Ba ngày thoáng qua trong chớp mắt. Tuy có chút gấp gáp nhưng thực lực Thiên Nhai Hải Các vô cùng thâm hậu, hàng ngàn đệ tử đồng lòng chuẩn bị, đại điển nhập tông của Lâm Hiên đúng hạn cử hành.
Lâm Hiên không thích náo nhiệt, với hắn hết thảy đơn giản là được. Có điều sự tình trọng đại. Hai tu sĩ Ly Hợp trở thành thái thượng trưởng lão bổn tông, chúng đệ tử vô cùng cẩn trọng cùng hoan hỷ. Đại điển diễn ra long trọng khiến người trố mắt. Khắp Doanh Châu Đảo bao phủ trong đủ loại hào quang rực rỡ sắc màu.
Lúc này tuy là cuối mùa thu nhưng trăm hoa nở rộ. Từng tốp mỹ nhân cất cao giọng hát, tiên cầm nhảy múa, cảnh sắc nơi Thiên Nhai Hải Các còn hơn cả tiên cảnh nhân gian.
Tại Băng Thần Điện trên Triều Phượng Phong.
Phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy yến oanh líu lo nhưng không khí không kém phần trang nghiêm. Trong này tụ tập hơn một trăm nữ tử, tất cả đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Trừ một số đang bế sinh tử quan còn lại toàn bộ trưởng lão hội tụ ở này.
Chúng nữ đều khoanh tay mà đứng, ngồi ở thượng vị gồm ba người. Mộng Như Yên, Lâm Hiên và còn Nguyệt Nhi.
Điển lễ trang nghiêm long trọng, Tô Giáng Thuyên, Lưu Oánh, Cơ Như Nguyệt từng người tiến lên dâng rượu cung phụng.
Trên mặt Lâm Hiên có chút hoan hỉ. Ba trăm năm thoáng qua khác nào giấc mộng. Khi xưa hắn bái nhập Phiêu Vân Cốc, nhận đủ mọi lãnh đạm cừng trào phúng, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày được đám tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ dạ vâng gọi sư thúc.
Ba trăm năm trong mưa gió chém giết, đổi lấy thời khắc này tuyệt đối là đáng.
Đương nhiên tiên đạo đằng đẵng, tám đại cảnh giới hắn mới bước vào đại cảnh giới thứ năm, càng về sau càng gian nan, đường còn dài dằng dặc.
Đại điển tuy trang trọng nhưng theo ý Lâm Hiên, Thiên Nhai Hải Các không mời tu sĩ từ bên ngoài đến dự lễ. Trước sau diễn ra chỉ hai canh giờ mà thôi.
Khi đệ tử dâng rượu chấm dứt, Lâm Hiên tùy tiện nói vài lời khích lệ rồi cùng Nguyệt Nhi nhẹ lướt đi. Thiên Nhai Hải Các chuẩn bị ăn mừng về sau thì hắn không tham dự.
***
Hoàn Hoa Cốc hoang phế đã cả trăm vạn năm, có điều không lâu trước Lâm trưởng lão nhìn trúng chọn nơi này làm động phủ, thoáng cái không khí đã trở nên náo nhiệt.
Trương Di là một nữ tử Ngưng Đan trung kỳ. Cảnh giới này đã không cần làm tạp vụ nhưng ba ngày trước, nàng nhận được nhiệm vụ tới mở động phủ cho hai vị thái thượng trưởng lão.
Trương Di lập tức mang theo hơn mười người Trúc Cơ kỳ tu sĩ đi tới Hoàn Hoa Cốc.
Động phủ Ly Hợp tu sĩ đương nhiên phải chế tác tinh tế đến nhường nào.
Nếu may mắn được sư tổ khen thưởng, tùy tiện chỉ điểm vài câu sẽ có chỗ tốt vô cùng. Lúc này Trương Di đang khẽ múa ngọc thủ, thao túng một thanh tiên kiếm điêu khắc thêm một chút bên ngoài cốc thì thanh quang lập lòe phía xa. Chớp mắt một cái, một đạo kinh hồng như điện xẹt bay tới.
"Tham kiến sư tổ " Trương Di vội khẽ chào, cung kính thi lễ.
"Động phủ đã kiến tu xong chưa?" Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, vô kinh vô hỉ mở miệng.
"Bẩm sư tổ, đã hoàn thành. Người còn cần cải chế gì xin cứ phân phó chúng đệ tử." Trên mặt Trương Di tràn đầy vẻ cung kính.
"Ừm."
Lâm Hiên gật đầu nhắm hai mắt đem thần thức thả ra. Rất nhanh mở mắt, trên mặt lộ vẻ cổ quái.
"Sư tổ, không hợp ý người sao?" Trương Di thấy thế trong lòng chùng xuống, cẩn trọng mở miệng.
"Không phải, được rồi, các ngươi có thể lui" Lâm Hiên đưa tay vuốt cằm, thản nhiên mở miệng.
"Vâng. Sư tổ."
Chúng nữ tử vội thi lễ sau đó cung kính lui đi.
Lâm Hiên lắc đầu, cất bước vào sơn cốc. Động này phủ không phải chỉ tạm được mà ngược lại quá mức tinh xảo.
Trên tu tiên đạo, Lâm Hiên sớm thành thói quen đơn giản. Động phủ chỉ cần có thể luyện công, tĩnh tọa đã là đầy đủ. Nhưng hôm nay hắn đã là Thiên Nhai Hải Các thái thượng trưởng lão, thân phận được cả vạn tu tôn sùng.
Nói là một động phủ nhưng chẳng khác một cung điện mỹ lệ được khoét sâu vào trong lòng núi, lại dùng mỹ ngọc pha lê kiến tạo mà thành.
Nhìn bên ngoài Hoàn Hoa Cốc đã thấy sự khác biệt. Phong cảnh ở đây vốn thanh nhã, hiện tại lại được kiến tạo thêm một cái hồ nhỏ có mấy nhịp cầu trạm trổ bắc qua, bên cạnh trồng một rừng thúy trúc màu xanh rì rào trong gió. Lại dựng thêm một tiểu đình bằng ngọc thạch bên một hoa viên đủ loại kỳ hoa dị thảo tỏa hương thơm thoang thoảng, thật không khác gì tiên cảnh nơi nhân gian.
"Thiếu gia, xem ra thái thượng trưởng lão Thiên Nhai Hải Các hưởng thụ cũng không tồi a!"
Bạch quang lóe lên, Nguyệt Nhi đi tới bên cạnh. Tiểu nha đầu tuy quen cực khổ nhưng thiên tính của nữ hài tử luôn ưa thích cái đẹp, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ mừng rỡ.
"Ba trăm năm khổ tu tại Nhân Giới, hai ta coi như đã thành chính quả. Bất quá chúng ta không thể ở mãi tại Thiên Nhai Hải Các" Lâm Hiên chậm rãi, có chút cảm khái mở miệng.
"Tiểu tỳ hiểu rõ, hết thảy do thiếu gia quyết định là được." Nguyệt Nhi đưa tay ngọc vuốt những lọn tóc tung bay theo gió, dịu dàng mở miệng.
Trước mặt Lâm Hiên nàng vĩnh viễn là tiểu nha đầu đáng yêu. Hai người cùng tiến vào động phủ.
Phòng luyện công, đan thất, dược viên….thì không nói đến, chỉ là ngọa thất được bài trí ấm áp hoa mỹ đến cực điểm.
Lúc này tình chàng ý thiếp nồng đậm, xuân phong nhất độ. Trên mặt Nguyệt Nhi hiện thần thái kỳ lạ, ánh mắt nửa ngại ngùng mà nửa chờ đợi. Lâm Hiên thấy thế không kìm nổi, vươn tay nhẹ ôm lấy vùng tiếu yêu nhỏ nhắn của tiêu nha đầu.
***
"Tham kiến sư tổ."
Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần khẽ chào, trên mặt đầy vẻ cung kính.
"Ừm"
Ánh mắt Lâm Hiên lơ đãng đảo qua thiếu nữ. Trăm năm trước tại Tĩnh Nguyệt Đảo nàng là Linh Động trung kỳ, hiện tại là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đỉnh phong. Tư chất mặc dù tốt nhưng ở Thiên Nhai Hải Các thì thuộc dạng thường gặp.
Trên mặt Lý Chi Lan tràn đầy vẻ không yên, sở dĩ nàng có thể gia nhập Thiên Nhai Hải Các chính nhờ vị sư tổ này giúp cho. Nhưng hiện tại thân phận hai bên cách nhau một trời một vực, sư tổ đột nhiên triệu hoán nàng tới không biết là phúc là họa.
Đương nhiên nàng không dám lộ dị sắc, vẻ mặt cung kính cúi đầu.
"Nha đầu không cần kinh hãi, hôm nay lão phu triệu ngươi tới là muốn thỉnh giáo vài vấn đề, nếu có thể làm ta ưng ý, tuyệt không bạc đãi ngươi "
"Sư tổ mời nói, đệ tử xin dụng tâm lắng nghe."
"Ừm, ngươi còn nhớ đồ vật năm xưa đã giao cho lão phu chăng?"
"Đệ tử tự nhiên nhớ rõ." Lý Chi Lan gật nhẹ đầu, nếu không phải có cuộc gặp hôm đó thì sao nàng có thể đứng ở đây.
"Ừm, ngươi còn nhớ đại khái phụ mẫu ngươi thu được Tử Mễ Lạp kia ở tại đâu chăng?" Lâm Hiên phất tay áo một cái, một cái ngọc giản màu vàng nhạt bay vút ra, bên trong chính là hải đồ Vân Châu hải ngoại.
Lý Chi Lan duỗi tay thon thu lấy ngọc giản, sau đó đem thần thức chìm vào. Qua thời gian chừng một tuần trà nàng ngẩng đầu: "Sư tổ, đệ tử đã ghi vào trong này"
Lâm Hiên gật đầu, cũng không thấy có động tác gì mà ngọc giản tự bay trở về .
Thần thức đảo qua, trên mặt hắn lộ vẻ hài lòng sau đó vỗ vào bên hông, hai cái bình ngọc từ bay vút ra.
"Thượng phẩm đan ở trong này đối với ngươi rất hữu ích, nhưng nhớ đã gia nhập Thiên Nhai Hải Các thì cần phải khắc khổ tu luyện."
"Đa tạ sư tổ."
Trên mặt Lý Chi Lan tràn đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ sư tổ chỉ hỏi một chút mà hào phóng ban cho đồ tốt đến thế. Nàng vui mừng quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, sau đó mới xoay người rời đi.
Nhìn thân ảnh nàng biến mất Lâm Hiên khẽ thở ra, hắn đã từng là tu sĩ cấp thấp đương nhiên hiểu rõ sự khó khăn đang chờ nàng.
"Thiếu gia, chuẩn bị đi tìm Tử Mễ Lạp?" Thanh âm thanh thúy như hoàng oanh xuất cốc cùng hương phong thổi qua, Nguyệt Nhi đã tới bên cạnh.
"Ừm, Tử Mễ Lạp này có hiệu quả rất tốt đối với Ngọc La phong. Hiện ta cũng muốn đi xem thử" Lâm Hiên quay sang mở miệng.
"Thiếu gia định khi nào thì rời đi?"
"Ngày mai, thực ra ta muốn trở lại Bái Hiên Các một chuyến, không biết đám nha đầu Doanh nhi thế nào, dù sao chuyện kết minh cùng Thiên Nhai Hải Các cũng phải để ta dặn dò lại một lần cho ổn thỏa."
Lâm Hiên cũng không tới chào, mà chỉ phát Truyền Âm phù thông báo cho Mộng Như Yên. Ngày hôm sau một đạo kinh hồng vạch phá trời xanh rời khỏi Doanh Châu Đảo.
***
Ba ngày sau tại một nơi trong hải dương, một đội tu sĩ chừng mười mấy người đang bay trên biển, phần lớn là tu sĩ Ngưng Đan kỳ được cầm đầu bởi một phu thê Nguyên Anh kỳ. Trang phục đồng nhất hẳn là đến từ một tông môn gia tộc. Có hai Nguyên Anh kỳ tu tiên giả, xem ra quy mô cũng không nhỏ.
"Vận Thu, ngươi nói Tuấn nhi mất tích tại nơi này?" Hoàng y nữ tử Nguyên Anh kỳ quan sát một lát, nhíu mày lên tiếng. Dung nhan của nàng coi như tú lệ nhưng lại có một cái bớt khá đáng sợ.
"Đúng vậy sư mẫu, thiếu gia đã từng nhắn lại, nói người tới vùng này liệp sát yêu thú lấy Đan. Như vậy chẳng lẽ do yêu thú.."
"Nói bậy, trong vòng ngàn dặm quanh hải vực này chỉ có một số tam cấp yêu thú. Tuấn nhi là tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ, được ta cùng sư mẫu ngươi ban thưởng bảo vật trân quý, cho dù gặp cường địch cũng có thể bình an chạy thoát." Tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn lại là một nam tử gầy gò, niên kỷ gần tứ tuần lên tiếng.
Lời còn chưa dứt đột nhiên một hồi thanh âm cổ quái truyền đến, chỉ nghe nó phiêu miễu du dương như tiên nhạc nhưng lại mơ hồ có tiếng quỷ khóc thê lương khiến người có cảm giác băng hàn tận xương tủy.
Chẳng lẽ là yêu thú đột kích sao? Hai Nguyên anh tu sĩ liếc nhau, trên mặt lộ vẻ kinh nghi bất định, phất tay một cái. Nhất thời đám tu sĩ đem đủ loại pháp bảo tế ra.
Tuy không thấy yêu thú nhưng cảm giác đáng sợ ngày càng tăng. Liền là sinh vật trong biển cũng cảm thấy bất an vội bơi chạy tứ tán.
"Ngũ ca nhìn kìa…"
Nguyên Anh kỳ nữ tử còn chưa dứt lời thì cổ quái thanh âm càng phát ra rõ ràng, một đám hồ điệp ánh vào mi mắt. Đây là ma trùng gì mà có thể thoát khỏi sự dò xét của thần thức?
Chỉ thấy bầy Hồ điệp có chừng mấy trăm con, trên cánh hoa văn cổ xưa đủ mọi màu sắc, mỹ lệ hơn loại bình thường rất nhiều.
"Đây là linh trùng gì?"
Thân là Nguyên Anh kỳ tu tiên giả mà đôi phu thê này không nhận ra. Nhưng có thể khẳng định những yêu trùng rất khó đối phó.
Lúc này đám đệ tử còn chưa đợi phân phó đã sử dụng pháp bảo hoặc thi triển ngũ hành bí thuật, muốn diệt sát đám hồ điệp đáng sợ kia. Hơn mười tu sĩ cấp cao ra tay thanh thế không nhỏ.
Không ngờ đám hồ điệp vỗ cánh nhanh chóng bay tản ra khiến công kích nhất loạt không có hiệu quả.
Mà thân thể hồ điệp này cứng rắn đến cực điểm. Cho dù là hỏa cầu lôi điện oanh kích hay đao thương kiếm kích bổ trúng cũng không chút tác dụng.
Đây là ma trùng gì? Tất cả tu sĩ lộ vẻ kinh hãi. Lúc này bầy hồ điệp tản ra tứ phía, trùng trùng vây quanh đám tu sĩ. Một con hồ điệp vẫy cánh, phun ra một đoàn hắc vụ mịt mờ khiến độ nhiệt chung quanh đột ngột giảm xuống.
"A!"
Một tu sĩ không kịp tránh né, tay phải bị biến thành một cây băng trụ quỷ dị sáng bóng phảng phất như đến từ U minh Địa phủ.
Tu sĩ này lớn tiếng kêu thảm, tay phải đã bị hủy. Nhưng chỉ là bắt đầu, lớp lớp hồ điệp thi nhau phun hàn vụ. Mấy trăm con cùng công kích, rất nhanh thân thể tất cả các tu sĩ đều bị đóng băng, ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp thoát ra.
Mà giết chóc cũng không phải chỉ nơi đây. Về phía tây nam cách khoảng trăm dặm.
Chỉ nghe cuồng phong rít gào khiến sóng cuộn ngập trời, nước biển bốc cao trắng xóa cả một khoảng trời. Liên tiếp những tiếng nổ vang như sấm sét giữa trời quang. Trên mặt biển có một con cự mãng dài tới cả trăm trượng, trên đầu có một chiếc sừng dài tới hai thước đang quẫy gào gầm thét.
Mãng xà này phát ra khí tức rất khác với yêu tộc. Cổ thú! Sống đã hàng trăm vạn năm, lúc này nó đang chuẩn bị hóa rồng.
Một khi lột xác thành công thì thực lực bạo tăng mấy lần, có thể so với tu sĩ Ly Hợp, thậm chí có thể phi thăng đi Linh giới.
Tuy vậy thời khắc này cổ thú đang bị một đám hồ điệp quỷ dị số lượng tới hàng vạn con phun ra hàn vụ đáng sợ tấn công mãnh liệt.
Cự mãng chống trả vô cùng quyết liệt nhưng nửa canh giờ sau, kết cục chỉ là toàn thân bị băng hóa đông cứng thành một bộ thi cốt.
Bầu trời xanh thẳm biển rộng mênh mông bát ngát. Trên hoang đảo không người có một đôi nam nữ đang lơ lửng trên không, nam tử dung mạo bình phàm còn nữ tử thì xinh đẹp tuyệt trần.
Hai người đều nhắm mắt như đang đem thần thức phát ra. Thật lâu nữ tử khẽ thở dài.
"Thiếu gia, chúng ta tìm kiếm tại vùng này đã ba ngày nhưng không chút manh mối, không lẽ Lý Chi Lan gạt chúng ta?"
"Nha đầu ngốc, có thể sao?" Trên mặt Lâm Hiên không có vẻ gì sốt ruột, ba ngày đối với tu tiên giả khác nào chớp mắt.
"Chỉ là một Trúc Cơ kỳ tiểu tu tiên giả sao dám khi sư diệt tổ. Khi xưa Lý Chi Lan cũng khá mơ hồ chuyện này. Hơn nữa đã qua trăm năm, loại kỳ mộc kia rất có thể bị người khác đoạt được." Lâm Hiên thở dài một hơi nói.
"Vậy chúng ta làm sao đi tìm?" Nguyệt Nhi gật đầu, trên mặt lộ vẻ mờ mịt mở miệng.
"Điều này ... Hướng đông nam có một tòa thành, chúng ta đến đó xem có manh mối gì không?"
Nguyệt Nhi khẽ gật đầu, thân hình vừa chuyển hóa thành một đạo kinh hồng về trong Thiên Cơ phủ.