Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 5 - Chương 436: Thanh quan khó quản việc nhà




"Đệ đệ cảm giác sao rồi?" Thanh âm quan tâm truyền vào tai. Một làn u hương thổi qua, Mộng Như Yên đã tới sát bên người hắn.

"Chỉ là có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn." Lâm Hiên chậm rãi thở ra.

"Ưm, như vậy thì người tỷ tỷ này cũng an tâm rồi." Trên mặt Mộng Như Yên lộ vẻ vui mừng: "Đúng rồi, vị đạo hữu xinh đẹp này là.. Đệ đệ không giới thiệu một chút sao?"

Ánh mắt Mộng Như Yên đảo qua trên người Nguyệt Nhi khiến thiếu nữ trở nên thẹn thùa. Mà thái thượng trưởng lão Thiên Nhai Hải Các cũng có phần kinh ngạc, dung mạo bạch y thiếu nữ này đúng là khuynh quốc khuynh thành.

Mộng Như Yên trước nay tự phụ nhưng cũng phải thừa nhận còn kém hơn một chút.

Có điều nàng giật mình chính là thực lực Nguyệt Nhi. So với đệ đệ kém hơn một chút nhưng lại có thể điều động thiên địa nguyên khí. Điều này đã phá vỡ phép tắc tại tu tiên giới Nhân giới. Chẳng lẽ thiếu nữ này có liên quan đến thượng giới?

"Ha ha, tỷ tỷ không cần kinh nghi, Nguyệt Nhi là đạo lữ của ta" Thanh âm Lâm Hiên trở nên ưu ái hơn bao giờ hết.

"Đạo lữ?" Mộng Như Yên ngẩn ngơ lộ vẻ ngạc nhiên:"Vậy tại Ngũ Sắc Linh Sơn..."

"Thanh Nhi… cũng thế."

Với da mặt dày như vậy mà khi đáp lời Lâm Hiên không khỏi đỏ mặt, đáy mắt lóe lên vài phần vẻ xấu hổ. Nguyệt Nhi thì buông tay khẽ giậm chân, đưa mắt ngọc nguýt hắn một cái. Tuy nàng là người rõ nhất chuyện thiếu gia cùng Khổng Tước Tiên Tử nhưng lúc này cảm giác có chút khó chịu.

Tuy vậy với tính cách ngoan ngoãn của nàng, cũng không cách nào tức giận thiếu gia cho nổi. Ai bảo nam tử như thiếu gia không có mấy. Nàng cũng không thể độc chiếm, chỉ cần luôn được ở cạnh hắn là nàng đã mãn nguyện.

May mắn là Tiểu Đào đang ngủ, nếu không lại là một trường phong ba.

Đôi mi thanh tú của Mộng Như Yên hơi nhíu lại. Nàng ghét nhất là nam tử trăng hoa nhưng với Lâm Hiên, không hiểu sao nàng không giận hắn cho được. Có lẽ là vì nương tử mà hắn sẵn sàng đương đầu với địch nhân mạnh hơn mình nhiều chăng?

"Tỷ, Lão Sư kia chết rồi, chúng ta mau tới xem có những bảo vật gì" Lâm Hiên cảm giác có chút ngượng ngùng, vội mở miệng lảng sang chuyện khác.

"Được rồi!" Mộng Như Yên thở dài, đệ đệ hoa tâm cũng tốt mà thủy chung cũng được, nàng cũng đâu có tư cách nổi giận vì chuyện này.

"Chúng ta đi nào".

Lâm Hiên duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay thon nhọn của Nguyệt Nhi, bộ dáng lộ ra vẻ áy náy nhưng ánh mắt chứa chan, sau đó cùng nàng bay vút theo Như Yên tiên tử.

Thiên Sư thượng nhân đã ngã xuống nhưng thi thể của lão vẫn được một tầng linh quang bao phủ, trôi nổi tại không trung.

Lâm Hiên phất tay áo một cái, một đạo hào quang bay vút ra đem túi trữ vật bên hông đối phương thu về.

"Tỷ, bảo vật trong này chúng ta mỗi người một nửa" Lâm Hiên mỉm cười nói.

"Không, đồ vật của Sư Vương phụ tử đệ đệ cứ việc lấy đi, ta không cần." Có điều Mộng Như Yên lắc đầu mở miệng.

"Sao thế?" Lâm kinh ngạc.

"Xú tiểu tử, xem tỷ tỷ là người không biết phân biệt sao?" Mộng Như Yên khẽ nhíu đôi mi thanh tú, nhẹ gắt một cái.

Nàng chỉ trợ thủ diệt sát lão gia hỏa này. Nhưng điều khiến nàng khiêm nhượng là vì tại Ngũ Sắc Linh Sơn, Lâm Hiên đã luyện chế thành Mị Hoặc Thiên Huyền đan. Nói thế nào hắn cũng giúp nàng rất lớn trong việc liên minh cùng Ngũ Sắc tiên tử.

Tính cách Mộng Như Yên cực kỳ kiêu ngạo nhưng ân oán phân minh, tuy là đệ đệ kết bái nhưng nàng không thích cái cảm giác vô duyên vô cớ thụ ân tình của hắn. Tặng gia tài của phụ tử Sư Vương cho Lâm Hiên coi như đền bù.

Lâm Hiên có phần kinh ngạc nhưng nghĩ một chút đã minh bạch chuyện này.

"Tỷ tỷ đã nói như vậy, vậy tiểu đệ từ chối thì thật bất kính."

Lâm Hiên vừa nói vừa đem túi trữ vật đổ ra. Bạch quang lóe lên, trước mắt lập tức hiện ra dày đặc mấy chục kiện bảo vật.

Đập vào mi mắt đầu tiên chính là một thanh đao và một thanh kiếm, còn nữa pháp bảo Phiên Thiên Ấn hình tứ trụ của lão Sư.

Bảo vật của Ly Hợp Kỳ lão quái chắc hẳn uy lực phi phàm. Sau này tới phường thị trao đổi cũng thu được tinh thạch với giá trên trời.

Sau đó hắn lại lấy mở bốn cái hộp ngọc ra, linh quang bừng sáng lên khiến Lâm Hiên nhịn không được nghẹn ngào kinh hô, trong mỗi hộp là một khối cực phẩm tinh thạch.

Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười mỉm, thì ra lão gia hỏa này không thiếu cực phẩm tinh thạch. Chỉ có điều keo kiệt nên ở Ngũ Sắc Linh Sơn chỉ lấy ra một khối làm sính lễ, hiện tại lại bị hắn chiếm tất.

Sau đó là Mị Hoặc Thiên Huyền Đan cùng rất nhiều tài liệu vô cùng trân quý. Lần này Lâm Hiên thu hoạch cực lớn, ba kiện sính lễ dâng cho Ngũ Sắc tiên tử căn bản không đáng nhắc.



Thân là yêu tộc cấp năm sống hơn vạn năm hùng bá một phương, Thiên Sư thượng nhân đã thu không biết bao nhiêu bảo vật nhưng còn chưa kịp hưởng dụng thì hiện tại đều rơi vào tay Lâm Hiên.

"Tỷ, thật sự ngươi không cần một chút sao?"

Gia tài của Lâm Hiên rất dày nhưng đối mặt lượng lớn bảo vật như vậy vẫn phải trợn tròn mắt, hắn quay sang nhìn nữ tu mỹ miều bên cạnh, thành khẩn mở miệng.

Như Yên tiên tử mỉm cười lắc đầu, với tính cách cao ngạo của nàng đã mở miệng thì sao có chuyện hồi tâm?

"Nếu như thế.. . Đệ không khách khí."

Lâm Hiên đem phân loại bảo vật của Thiên Sư thượng nhân rồi cho vào túi trữ vật.

Quá trình này chừng một tuần trà nhưng còn chưa hết. Thiên Sư thượng nhân là yêu tộc cấp năm, da lông xương cốt đều là tài liệu tuyệt hảo để luyện bảo.

Chỉ có thể ngộ mà không thể cầu!

Đừng nói trong phường thị mà phóng mắt Nhân giới đều tìm không thấy. Ai dám đi liệp sát yêu tộc cấp năm, đây không phải là cụ ông ngại mệnh dài muốn đi thắt cổ sao?

Đáng tiếc là Huyền Âm Bảo Hạp quá mức quỷ dị, một kiếm chém xuống đã hủy luôn hồn phách của Sư Vương, nếu không yêu hồn đẳng cấp này cũng hữu dụng vô cùng.

Lâm Hiên duỗi tay một cái, một đạo hào quang cuốn qua đem yêu đan thu lại.

Trong lòng có chút tự mãn, phóng mắt Nhân giới trừ hắn e rằng không có kẻ thứ hai có thể lấy ra bảo vật đẳng cấp này.

Rạo rực xem xét một hồi, Lâm Hiên đem nó thu vào trong ngực. Sau đó hắn lại lấy ra một hộp gấm hình vuông, hào quang lóe lên đem thi thể Thiên Sư thượng nhân cuốn vào bên trong.

Lúc này hắn mới thở nhẹ, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn. Ai bảo Sư Vương phụ tử muốn kết thù với hắn. Lâm Hiên không vô cớ xuất thủ nhưng một khi đã làm thì tuyệt đủ tàn nhẫn vô tình. Đây cũng là sự thật nơi tu tiên giới, chỉ có những kẻ lòng dạ hiểm độc mới có thể sanh tồn.

Thanh lý bảo vật xong, thiên địa nguyên khí chung quanh dần trở lên tĩnh lặng, phóng tầm mắt nhìn lại dường như nơi đây chưa từng có gì phát sinh. Nhưng nếu dụng thần thức phát ra thì phát hiện trong vòng ngàn dặm quanh đây đã không còn chút khí tức của sinh linh.

Những sinh linh này nếu không phải là xui xẻo bị cuộc chiến kinh thiên động địa kia sát diệt thì sớm cũng chạy thật xa.

"Tỷ, chúng ta đi nào"

"Ưm"

Mộng Như Yên khẽ gật đầu, hai người cùng thi triển thần thông hóa thành hai đạo kinh hồng mỹ lệ bay trở về Ngũ Sắc Linh Sơn. Còn nha đầu Nguyệt Nhi đương nhiên là lại vào trong Thiên Cơ Phủ.

Lại nói lần này hai người nửa đường chặn giết cừu địch, Ngũ Sắc tiên tử cũng ngấm ngầm đồng ý. Nàng chẳng có giao tình với Thiên Sư thượng nhân. Huống hồ đã nhận sính lễ của Lâm Hiên.

***

Cùng lúc đó tại Ngũ Sắc Linh Sơn.

Trên sơn đỉnh cao vời vợi ngàn năm mây phủ, hai vị nữ tử đứng ngạo nghễ trên một tuyệt vách.

Bên trái là một thiếu nữ niên kỷ tầm hai mươi, dáng người vô cùng mềm mại thon thả, có điều lúc này nàng đang vận một bộ ngũ sắc chiến y, trong ánh mắt sáng như sao toát ra vẻ cương nghị.

Nữ tử bên phải tầm hai bảy hai tám nhưng phong vận vẫn còn bức người, nhìn qua có một khí độ ung dung cao vời.

Không cần phải nói chính là Khổng Tước tiên tử cùng Ngũ Sắc tiên tử.

"Nghĩa mẫu, người cản con làm gì, nhi nữ muốn đi trợ giúp phu quân một tay" đôi mi thanh tú của Khổng Tước tiên tử hơi nhíu, vẻ cung kính lẫn chút bất mãn mở miệng.

Lâm Hiên cùng Mộng Như Yên mượn cớ rời đi. Khổng Tước đương nhiên đoán ra mục đích, nàng muốn đi hỗ trợ nhưng bị Ngũ Sắc ngăn lại.

"Ài"

Mỹ phụ khẽ than thở, khóe miệng lộ ra vẻ lạc tịch: "Thật sự là đại nữ không ở được trong nhà, có song tu đạo lữ đến đây rồi, liền đem thân mẫu này gạt qua một bên.. "

"Mẫu thân, Thanh nhi không có ý đó.."

Nghe Ngũ Sắc nói, với tính cách anh tư hào sảng của Khổng Tước cũng không khỏi đỏ mặt lên.

"Tốt, Thanh Nhi, còn gọi là mẫu thân vậy nên nghe lời ta. Không phải ta không muốn con đi giúp Lâm Hiên, chỉ là có nguyên do khác…"

"A, mẫu thân xin nói rõ cho nhi nữ" Khổng Tước kinh ngạc, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng.

"Tính tình Mộng Như Yên cao ngạo, lại xem trọng Lâm Hiên như thế chứng tỏ hắn có điểm hơn người. Nhưng hai người đã kết nghĩa kim lan thì Lâm Hiên tránh không khỏi sẽ bị cuốn vào cuộc chiến giữa Thiên Nhai Hải Các và Vạn Phật Tông. Mà nội tình trong thất đại thế lực Vân Châu vô cùng khó đoán. Cuộc chiến này sẽ bứt dây động rừng ngũ đại phái còn lại, thậm chí cả yêu tộc chúng ta cũng có thể bị cuốn vào trường hạo kiếp khôn cùng này ..." Thanh âm Ngũ Sắc tiên tử chầm chầm truyền vào tai.

"Mộng Như Yên lần này tới tìm mẫu thân, đem Mị Hoặc Thiên Huyền đan tới mục đích chính là muốn ta liên thủ, cân nhắc lợi hại một hồi ta vẫn muốn cự tuyệt."

"Nhưng... "

Đôi môi anh đào của Khổng Tước vừa hé mở, Ngũ Sắc tiên tử đã đưa tay ra hiệu.

"Nhưng hiện tại ta đã thay đổi chủ ý…"

"Là vì con sao? "

"Cũng có thể nói là như thế" Ngũ Sắc chuyển tay vòng qua ôm Khổng tước vào lòng, ánh mắt toát ra vẻ từ ái: "Con tuy không phải do ta thân sinh ra, nhưng chúng ta mới gặp đã có duyên phận mẫu tử, lúc nào ta cũng coi con là cốt nhục của ta.. "

"Con cũng thế... " Khổng Tước cúi đầu xuống. Nàng có thể tiến giai Hóa Hình hậu kỳ là do nghĩa mẫu không tiếc hao tổn nguyên khí dịch kinh tẩy tủy cho nàng. Ân đức này khác nào cốt nhục mẫu sinh.

"Thân mẫu đương nhiên không hi vọng nhi nữ vướng lụy vòng khổ sở. Ta vốn rõ ràngtính cách cương nghị của con, đã định việc gì thì không bao giờ hồi tâm. Có điều Thanh nhi, lúc này ta hi vọng con nghe ta một lần, Lâm Hiên có thể chính thức trở thành của song tu đạo lữ của con hay không, còn phải qua một lần khảo nghiệm cuối cùng này"

"Khảo nghiệm?" Khổng Tước ngẩn ngơ, trên mặt có phần khó hiểu.

"Đúng vậy, hắn cùng Mộng Như Yên đi chặn Sư Vương phụ tử. Nhưng Thiên Sư thượng nhân thành danh đã gần vạn năm. tuyệt không phải tượng đất để người khi dễ. Hai Ly Hợp Kỳ tu sĩ liên thủ muốn diệt sát một tu sĩ cùng cấp thì không phải đơn giản, dù sao tu vị đến cảnh giới chúng ta, có ai mà không ẩn giấu công phu hộ thân"

Nói đến đây trên mặt Ngũ Sắc tiên tử lộ tia đáng tiếc: " Lâm Hiên cùng Mộng Như Yên không muốn thả hổ về rừng, nhưng nếu không thể diệt sát Sư Tử Vương phụ tử thì lại biến khéo thành vụng, khi đó Thiên Nhai Hải Các sẽ gia tăng thêm một địch nhân đáng sợ"

"Vậy mẫu thân nói khảo nghiệm là sao?"

"Rất đơn giản, ta cùng Như Yên tiên tử không đánh không quen biết, thần thông bảo vật của nàng ta rõ đến tám chín phần. Lần này có thể diệt sát Sư Tử Vương phụ tử hay không, mấu chốt là ở Lâm Hiên.

Bình tâm mà nói, hắn quả thực là một nam tử phi phàm. Ở Vân châu này chưa từng có Nguyên Anh Hậu kỳ tu tiên giả nào có thể so với Ly Hợp như hắn, nhi nữ có được một song tu đạo lữ như thế, kẻ là thân mẫu như ta rất hài lòng. Thế nhưng ta vừa mới nói, Lâm Hiên đã bị cuốn vào hỗn loạn Vân Châu nên ta không thể không suy tính, dù sao ta không hi vọng hạnh phúc của con vì hắn mà bị phá hỏng.

Vậy nếu hắn thật có thể diệt Sư vương phụ tử đoạn tuyệt hậu hoạn để chứng minh thực lực. Ta sẽ vì nhi nữ cùng Thiên Nhai Hải Các liên minh đối phó Vạn Phật Tông. "

"Nhưng nếu phu quân thất bại... "

"Thanh Nhi, vậy ta hi vọng con sẽ quên hắn, ta cũng trả lại sính lễ cho Mộng Như Yên, chúng ta không nên nhúng vào vũng nước đục này, tận lực tự bảo vệ Ngũ Sắc Linh Sơn " Ngũ Sắc tiên tử tỉnh táo nói.

"Không, mẫu thân, người chưa hoàn toàn hiểu rõ về con rồi"

Nghe nghĩa mẫu phân tích, trên môi Khổng Tước lại nở nụ cười vui vẻ. Một cơn gió núi khẽ thổi qua mơn man trên những sợi tóc nhung huyền của nàng, ánh trăng như tô điểm thêm khuôn mặt trắng hồng, lúc này nàng chẳng khác nào một tiên tử không nhiễm chút khói lửa bụi trần.

"Sao.. " Ngũ Sắc tiên tử ngẩn ngơ, có phần ngạc nhiên.

"Mẫu thân, nhi nữ thừa nhận những lời người nói đều có lý nhưng tình cảm vốn không phải như vậy. Nữ nhi bước trên tu tiên đạo cũng hơn năm ngàn năm. Yêu tộc chúng ta vất vả tu luyện là vì cái gì, tự nhiên là đem linh trí khai mở không thèm làm thân sinh vật thấp cấp hồ đồ, rồi tới Hóa Hình Kỳ biến thành hình dáng nhân tộc, mục đích cuối cùng là truy tìm trường sinh đạo hư vô đằng đẵng.

Từ xưa đến nay có mấy ai phi thăng thành tiên? Mà trường sinh thì đã sao, không có ai bầu bạn chỉ là chịu sự tra tấn vô tận của tuế nguyệt. Hơn nữa tại sao muôn loài lại muốn hóa hình thành nhân tộc. Bởi vì nhân tộc là động vật duy nhất có thứ tình cảm cao quý trong thất tình lục dục. Nhi tử không ngờ hơn hai trăm năm trước lại gặp được hắn. Chỉ là những thời khắc ngắn ngủi nhưng nhi nữ không thể quên. Chỉ khi xa hắn con mới hiểu ra điều này…" Khổng Tước nói đến đây thì ánh mắt nàng sáng bừng, đôi tay nàng đan nhẹ vào nhau như đang nghĩ về một cõi xa xăm nào đó.

"Vậy sao con còn khắc khổ tu luyện làm gì? " Ngũ Sắc tiên tử thầm rúng động hỏi lại, Trường Sinh đạo đúng thật là hư vô nhưng chính là động lực mà tu sĩ đau khổ truy tìm.

"Động Huyền! "

Thanh âm trong trẻo Khổng Tước truyền ra nhưng Ngũ Sắc nghe mà khó hiểu: "Con đang nói gì.. "

"Nghĩa mẫu chẳng lẽ còn đoán không được sao, con cùng hắn khi xưa vốn có một đoạn duyên phận nhưng nhân yêu khác đường. Con cũng đành phải rời xa hắn… " Vẻ mặt Thanh nhi có phần lạc tịch. Dù nàng cứng rắn thế nào thì cuối cùng cũng lộ ra vẻ mềm yếu, vì điều gì mà nàng nguyện gặm nhấm nỗi khổ tương tư?

"Là vì hỗn độn yêu khí" Ngũ Sắc ngẩn ngơ, sau đó bắt đầu hiểu ra.

"Đúng vậy" Thanh nhi nhẹ gật đầu: "Muốn phá trở ngại này, trong hai con phải có một người đột phá cảnh giới Động Huyền. Nếu không cho dù có ở gần nhau nhưng chẳng thể chạm vào nhau. Đây chính là mục đích của nữ nhi, con hi vọng có thể được cùng hắn ở cùng một chỗ"

Lời của Thanh nhi rất nhẹ nhưng ngữ khí lại lộ vẻ quyết tâm vô hạn.

"Còn khảo nghiệm kia.. " Ngũ Sắc khẽ thở dài một tiếng.

"Xin thứ cho nữ nhi bất hiếu, khi con trao thân thì đã định cùng hắn đồng sinh cộng tử. Không quản hắn thế nào, không sát diệt Sư Vương phụ tử cũng được, dù bị cuốn vào vòng xoáy người nói cũng được, hay dù là thật sự có vạn kiếp bất phục..."

***

Mờ sáng hôm sau hai người đã về tới Ngũ Sắc Linh Sơn, đã thấy Ngũ Sắc tiên tử cùng Thanh nhi đứng đợi ở một bên. Lâm Hiên mỉm cười duỗi tay vỗ trên túi trữ vật, đem một hộp gấm hình vuông hiện ra trước mắt.

"Tiên tử mời xem."

Nắp hộp mở ra. Lập tức một cỗ tinh huyết tỏa ra, chính là da lông xương cốt của Thiên Sư thượng nhân!

"Quả nhiên... "

Ánh mắt đảo qua trên hộp gấm, với tâm cơ của Ngũ Sắc tiên tử mà cũng kinh hãi kinh hô lên. Thiên Sư thượng nhân vốn là hàng thật giá thật yêu tộc cấp năm dũng mãnh nổi danh.

Nhân vật bá chủ một phương, dậm chân một cái khiến cả Tu Tiên giới chấn động lại có thể chết đi không minh bạch như vậy sao?

Kinh ngạc nàng quay sang trái, thần thức đảo qua trên thân thể mềm mại của Mộng Như Yên, tu vị vẫn là Ly Hợp Kỳ sơ kỳ đỉnh phong không thể nghi ngờ.

Cho dù những năm gần đây nàng tu luyện pháp thuật lợi hại thì thần thông cũng không thể tăng mạnh như vậy.

Nói một cách khác, lần này chính là Lâm Hiên đã đại triển thần uy diệt sát được Sư Vương phụ tử.

Tiểu tử này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?

Lâm Hiên đã là Nguyên Anh hậu kỳ. Một ngày kia có thể đột phá Ly Hợp, việc thay thế Vọng Đình Lâu trở thành Thiên Vân Thập Nhị Châu đệ nhất cao thủ cũng không phải là không thể.

Nha đầu Thanh nhi có ánh mắt thật đúng là nhất tuyệt.

Ý niệm trong đầu lưu chuyển, ánh mắt Ngũ Sắc tiên tử nhìn qua Lâm Hiên với vẻ nhu hòa, hiện không cần sính lễ nàng vẫn tán thành hắn trở thành nữ tế của mình.

"Sao vậy, tiên tử không mời người một nhà vào sao?" Thanh âm Mộng Như Yên khúc khích truyền vào tai. Nàng thông minh tuyệt đỉnh, sao không đoán được tâm ý của Ngũ Sắc tiên tử.

"Ha ha, là ta sơ sẩy. Yên muội cùng nữ tế, mời"

Ngũ Sắc tiên tử đã quyết định liên minh nên thần thái thân thiện hơn rất nhiều, nhẹ nhàng mỉm cười đón khách.

"Nghĩa mẫu khách khí rồi."

Lâm Hiên cũng tát nước theo mưa lập tức sửa lại cách xưng hô.

Khổng Tước Tiên Tử nghe xong không khỏi đỏ mặt, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái. Thế nhưng trong lòng dâng lên nỗi ngọt ngào vô hạn.

Trong không khí vui hòa, đoàn người vào trong Ngũ Sắc Linh Sơn.

Mộng Như Yên cùng Ngũ Sắc tiên tử thương thảo cụ thể việc liên minh tại chánh điện, những chuyện này Lâm Hiên không có hứng thú xen vào. Hơn nữa hắn và Thanh nhi cách biệt đã hơn năm mươi năm, song phương không biết có bao tâm tư muốn gởi gắm cho nhau.

Trong ánh bình minh nhè nhẹ, một thanh niên dung mạo tầm thường tay trong tay với một hồng y thiếu nữ tuyệt sắc, tản bước chầm chậm trên lối nhỏ dọc theo con suối đang chảy róc rách trong hậu sơn.

Ngũ Sắc Linh Sơn ngoại trừ yêu mạch cực tốt thì cảnh sắc vô cùng mỹ lệ, non xanh nước biếc, dõi theo bước hai người là những đôi linh cầm bay lượn, những kỳ hoa dị thảo ven đường chớm nở khoe sắc, như muốn hứng đọng từng giọt sương long lanh trong nắng mai.

"Thanh nhi, những năm này nàng tốt chứ?" Thanh âm Lâm Hiên hiền hòa nhưng có chút mệt mỏi. Hiện sắc mặt hắn vẫn tái nhợt nhưng nào có tâm tình mà đả tọa khôi phục pháp lực.

"Ta…"

Khổng Tước Tiên Tử đột nhiên đưa tay choàng qua hông Lâm Hiên, nghiêng cái đầu nhỏ xinh ngả vào bờ vai vững chắc, để cho thân thể yêu kiều dựa hẳn vào người hắn. Trong mắt kẻ khác nàng là Hóa Hình hậu kỳ đại yêu tộc, tính cách kiên định không thua đấng tu mi nam tử nhưng lúc này trở nên ôn nhu khiến hoa nhường nguyệt thẹn.

"Sau sự tình thiên lão sắp đặt hôm đó, thiếp đành rời xa chàng tới Vân Châu. Quả nhiên thiên địa rộng lớn, cao thủ nhiều vô số. Thiếp nghĩ ở đây tu luyện sẽ dễ dàng tiến giai nên liền đi du ngoạn khắp Vân Châu. Cơ duyên xảo hợp gặp nghĩa mẫu, thừa mong lão nhân gia không chê, ta liền tới Ngũ Sắc Linh Sơn này tu luyện, không ngờ thiên lão run rủi lại cho ta gặp chàng."

Nói đến đây ánh mắt Khổng Tước có phần mê ly cùng hoài mong. Hai người có thể đoàn tụtrong biển người mênh mông, chữ duyên thật là kỳ diệu vô cùng.

Như cảm nhận được tâm ý của Khổng Tước tiên tử, thân hình Lâm Hiên khẽ đảo xoay người ôm chặt nàng vào lòng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mượt mà, hai người như có muôn vạn lời muốn nói mà không biết bắt đầu từ đâu.

Thời gian dường như ngừng lại, từng cơn gió nhẹ thổi qua để cho tiếng lá xào xạc rơi bên tai.

Thật lâu sau, chỉ nghe thanh âm khe khẽ của Khổng Tước tiên tử vang bên tai: "Phu quân, những năm này chàng thế nào, thiếp nghe nói chàng từng bị Vạn Phật Tông truy sát, lại có thể tu luyện được một thân thần thông kinh thế hãi tục tới như vậy"

Thanh âm của nàng chút hiếu kỳ cùng vui mừng, trượng phu của nàng đâu còn là tiểu tu sĩ lần đầu gặp gỡ. Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ mà có thể đả bại Ly Hợp, chuyện như vậy từ thời thượng cổ còn chưa nghe nói qua.

"Ta…" Đột nhiên Lâm Hiên lại có chút ấp úng.

Không phải hắn muốn giữ bí mật với nàng, mà kể ra qua lại thì khó tránh đề cập đến hai vị ái thê khác. Về phần Nguyệt Nhi thì Thanh Nhi vốn hiểu rõ, nha đầu kia sớm đã theo hắn ngay từ đầu.

Thanh Nhi tuy cường thế nhưng không phải không hiểu đạo lý. Nàng đã sớm biết Nguyệt Nhi trên danh nghĩa là chủ tớ với hắn nhưng chuyện song tu đã định như sông chảy về biển. Chỉ chờ khi tiểu nhanh đầu ngưng kết thành Nguyên Anh là hai người nên duyên Tấn Tần.

Theo lý thì chính nàng chiếm chỗ của Nguyệt Nhi, Thanh Nhi có muốn ghen cũng không thể không nói lý lẽ.

Về điểm này Lâm Hiên nắm chắc hai nàng sẽ hòa thuận, đương nhiên điều kiện là Tiểu Đào ngàn vạn lần đừng có phá hư.

Nếu không phải như thế mà với tính cách của Thanh Nhi, e rằng hắn và Nguyệt Nhi chưa chắc được gần nhau. Vừa nghĩ đến đây với tâm cơ của Lâm Hiên mà cũng đau đầu đến cực điểm.

Có câu quan thanh liêm cũng khó quản việc nhà, cổ nhân thật không gạt người.

Nguyệt Nhi đã khó như vậy còn Cầm Tâm thì sao.

Tuy lấy cớ là vì chữa thương mà kết thành phu thê nhưng nếu bảo hắn hắn không động tâm, không luyến ái nàng thì Lâm Hiên không tự dối lòng cho nổi.

Hai người gặp nhau không nhiều, buổi ban đầu khi còn là một tiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thiếu nữ tiền bối xinh đẹp cao cao tại thượng lại thiện lương thuần hậu của Bích Vân Sơn đã khiến hắn khắc sâu ấn tượng, hơn nữa nàng đã từng đã giúp hắn không ít.

Có chút giao tình đến hiểu nhau, rồi trở thành hồng nhan tri kỷ. Mọi việc đến với Lâm Hiên một cách tự nhiên như bản tính của hắn. Gần trăm năm mới gặp lại ở Tuyết Lâu Thành. Âu Dương tiên tử cao cao tại thượng khi xưa đã thành hồng nhan gặp họa, còn hắn từ Ngưng Đan Kỳ tiến giai thành Nguyên Anh trung kỳ sau đó là đại tu sĩ.

Nguyên là có hảo cảm, giai nhân ái mộ hắn cũng là tự nhiên. Mỗi khi hai người gần nhau có cảm giác an bình như con chim mỏi cánh tìm được nơi đất lành đậu lại.

Nhưng điều này có thể kể với Thanh Nhi sao? Ý niệm Lâm Hiên trong đầu xoay chuyển, không nhịn được cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt mỹ lệ kia, ôm mỹ nhân như ngọc trong lòng nhưng sau lưng hắn chợt có cảm giác lạnh buốt.

Hắn sao không rõ ràng tính cách của Thanh Nhi, khi xưa là bá chủ một phương, tuyệt đối là nhân vật tâm ngoan thủ lạt, lần đầu gặp gỡ không phải hắn suýt mất mạng trong tay nàng sao?

Nàng có khí lực đương đầu với thượng giới mãnh thú Xuân Ky mà không chút e sợ. Đừng xem hiện tại nàng ôn nhu như mặt nước hồ thu mà lầm, chỉ sợ sự tình Cầm Tâm mà lộ ra thì sẽ quan hệ giữa hai người sẽ đảo lộn như mặt biển dậy sóng dữ.

Muốn dò lòng dạ nữ nhân khác nào mò kim dưới đáy bể, nhưng khi sự tình bể ra thì tám chín phần không thể nào là nàng ngồi khóc sướt mướt, mà lập tức xuất ra bảo vật truy sát hắn là cái chắc.

Nghĩ tới đây sắc mặt Lâm Hiên càng thêm trắng bệch.

"Phu quân làm sao vậy, chẳng lẽ còn chuyện gì không tốt không muốn nói với thiếp?" Khổng Tước cũng là nữ tử thông minh băng tuyết, từ phản ứng của trượng phu dường như nhận ra điềm xấu. Tính cách của hắn nàng còn lạ sao. Khi hắn ấp úng chắc chắn là trong lòng có quỷ!

Kẻ đáng ghét này ngoài Nguyệt Nhi ra, từ khi chia tay nàng chắc chắn đã đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt rồi!

Đang ôm mà cảm nhận thân thể yêu kiều của Thanh nhi đột nhiên cứng ngắc, thấy đôi chân mày thanh tú của nàng đang nhướng lên, trong lòng Lâm Hiên không ngừng kêu khổ.

Hắn thường lạnh lùng quyết đoán nhưng lúc này lại trở nên do dự không thôi.

Tránh được mùng một không trốn được đến mười lăm nhưng Lâm Hiên quyết định dấu nhẹm chuyện này.

Dù sao Cầm Tâm đã phi thăng đến Linh giới, không biết khi nào mới có thể gặp lại, được ngày nào hay ngày đó vậy.

Lâm Hiên cũng không biết làm thế nào cho đúng, hắn thực sự sợ Khổng Tước tức giận trở mặt động thủ. Đừng nói hiện tại pháp lực tiêu hao không còn mà dù có đánh thắng được nàng, hắn có thể nhẫn tâm hạ thủ sao?

Đối với địch nhân thì lãnh huyết tuyệt tình, nhưng đối bằng hữu thân gia lại coi trọng đến cực điểm.

Vì Lưu Tâm, Vũ Vân Nhi mấy nha đầu, hắn nguyện tốn lượng lớn tâm huyết phát triển Bái Hiên Các. Chớ nói chi là làm đau lòng người đầu ấp tay gối.

"Ha ha, Thanh tỷ hiểu lầm, ta đâu có gì giấu diếm. Chẳng qua vài thập niên qua xảy ra quá nhiều chuyện, nhất thời ta không biết bắt đầu từ đâu" Trong lòng Lâm Hiên tuy áy náy nhưng trên mặt không lộ chút dị sắc. Cũng may từ khi bước vào Tiên đạo đến nay, trở mặt giả đò với hắn sớm đã như cơm bữa.

"Vậy a…"

Khổng Tước thầm trách mình quá đa nghi, phu quân chưa cần trăm năm lại tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa thần thông có thể so với Ly Hợp, khẳng định đã trải qua rất nhiều gian nan khổ sở.

Trên mặt nàng lộ vẻ xót thương lẫn đau lòng, lại vòng tay ôm ngấu nghiến qua hông như sợ hắn rời xa!

"Được rồi, từng chuyện từng chuyện một, chàng cứ chậm rãi nói với thiếp là được."

"Ừm.. " Lâm Hiên nhíu mày suy tư, qua ước chừng một tuần trà của bắt đầu rủ rỉ bên tai nàng.

Bắt đầu là chuyện hắn tới chỗ Diệu U Tiên Tử rồi cuối cùng Mộng Như Yên tới chỗ này, đương nhiên những chỗ song tu trị độc cùng Cầm Tâm hay là Nguyệt Nhi chính là Tu La vương chuyển thế thì phải lược bỏ đi.

Chung quy là hắn không muốn Khổng Tước phải lo lắng cùng tức giận, Tu La Vương với chân tiên là địch, kiếp này Nguyệt Nhi cùng hắn không tránh khỏi liên lụy.

Phu thê vốn là nhất thể nhưng khó khăn này hắn đương nhiên phải tự gánh vác. Bổn sự che lấp của Lâm Hiên là nhất đẳng, Khổng Tước không nghe ra điều gì bất ổn:

"Thì ra là thế, không ngờ mấy chục năm này phu quân lại đã trải qua kinh hiểm như vậy"

Lâm Hiên nhẹ gật đầu, im lặng lại xiết nàng vào lòng.