiếm liên tục phun ra nuốt vào hào quang, đồng thời kèm theo tiếng quỷ khóc thê lương. Trải qua hơn trăm năm bồi luyện, uy lực của U Minh Toái Tâm Kiếm đã vô cùng cường đại.

Có điều Vạn Giao Vương xem như không thấy, yêu khí biến ảo thành một Yêu diện, há cái mồm to như cái chậu máu cùng răng nanh vô cùng sắc nhọn, hung hăng cắn qua Điền Tiểu Kiếm.

"Đi!"

Trên mặt Điền Tiểu Kiếm hiện tia tàn khốc, vẻ cung kính chuyển sang ngưng trọng, đánh ra một đạo pháp quyết vào U Minh Toái Tâm Kiếm.

Tiên Kiếm tức khắc đón gió dài tới hơn mười trượng, tỏa ra quang hoa vô cùng chói mắt hung hăng bổ tới Yêu Diện.

Oanh!

Tiếng nổ truyền bạo liệt vào trong tai, nhất thời yêu khí cùng âm phong đan xoắn vào nhau. Một trận chiến kinh thiên động địa nổ ra.

***

Lại nói trước đó một thoáng, ở một nơi ngoài mười ngàn dặm, quang hoa chợt lóe rồi thân ảnh Lâm Hiên xuất hiện.

Với tính cách cẩn thận, hắn đã sớm đem Ô Kim Long Giáp Thuẫn cùng Bích Diễm Kỳ Lân Giáp ra phòng ngự.

Có chút váng đầu mắt hoa nhưng Lâm Hiên không chút chậm trễ, búng tay bắn ra một đạo kiếm khí bổ Truyền Tống trận dưới chân thành hai nửa.

Sau đó hắn mới đưa mắt bắt đầu dò xét chung quanh. Nơi đây là một sơn động khá kỳ lạ. Vách núi mờ ảo lồi lõm bất thường.

Đột nhiên chân mày hắn khẽ nhíu, nhắm mắt đem thần thức thả ra.

Cách đây chừng năm sáu trăm dặm sát khí trùng thiên. Bốn tu tiên giả đang đánh đến hừng hực khí thế. Một bên là một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Bên kia gồm một Nguyên Anh sơ kỳ cùng hai trung kỳ.

Không ngờ trong này có một luồng khí tức quen thuộc, hai tay Lâm Hiên nắm chặt, khí tức trở nên như có như không đồng thời thân hình mơ hồ dần.

Quang hoa chói mắt, tiếng động bạo liệt liên hồi truyền ra. Nguyên Anh kỳ tu tiên giả quyết phân sinh tử, chấn động tự nhiên rất lớn.

Trong phạm vi vài dặm đã bị san phẳng, đừng nói cây cỏ mà đá lớn cũng biến thành bột phấn. Trên mặt đại địa còn tạo thành vô số các hố sâu.

Hai nam một nữ trang phục khác nhau đang liên thủ cự địch. Ánh mắt đảo qua, Lâm Hiên có chút kinh ngạc.

Tuyệt không ngờ ở Tu La Môn này lại gặp lão... Lão tới nơi này làm gì?

Đối diện với ba người là một hậu kỳ tu tiên giả vận trường bào đỏ thẫm rộng thùng thình, tóc tai cũng là màu đỏ. Toàn thân bao phủ một tầng hỏa diễm mỏng.

Bảo vật của người này cũng khá kỳ lạ. Là hai cái bánh xe đường kính hơn hai thước, ngoài rìa có những răng cưa sắc nhọn được một tầng liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, nhìn qua tựa như một đôi Phong Hỏa Luân.

Hơn một cảnh giới là pháp lực cách một trời một vực. Ba tu sĩ ngăn cản không được, liên tiếp bị bức lui về phía sau.

Nhất là một lão giả tướng mạo tiên phong đạo cốt nhưng lúc này bộ dáng đang vô cùng chật vật. Gã tu sĩ hậu kỳ tựa như có cừu oán sâu đậm, bảy thành công kích đều nhắm vào lão.

"Thông Vũ chân nhân..."

Vãng sự hiện về trong đầu Lâm Hiên, hắn rất có cảm tình với Linh Dược Sơn. Bất kể nói thế nào, Thông Vũ chân nhân năm xưa đối đãi với hắn không tệ.

Hai đồng bọn của lão thì Lâm Hiên chưa bao giờ gặp qua.

Bên trái là một lão phụ tóc trắng đầy mặt nếp nhăn nhưng thân hình linh hoạt, am hiểu xảo thuật, không ngờ lại là một tu yêu giả. Đối mặt Nguyên Anh hậu kỳ lão quái, một thân yêu tu mà mụ cũng không dám ngạnh chiến, tế ra bảo vật là một cây Long đầu quải trượng, ở phía xa liều mạng công kích đối phương.

"A Di Đà Phật."

Tiếng phật hiệu truyền vào tai, bên phải là một lão tăng chừng thất tuần, mặt mày nhẵn nhụi không râu. Tu vị chỉ là nguyên anh sơ kỳ.

Phật Môn tu tiên giả bình thường đều dùng bảo vật dạng thiền trượng, mõ, tràng hạt nhưng lão lại đang thao túng một cây trường mâu màu lam nhạt.

Nếu luận chiến lực thì lão tăng này tuyệt không kém hai đồng bọn trung kỳ. Ngoài thao túng bảo vật, thỉnh thoảng lão đánh ra các đạo pháp quyết. Không phải Ngũ Hành pháp thuật mà thần thông đặc thù của Phật Môn.

Lâm Hiên khẽ gật đầu, cảnh giới lão tăng trước mắt không cao nhưng cũng coi như một vị kỳ nhân dị sĩ.

"Hai vị đạo hữu. Lão phu vốn có cừu oán Thông Vũ lão nhi này, hôm nay ta phải trừu hồn luyện phách hắn. Hai vị cần gì vì hắn mà đối nghịch lại ta? Nếu hai vị dừng tay thì ta nguyện hóa thù thành bạn, các ngươi rời đi thì bản tôn tuyệt không ngăn trở."

Tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ thành khẩn mở miệng, ngữ khí tràn ngập hấp dẫn.

Lão phụ cùng lão tăng nghe xong thì trên mặt lộ chút do dự. Tuy bọn họ giao tình cùng Thông Vũ chân nhân đã trăm năm nhưng thực chất tu tiên giả đều vì tư lợi. Giữ được mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.

Tuy thế có trời mới biết lời đối phương thật hay không, vạn nhất hắn dùng kế ly gián rồi tiêu diệt từng người thì chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?

Bên kia Thông Vũ chân nhân thầm kêu khổ nhưng lẳng lặng không nói. Lão gia hỏa này giảo hoạt đa trí nên hiểu rằng, lúc này mở miệng khuyên can đồng bọn rất có thể xảo quá hóa vụng.

Nói cho cùng tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, có ai mà nguyện ý đem vận mệnh cho kẻ khác nắm giữ. Ba người đồng tâm hiệp lực thì vẫn có hy vọng đào tẩu. Cân nhắc lợi hại một lát, hai người kia cũng không bỏ lại Thông Vũ.

"Không biết sống chết!"

Thấy kế ly gián không có hiệu quả, hồng bào tu sĩ thẹn quá thành giận: "Vốn ta định tha cho các ngươi một con đường sống nhưng đã cứng đầu như vậy, chết cùng một chỗ là được!"

Lời còn chưa dứt thì tay phải hắn chuyển thành chưởng, ngón trỏ cùng ngón cái bấm lại. Bùng một tiếng! Quanh thân hắn bốc lên liệt hỏa hừng hực. Có điều trên mặt không chút thống khổ mà lại có vẻ vô cùng hưởng thụ. Đồng thời khí thế của hắn cũng bạo tăng.

"Sao có thể?" Lão phụ đại kinh thất sắc, tưởng rằng đối phương mới tiến giai hậu kỳ nên đã đem hết toàn lực, nào ngờ lúc này còn thi triển bí thuật bạo tăng tu vị.

Vẻ mặt lão tăng cũng không khác biệt lắm. Song lúc này thay đổi chủ ý đã muộn, đối phương tuyệt đối không buông tha bọn họ.

Hai người âm thầm kêu khổ, vận chuyển toàn bộ pháp lực trong cơ thể đem pháp bảo liều mạng công kích đối phương.

"Ngu xuẩn, đến giờ còn định châu chấu đá xe."

Trên mặt hồng bào tu sĩ lộ vẻ dữ tợn, tay phải đánh ra một đạo pháp quyết. Phong Hỏa Luân tức khắc lóe ra kim quang, rít lên vun vút hung hăng chém về đối thủ.

Lão tăng không khỏi trừng mắt, không ngờ lần này mục tiêu công kích lại chính là lão. Trong lòng thầm than xui xẻo nhưng muốn tránh cũng không được. Hai tay lão hợp thành chữ thập, tức thì trường mâu bay về che trước người chủ nhân.

Oanh một tiếng nổ truyền vào tai, Phong Hỏa Luân chính diện đánh vào trường mâu khiến sóng linh lực thổi tung ra bốn phía.

Tuy đỡ được công kích của đối phương nhưng lão hòa thượng cảm thấy khí huyết toàn thân nhộn nhạo, không kìm được há mồm phun ra một búng máu tươi.

Cùng lúc đó, cách không biết bao nhiêu ngàn dặm lại có hai nhóm cường giả hẹp đường gặp nhau.

Một bên tu tiên giả gồm một nam hai nữ. Phía trước là một thiếu nữ dung nhan xinh xắn khả ái nhưng toàn thân toát ra khí chất băng lãnh vô cùng. Đồng thời trên thân phát ra linh áp khiến kẻ khác trừng mắt líu lưỡi, không ngờ nàng lại là Ly Hợp sơ kỳ tu tiên giả.

Một nam một nữ ở phía sau tu vị thấp hơn nhưng đều là Nguyên Anh kỳ đỉnh phong.

Thực lực nhóm này cường đại như vậy nhưng đối mặt bọn họ là một quái vật mặt người thân hổ dữ tợn, chính là một trong Tứ hung của Linh giới.

Xuân Ky!

Tuy chỉ là phân hồn tu vị Ly Hợp sơ kỳ nhưng uy áp phát ra không hề kém Vạn Giao Vương.

Sắc mặt Tân Nguyệt công chúa trở nên khó coi, không ngờ hẹp đường đụng độ ác thú trong truyền thuyết này.

Tuy tính tính của nàng kiêu ngạo nhưng trong lòng có chút sợ hãi. Ác danh của Xuân Ky lan xa, tu tiên giả Linh giới táng thân trong miệng nó không biết bao nhiêu mà kể.

Bộ dáng một nam một nữ kia không khác biệt lắm. Bọn họ chỉ là tiểu tốt tại Linh giới, nào dám trêu chọc tới loại quái vật cỡ này.

"Tiểu nha đầu, gặp ta ở đây chỉ có thể trách mạng ngươi không tốt..." Thanh âm như kim thiết truyền vào tai. Trên mặt Ác thú lộ vẻ vui mừng cùng khí thế độc ác vạn trượng.

"Ngươi muốn giết ta?" Tân Nguyệt công chúa nhíu mày: "Ngươi cũng biết ta phụ vương là... "

"Hắc hắc. Phụ vương ngươi chẳng phải là một trong tam đại Tán Tiên sao..." Xuân Ky cười cạc cạc quái dị, ngữ khí kiêu ngạo không chút kiêng kị.

Ba người không khỏi nhìn nhau. Tu vị Tán tiên còn cao hơn cả Độ Kiếp kỳ. Tại Linh giới chỉ có tam đại yêu vương mới có thể so sánh.

Tứ hung tuy hung ác nhưng còn thấp hơn một cảnh giới, đối phương...

"Hừ, các ngươi không cần tồn tại tâm ý may mắn. Bản tôn vốn có cừu hận bất cộng đái thiên với tên cẩu phụ vương của tiểu nha đầu này. Ha ha, tuy ta đánh không lại hắn nhưng muốn đào tẩu thì dư sức..." Thanh âm Xuân Ky trầm thấp, lộ vẻ ngạo mạn.

"Thì ra là thế..."

Rốt cục Tân Nguyệt hiểu rõ, trên mặt hiện một tia phẫn nộ:" Ngươi cũng không cần sớm đắc ý. Nếu trên Linh giới quả thật ta đánh không lại ngươi. Nhưng đừng quên đây là Nhân giới, ngươi cũng chỉ là Ly Hợp, ta phải sợ ngươi sao?"

"Không sai..." Nam tử tướng mạo tao nhã cũng mở miệng : "Đều là Ly Hợp, hơn nữa tiểu thư còn có ta và Huyết Linh muội tương trợ, chúng ta đương nhiên chiếm thượng phong..."

"Tên ngu xuẩn..." Xuân Ky nghe xong lại cất tiếng cười rộ khinh thường: "Ngươi nghĩ tiểu nha đầu kia có thể cùng đối nghịch cùng bản tôn? Hai người các ngươi không thể đột phá Ly Hợp thì ở tại Linh giới chỉ là đám tiểu gia hỏa, chỉ cần ăn một trảo của ta thì xem như chắc chết..."

Nột nam một nữ vừa sợ vừa giận, tuy tu vị bọn họ không cao nhưng đối phương thực khinh người quá mức.

"Miệng lưỡi lợi hại thì có tác dụng gì! Hôm này ta muốn xem phân hồn Tứ hung Linh giới lợi hại cỡ nào..."

Bộ dáng Tân Nguyệt công chúa đầy vẻ giận dữ, phất tay tế ra một kiện bảo vật dạng như một cái lẵng hoa.

Khi Phá Toái Hư Không xuống Nhân giới thì chỉ đơn thuần có hồn phách. Bảo vật này nàng vất vả thu thập tài liệu hơn trăm năm qua mới tỉ mỉ chế thành. Uy lực tuy kém bổn mạng pháp bảo tại Linh giới nhưng cũng không thể coi thường.

Chỉ thấy lẵng hoa vừa úp xuống, một đạo ngũ sắc linh quang chói mắt từ bên trong nở rộ ra.

Vù vù thanh âm truyền vào tai, không ngờ có tới hơn trăm thanh lệ kiếm như bách hoa trảm tiên từ bên trong bắn ra.

Đại chiến bắt đầu căng thẳng thì bên kia, tình cảnh đám người Thông Vũ chân nhân ngày càng nguy hiểm.

Lão tăng tuy đỡ một kích của đối phương nhưng đã bắn văng ra ngoài. Cũng may cho lão là hồng bào tu sĩ không thừa thắng truy kích, hắn đánh ra một đạo pháp quyết vào chiếc Phong Hỏa Luân còn lại.

Vù một tiếng truyền vào tai. Phong Hỏa Luân trướng đại tỏa ra ma diễm chói mắt, thế như vạn quân đánh xuống lão phụ.

Tận mắt thấy đồng bạn ăn đau khổ không nhỏ, lão phụ không dám đón đỡ. Toàn thân mụ lóe ra linh quang, tức thời lui về phía sau.

Đừng xem mụ một bộ tuổi già sức yếu nhưng xảo thuật đã đến đăng phong tạo cực, thế công Phong Hỏa Luân nhanh vô cùng nhưng chỉ sạt qua búi tóc, đồng thời linh áp đẩy thân thể mụ bắn văng ra.

Lúc này trên mặt hồng bào tu sĩ lộ nụ cười ác độc. Thông Vũ chân nhân mới là đại địch của hắn.

Lão gia hỏa này từng hại hắn vô cùng thảm thiết. Hôm nay phải sanh cầm lão rồi chậm rãi tra tấn, cuối cùng mới đêm trừu hồn luyện phách mới hả được cơn giận.

Gã hậu kỳ tu sĩ phất tay áo một cái, tức khắc liệt hỏa từ ống tay áo cuồn cuộn tuôn ra tụ thành một đại thủ to cả trượng, hung hăng chụp xuống đầu Thông Vũ chân nhân.

Đối mặt với thế công bá đạo, Thông Vũ chân nhân vội gập thân một chút. Trên đỉnh đầu bay vụt ra một thanh kiếm tiên màu vàng chanh, nhìn chậm mà nhanh chém về hồng sắc đại thủ.

Có điều dị biến nổi lên khiến sắc mặt lão vô cùng khó coi.

Chỉ thấy từ trên đại thủ bắn ra một ngón tay, xoay tròn một cái đã biến thành một con yêu xà màu đỏ thẫm trên thân có hai cánh, nhanh như chớp đón đỡ kiếm tiên.

Mà thế tới đại thủ không ngừng, tiếp tục chụp xuống đỉnh đầu Thông Vũ chân nhân.

Chỉ cách ba thước, muốn tránh không được khiến sắc mặt Thông Vũ chân nhân trắng bệch. Với tâm cơ của lão mà cũng không kịp phản ứng.

Chẳng lẽ ngã xuống trong này sao?

Trên mặt Thông Vũ hiện tia quyết tuyệt. Lão hiểu rõ thù oán cùng đối phương, nếu rơi vào trong tay địch nhân khẳng định sống không bằng chết, chi bằng buông bỏ thân thể này. Dù sao Nguyên Anh có thể thuấn di, nói không chừng còn cơ hội đào thoát.

Có điều lão chưa kịp hành động thì lại một sự tình ngoài dự đoán nổi lên.

Chỉ thấy cả không gian trước mắt đám người hoa lên, một đạo kiếm khí màu xanh từ một bên đột ngột bắn tới đánh vào đại thủ.

Không ngờ đại thủ kia như băng tuyết tan rã dưới ánh dương chính ngọ, tức khắc tan thành mây khói.

Thoát khỏi hiểm cảnh, Thông Vũ chân nhân nửa mừng nửa lo. Hồng bào tu sĩ thì vừa sợ vừa giận. Đại thủ do liệt hỏa biến thành không phải Hóa Hình Thuật bình thường, chính là độc môn thần thông mà hắn vất vả luyện thành. Uy lực mạnh tuyệt không kém cổ bảo.

Có thể tiện tay phát ra một đạo kiếm khí đem nó bài trừ, chẳng lẽ là...

Tu sĩ Ly Hợp trong truyền thuyết?

Hậu kỳ tu sĩ đổ mồ hôi lạnh đầm đìa nhưng có chút ngây ngốc. Thông Vũ lão nhi chỉ là trưởng lão của Linh Dược Sơn. Tại Vân châu chỉ là dạng tông môn tam lưu thôi.

Thân phận tu sĩ Ly Hợp Kỳ tôn quý vô cùng, sao tên gia hỏa kia có quan hệ với người này?

Chỉ thấy tại một nơi trống rỗng chợt lóe linh quang, một thiếu niên dung mạo bình thường vận thanh sam hiện lên.

Thiếu niên nhìn qua còn trẻ mà phát ra linh áp vô cùng cường đại, khiến sinh linh trong vòng hàng ngàn dặm đều phải khiếp sợ.

Thật sự là tu sĩ Ly Hợp!

Tức khắc sắc mặt hồng bào tu sĩ trắng như tờ giấy còn hòa thượng cùng lão phụ thì thần tình kinh ngạc.

Bọn họ còn chưa bao giờ gặp tu sĩ Ly Hợp. Sao đối phương lại giải vây như vậy?

Ở một bên sắc mặt Thông Vũ chân nhân phức tạp vô cùng. Thiếu niên tiền bối Ly Hợp kỳ này hình dáng tướng mạo giống hệt đệ tử năm xưa.

Nhưng trong tâm trí của lão, Lâm Hiên chỉ là tu sĩ Ngưng đan sơ kỳ. Hơn hai trăm năm trước khi U Châu bị âm hồn xâm lấn thì đã không thấy tung tích hắn. Thông Vũ lo lắng nhưng cũng vô lực tìm kiếm.

"Tiền bối tới nơi này có gì chỉ giáo, vãn bối chỉ là đang tầm cừu. Ta không oán không cừu với người. Nếu có thể tha cho ta một đường, vãn bối xin làm trâu ngựa cho người ra roi" Thanh âm tràn đầy nịnh nọt của hồng bào tu sĩ vang lên.

Có điều phí công vô ích! Lâm Hiên lạnh lùng không nói mà đưa mắt nhìn hắn, mi tâm đã ẩn hiện sát cơ.

Có điều hắn chưa động thủ thì đối phương đã trừng mắt hét lớn, tức khắc luồng ma hỏa bao ngoài Phong Hỏa Luân hừng hực bùng lên.

Sau đó hồng bào tu sĩ vươn tay ra sức đấm vào lồng ngực, phun ra một ngụm tinh huyết.

Phong Hỏa Luân sau khi hấp thu thì phát ra khí thế càng khủng bố. Thế giáp vạn quân, gào thét chém qua Lâm Hiên.

Còn chưa hết, hồng bào tu sĩ lại phất tụ bào một cái. Tức thì hàng trăm khối Lôi hỏa cỡ nắm tay ào ào bắn ra. Đây cũng là một loại bí thuật hao tổn bổn mạng chân nguyên nhưng lúc này hắn còn quản được cái gì.

Tu sĩ Nguyên anh hậu kỳ giở hết toàn lực, công kích mạnh mẽ vô cùng nhưng Lâm Hiên vẫn không xem vào mắt.

Đối mặt Phong Hỏa Luân cùng Lôi hỏa đầy trời, hắn chỉ tùy tiện duỗi tay điểm nhẹ ra phía trước.

"Hiện..."

Cùng với tiếng khẽ quát, thiên địa nguyên khí bốn phía cuồng bạo cuồn cuộn về trước người. Các quang điểm mỹ lệ nhanh chóng ngưng kết thành vô số đao thương kiếm kích, cơ hồ mười tám ban binh khí, thế như bài sơn đảo hải cuốn qua đối phương.

Chỉ thấy công kích của hồng bào tu sĩ không chút tung tích như nước hồ nhỏ đổ vào biển rộng. Trên mặt hắn tràn đầy vẻ hoảng sợ thì thân hình Lâm Hiên chợt lóe, đã đi tới trước mặt.

Sự huyền diệu của Cửu Thiên Vi Bộ đã vượt qua thuấn di. Trước mặt Lâm Hiên mà muốn chạy chỉ là phí công.

"Tiền bối tha mạng..." Hồng bào tu sĩ vô cùng hoảng sợ, mất đi dũng khí phản kháng mà rầm một tiếng quỳ xuống.

Có điều Lâm Hiên lạnh lùng như không, bấm tay bắn ra một đạo kiếm khí đem thủ cấp của hắn lấy xuống.