Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 5 - Chương 477: Lo liệu tục duyên




Trong thời gian này Lâm Hiên không chỉ tu luyện mà tận tình chỉ điểm chúng nữ, lại cấp cho rất nhiều đan dược trân quý.

Cuối cùng Lục Doanh Nhi cùng Vũ Vân Nhi đều kết thành Nguyên Anh khiến hắn vô cùng mừng rỡ.

Tu vị Lưu Tâm tiến triển chậm hơn một chút. Lâm Hiên cũng an ủi tiểu nha đầu đừng nóng vội, nhất định hắn sẽ giúp nàng Kết Anh thành công.

Được thiếu gia hứa hẹn. Lưu Tâm cảm động vô cùng, tu luyện càng trở nên khắc khổ.

Ngoại trừ tam nữ, Bái Hiên Các còn có thêm Tứ Các Chủ là Diệp Bình Nhi. Những năm nay nàng cố gắng không ngừng, đã từng lập nhiều đại công. Tu vị hiện chỉ là Ngưng Đan trung kỳ nhưng luận tư chất, Lâm Hiên tin rằng nàng sẽ kết thành nguyên anh.

Ngoại thực lực các vị Các Chủ bạo tăng. Bái Hiên Các còn khiến người chú ý chính là thực lực phát triển mạnh mẽ vượt bậc. Tin rằng không có Thiên Nhai Hải Các hỗ trợ, cũng không thế lực nào dám khi nhục.

Lúc này Lâm Hiên đang ngồi trong phòng luyện công, trước người hắn là vô số tài liệu cùng bảo vật. Hắn tính luyện chế một tấm thú phù.

Thú phù là một loại phù triện đặc biệt, chính là đem yêu thú trừu hồn luyện phách sau đó lại phong ấn vào trong giấy phù.

Đương nhiên với cảnh giới hiện tại, Lâm Hiên tính luyện chế Hóa Hình hậu kỳ Thú phù.

Tay vỗ một cái, một hộp ngọc tinh mỹ có dán cấm chế phù triện bay vút ra. Lâm Hiên lộ nụ cười cổ quái, há miệng phun ra một đạo tinh khí, phù triện lập tức không gió mà tự cháy.

Oanh một tiếng, nắp hộp bị đại cường lực phá vỡ bắn lên trời. Bất quá ánh mắt Lâm Hiên tập trung ở một đạo sáng vàng vừa bay theo. Tay phải nhẹ nhàng phất một cái, trên hư không liền xuất hiện quang trảo màu xanh, như chậm mà nhanh đem đạo sáng vàng bắt lại.

Đạo sáng vàng tả xung hữu đột, bay múa dãy dụa liên hồi nhưng không thoát. Rốt cục hiện nguyên hình là một còn sư tử mỹ lệ nhỏ cỡ nắm tay, hình thái uy mãnh nhưng trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.

Sư hồn này chính là Sư Tranh, ái tử của Thiên Sư thượng nhân.

Uy lực Hóa Hình hậu kỳ thú phù tương đương Nguyên Anh hậu kỳ khôi lỗi nhưng luyện chế dễ hơn rất nhiều, bất quá mỗi lần sử dụng thì hồn phách năng lượng lại giảm đi.

Tài liệu luyện chế đương nhiên cực kỳ trân quý. Nhất là yêu hồn Hóa Hình hậu kỳ. Sư Tranh ngã xuống trong tay Lâm Hiên. Da lông xương cốt toàn thân đều là tài liệu yêu thú thượng cấp, đã bị hắn dùng luyện chế một số pháp bảo.

Yêu Đan càng không lãng phí, dùng để luyện chế linh đan đột phá bình cảnh cho Lục Doanh Nhi cùng Vũ Vân Nhi.

Cuối cùng chi còn lại hồn phách. Tuy bị nhốt hơn một trăm năm nhưng linh trí Sư Tranh chưa mất. Ánh mắt hắn đầy oán độc đảo qua Lâm Hiên:

"Ngươi... Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Còn không chịu buông tha ta?" Lời còn chưa dứt trên mặt hắn lại lộ vẻ khó tin: "Không thể... Ngươi đã tiến giai Ly hợp?"

Lâm Hiên không muốn dài dòng, vẫy tay một cái. Quang thủ biến thành một khối quang cầu đem sư hồn bao lại, sau đó chậm rãi bay về trong tay, Muốn luyện chế Thú hồn phù trước tiên phải đem linh trí yêu hồn xóa đi. Nếu cùng cảnh giới thì có chút nguy hiểm, nhưng Lâm Hiên hiện đã là tu sĩ Ly Hợp nên quá trình này vô cùng dễ dàng.

Sau đó hai tay Lâm Hiên hoặc chỉ hoặc trảo, theo mười ngón tay các loại tài liệu trước người bay lên...

Ba ngày sau Lâm Hiên rời tĩnh thất, tốn chút công sức đã luyện chế thành công Thú Phù Hóa Hình hậu kỳ.

Kế tiếp hắn ở Cửu Lăng Sơn thêm vài năm.

Thời gian cấp bách, dùng đan dược rất khó để Lưu Tâm kết anh. Lâm Hiên thử rất nhiều phương pháp nhưng không hiệu quả. Cuối cùng hắn hao tổn chân nguyên, thi triển nghịch thiên thần thông dịch kinh tẩy tủy cho Lưu Tâm.

Loại bí thuật này tương tự như ma khí quán thể nhưng hiệu quả kém hơn rất nhiều, đương nhiên không có nguy hiểm.

Rốc cuộc Lưu Tâm đột phá bình cảnh, kết anh thành công. Về phần hao tổn chân nguyên, chỉ cần linh đan diệu dược đủ. Hao hết tâm lực Lâm Hiên đã lo xong vấn đề Bái Hiên Các.

Buổi sáng hôm đó, hắn đang trong động phủ đả tọa thì đột nhiên một đạo thanh sắc kinh hồng phá không bay vào.

Lâm Hiên nhíu mày mở mắt ra. Quanh động phủ vốn có cấm chế nhưng không thể ngăn cản thanh sắc kinh hồng khiến hắn có chút kinh ngạc. Ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là phi kiếm truyền thư của tỷ tỷ.

Lâm Hiên vẫy tay một cái, thanh sắc cầu vồng rơi trong tay, là một thanh kiếm tiên dài chưa đầy nửa tấc, kiểu dáng tinh mỹ hoa lệ.

Lâm Hiên đem thần thức chìm vào.

Hai ngày sau một đạo cầu kinh hồng mờ ảo rời Cửu Lăng Sơn, bay thẳng đến Hải Ngoại Vân châu.

Lâm Hiên không từ mà biệt. Thiên hạ có bữa tiệc nào không tàn, tương kiến chỉ khiến chúng nữ thêm bi thương. Hắn chỉ lưu lại một cái ngọc giản, đem lời dặn dò khắc ghi vào bên trong.

Mấy ngày sau, khi Lâm Hiên cách Thiên Nhai Hải Các trăm dặm thì gặp đám tuần tra đệ tử.

Có bức họa tổ sư ở từ đường, chúng đệ tử sao không nhận ra hắn. Đám này mừng rỡ bái lễ đồng thời phát ra Truyền Âm Phù.

Rất nhanh nổi lên, hàng ngàn mỹ nữ xuất hiện trong tầm mắt. Cầm đầu là một tử y mỹ nữ dung nhan nhất đẳng.

"Tỷ, sao lại đích thân tới đây?"

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc. Để Nguyên Anh hậu kỳ đệ tử ra tiếp kiến hắn là được. Thời gian Tu La Môn mở ra đã gần kề, tỷ tỷ không ở trong động phủ tĩnh tu sao?

Như Yên tiên tử trầm ngâm, như muốn nói điều gì khiến Lâm Hiên ngạc nhiên. Đây đâu phải cách hành sự thường ngày của tỷ tỷ, vậy gặp phải chuyện gì khó xử sao?

Tuy nghi hoặc nhưng lúc này nhiều người, Lâm Hiên chỉ tùy ý hàn huyên vài câu. Sau đó dưới sự nghênh đón bay vào trong tông.

Chư đệ tử lui xuống.

"Tỷ tỷ đang muộn phiền về sự tình gì vậy? Chẳng lẽ sự tình Tu La môn xuất hiện biến cố?" Lâm Hiên nhấp một ngụm trà, chậm rãi mở miệng.

"Không phải, là có một vấn đề mà ta không thể chu toàn ..." Mộng Như Yên thở nhẹ, thanh âm như đang tự trách.

"Tỷ, có việc cứ nói, sao lại trở nên lề mề như vậy " Lâm Hiên nhíu mày mở miệng.

Phóng tầm mắt Thiên Vân Thập Nhị châu, chỉ e có mỗi hắn là dám nói thế với vị nữ tu trong truyền thuyết này.

Đổi một người khác, Mộng Như Yên dù không trở mặt động thủ thì cũng phẩy tay áo bỏ đi. Bất quá lúc này nàng thở nhẹ ra:

"Tiểu đệ, chỉ còn ba năm nữa Tu La môn sẽ mở ra. Nếu chúng ta vào đó để tìm kiếm thiên tài địa bảo thì đương nhiên có thể tự bảo vệ. Nhưng đường phi thăng đi Linh giới gian nan hiểm trở đáng sợ, nếu như thành công thì không nói, vạn nhất thất bại..."

Nói đến đây Như Yên tiên tử sửa sang tâm tư, ngữ khí chợt lo lắng:"Nhưng bất kể như thế nào chúng ta sẽ rời Nhân Giới, như vậy sau này Thiên Nhai Hải Các..."

"Tỷ tỷ lo lắng Thiên Nhai Hải Các không còn thái thượng trưởng lão thủ hộ?" Lâm Hiên xen vào.

"Không sai, lúc trước ta chỉ một lòng nghĩ phi thăng, nhất thời sơ sót mất điểm này." Nói đến đây, trên khuôn mặt đẹp như họa của Mộng Như Yên lộ vẻ tự trách.

"Như Yên tỷ tỷ, hay là chúng ta từ bỏ một số địa bàn, tránh xung đột với các đại phái khác..." Thanh âm trong trẻo truyền vào tai. Bạch quang lóe lên, Nguyệt nhi đã xuất hiện ở trước đại điện.

Tiểu nha đầu cũng là thái thượng trưởng lão, đương nhiên là có tư cách tham gia thảo luận. Có điều trên mặt Mộng Như Yên lại lộ nụ cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu.

Tiểu nha đầu lộ vẻ khó hiểu nhưng Lâm Hiên thì rất rõ ràng. Tên đã rời cung không thể quay lại. Thiên Nhai Hải Các lùi bước thì lại thành yếu thế, các thế lực đại môn phái có dã tâm lại càng lấn tới.

Nghe giải thích một phen, rốt cuộc Nguyệt nhi cũng thở dài. Khi thấy Như Yên mấy lần mấp máy đôi môi như muốn nói lại thôi, Lâm Hiên hào sảng lên tiếng:

"Tỷ, nếu có gì cần tiểu đệ hỗ trợ xin nói rõ. Ta đã gia nhập Thiên Nhai Hải Các, đương nhiên cần tận lực môn phái."

"Đệ đệ, thân là tỷ tỷ thật xấu hổ. Sự tình là như vậy, muốn giải nguy thì bổn môn cần có thêm một Ly Hợp kỳ tu tiên giả. Đến lúc đó theo lời Nguyệt nhi muội muội thu bớt thế lực, khẳng định có thể giúp bổn môn hưng thịnh sau này." Mộng Như Yên nhẹ nhàng mở miệng.

Lâm Hiên nhẹ gật đầu, đưa tay sờ cằm mở miệng: "Tỷ, Lưu Oánh sư điệt sắp đột phá bình cảnh?"

"Làm sao ngươi biết?" Mộng Như Yên có chút kinh ngạc.

"Không có gì, vừa rồi tới đón ta ngoài tỷ tỷ còn có Như Nguyệt cùng Giáng Thuyên đến. Chỉ thiếu mỗi Lưu Oánh, như vậy ta đoán là nàng đang bế quan sinh tử."

Trong mắt Mộng Như Yên hiện ánh bội phục. Lâm Hiên phân tích rất hữu lý, nàng mới nói một câu mà hắn liền đoán được sự tình. Trách không được Lâm Hiên còn trẻ đã tiến giai Ly Hợp. Ngoại trừ cơ duyên thì tâm cơ hắn linh xảo vô cùng.

Như Yên tiên tử nhẹ gật đầu:"Lưu Oánh đúng là đang trùng kích bình cảnh nhưng không thuận lợi, đã thất bại mấy lần."

Lâm Hiên nhẹ gật đầu: "Tỷ tỷ cần ta làm gì?"

"Tư chất Oánh nhi rất tốt lại rất nỗ lực. Thiên Nhai Hải Các đã thu thập không ít linh đan diệu dược trợ giúp nhưng không thành. Ta nghe nói đệ đệ tại Tụ Linh không gian, cơ duyên xảo hợp từng thu được Bách Thảo Đan..."

Nghe đến đây thì Lâm Hiên đưa tay ngăn nàng nói tiếp. Hắn lấy ra một cái bình ngọc tinh xảo: "Trong này có một viên Bách thảo đan."

Thấy hắn hào sảng như vậy, Mộng Như Yên vừa mừng vừa sợ. Sự trân quý của Bách Thảo Đan đến cỡ nào, nàng vốn hiểu rất rõ.

"Tiểu đệ thật tốt quá. Ân tình này sau khi đến Linh giới, có cơ hội ngu tỷ nhất định sẽ báo đáp."

"Không có gì"

Lâm Hiên lắc đầu cười. Bách Thảo Đan tuy trân quý nhưng trong tay hắn còn đâu chỉ một viên. Mà nếu Lưu Oánh tiến giai Ly Hợp, sau này nàng nhớ đến ân tình nhất định chiếu cố đến Bái Hiên Các hơn. Đám Lục Doanh Nhi càng an toàn nơi Vân châu ngọa hổ tàng long này.