Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 5 - Chương 373: Chạy trốn




Lúc này hai người Lâm Hiên đang toàn lực bay đi. Qua thời gian một nén nhang, thanh âm Hạ Hầu Lan truyền vào tai: “Đại ca, thật tốt quá, lão gia hỏa Tuệ Thông không đuổi tới. Giờ đã cách Hiên Viên Thành không dưới ngàn dăm, cho dù tu sĩ Ly Hợp Kỳ cũng không có thần thức cường đại như vậy để truy tung chúng ta.”

“Ừm, có điều ta thấy thật kỳ quái. Lão lừa trọc Tuệ Thông hận ta thấu xương, lão có thể bỏ qua cơ hội này sao.”

“Không rõ nữa, có lẽ lão găp chuyện nên không thể phân thân”

Hạ Hầu Lan còn chưa dứt lời thì sắc mặt đột nhiên trắng bệch, độn quang chậm rồi ngừng lại.

“Tiểu muội, làm sao vậy?”

Hạ Hầu Lan không đáp mà quay đầu nhìn phía ngọn núi không xa: “Tuệ Thông đại sư, các hạ đã đến thì cần gì phải lén lút che dấu, nhanh hiện thân thì tốt hơn.”

“Cái gì, Tuệ Thông đuổi theo?” Lâm Hiên biến sắc, hướng theo ánh mắt nàng mà nhìn lại.

Cách hai người vài dặm có một tòa núi cao ngất. Không lẽ Tuệ Thông ẩn thân bên trong?

Lâm Hiên phóng xuất thần thức nhưng không phát hiện được gì bất thường. Bất quá hắn không hoài nghi Hạ Hầu Lan. Tân Nguyệt là tu tiên giả Linh giới, thân phận cao quý, hiển nhiên thần thông bất phàm.

“Đại sư còn không ra sao? đường đường là tu sĩ Ly Hợp Kỳ lại muốn đánh lén chúng ta sao?” Hạ Hầu Lan lạnh lùng nói. Tính tình nàng ôn nhu nhưng cũng phải xem đối phương là ai. huống chi sau khi dung hợp với ký ức Linh giới, mặc dù nàng không ngang ngược kiêu ngạo bằng Tân Nguyệt nhưng lời nói cũng sắc bén rất nhiều.

“A di đà phật, vị nữ thí chủ này thần thông bất phàm, lão nạp dùng Vô Hình Phật Ẩn. Ngay cả tu sĩ cùng cấp cũng khó nhìn ra, sao ngươi có thể?”

Chỉ thấy không gian ngọn núi phía trước vặn vẹo một trận. Theo sau kim sắc linh quang chợt lóe, một lão tăng mặt vàng thân gầy mặc cà sa xuất hiện.

Trên mặt lão còn có một vết sẹo, chính là Tuệ Thông hòa thượng.

Hạ Hầu Lan không đáp mà nhíu mày. Tại Linh giới thì tu nàng đâu để sĩ Ly Hợp Kỳ vào mắt nhưng lúc này chỉ có tu vị Nguyên Anh Trung Kỳ, hiện tại rất phiền toái nhưng hiện tại không còn đường lựa chọn.

“Nữ thí chủ không trả lời ta cũng được, lão nạp không oán không cừu với ngươi, đương nhiên có thể rời đi.” Hai tay Tuệ Thông tạo thành chữ thập vẻ mặt từ bi. Lão vốn không để tu sĩ Nguyên Anh vào mắt nhưng không biết vì sao, nữ tử này gây cho lão cảm giác bất an.

“Đa tạ ý tốt của đại sư, tiểu nữ xin tâm lĩnh, nhưng bất quá tiểu nữ còn muốn Lâm đại ca cùng rời đi.”

“Không được.”

“Sao?”

“Cô nương cần gì phải hỏi rõ, Lâm đạo hữu sát diệt Không Huyễn sư điệt, thân làm trưởng bối như ta sao có thể bỏ mặc.” Trên mặt Tuệ Thông hiện sát khí.

“Đã như vậy tiểu nữ cũng không thể đi, Lâm Hiên là đại ca kết nghĩa của ta, vô luận như thế nào ta cũng không bỏ được.” Trong mắt Hạ Hầu Lan hiện vẻ kiên định, nhẹ nhàng bước lên đứng sóng vai cùng Lâm Hiên.

“Cô nương rất có nghĩa khí, bất quá ta có ý tốt, tiên giả Nguyên Anh Kỳ căn bản không thể chống lại lão nạp.” Tuệ Thông cười lạnh nói.

“Vậy sao, đại sư cho rằng mình bản lãnh, Ly Hợp Kỳ là tu sĩ đứng đầu Nhân giới, nhưng ta hỏi ngươi một câu, đại sư làm vậy thì có thể tưởng tượng phi thăng đến Linh giới sẽ có kết cục ra sao chứ?”

Tuệ Thông ngẩn ngơ, chân mày cau lại: “Cô nương nói lời này có ý gì? ta tu tiên trải qua gió tanh mưa máu chỉ vì trường sinh, ai mà không muốn phi thăng đến Linh giới chứ?”

“Muốn là tốt rồi, ngươi buông tha cho Lâm đại ca thì ta đảm bảo ngươi sẽ trường sinh. Nếu là hắn bị thương, cho dù ngươi có thể vượt qua thiên kiếp phi thăng đến Linh giới cũng không trốn thoát kết cục hồn phi phách tán.” Hạ Hầu Lan nói tới đây, trên mặt toát ra vài phần ngạo khí/

Tuệ Thông nghe thì đầy vẻ ngạc nhiên, theo sau không nhịn được cuồng tiếu: “Tiểu a đầu, tưởng mình là ai vậy? Chân tiên hạ phàm, hay là công chúa Linh Giới chuyển thế, ở chỗ này thổi phồng tưởng lừa gạt được Phật gia ta sao. Tiện tỳ không biết lượng sức mình, nếu muốn chết thì ta sẽ đưa ngươi đến u minh địa phủ!” Lời còn chưa dứt lão đã vươn tay, nhẹ nhàng điểm về phía trước.

“Tiểu muội, nguy hiểm!”

Sắc mặt Lâm Hiên đại biến, chỉ thấy bầu trời đang trong xanh bỗng tối sầm xuống. Từng trận cuồng phong thổi qua, thiên địa nguyên khí bốn phía đều bị dẫn động.

Tại quanh thân Tuệ Thông thoáng cái xuất hiện những quang điểm màu vàng nhạt cỡ đầu ngón tay, chứng tỏ lão đang sử dụng thiên địa nguyên khí thổ thuộc tính.

Cảnh giới Ly hợp lấy thân thể làm vật dẫn động và điều khiển thiên địa nguyên khí sĩ, cũng không giới hạn pháp lực trong cơ thể, là phương thức chiến đấu thường dùng.

Đương nhiên độ chuyển hoán cùng số lượng thiên địa nguyên khí sĩ điều động cũng là do cảnh giới quy định, có quan hệ trực tiếp đến pháp lực và công pháp tu luyện. Càng là công pháp đứng đầu thì chuyển hóa càng nhiều nguyên khí tinh thuần.

Đồng thời cũng chịu hạn chế của hoàn cảnh địa hình, tỷ như Mộng Như Yên tu luyện Phiêu Vân Lạc Tuyết Quyết là công pháp thủy thuộc tính. Tại nơi biển rộng hoặc chỗ hồ nước thì thực lực còn tăng thêm. Mà tại nơi đầy đất cát, tu sĩ Ly Hợp Kỳ muốn điều động thủy nguyên khí rõ ràng không dễ.

Theo tu vị tăng lên thì ảnh hưởng này sẽ giảm bớt. Thao túng thiên địa nguyên khí thì mất rất ít pháp lực, sự đáng sợ nhất của tu sĩ Ly Hợp Kỳ là nằm ở việc lĩnh ngộ pháp tắc.

Lúc này Lâm Hiên có cảm giác như thời gian phảng phất chậm lại, chỉ thấy vô vàn quang điểm nhanh chóng tụ hợp, biến thành hơn trăm đại thủ kim sắc. Không ngờ mỗi đại thủ đều dài đến bảy tám trượng.

Lâm Hiên không khỏi hít một hơi lạnh. Thần thông biến hóa như vậy khiến bất cứ một tu tiên giả Nguyên Anh kỳ nào cũng choáng ngợp. Hắn có thể dùng linh lực chuyển hoá thành đại thủ thanh sắc. Nhưng một lần hơn trăm cái thì quả thực kinh thế hãi tục, đủ đem hắn nghiền thành bột.

Sắc mặt Lâm Hiên xanh mét. Tay áo phất một cái, hai pháp bảo bay ra.

Một cái Ô Kim Long Giáp Thuẫn, linh quang chợt lóe đã hóa thành tầng sáng kim sắc bao bọc lấy hắn, trong tầng sáng còn lóe ra những phù văn quỉ dị.

Ngoài ra còn một thanh đoản kiếm dài nửa tấc phát ra thanh quang chói mắt, chính là Thanh Hỏa Kiếm.

Thần sắc Lâm Hiên ngưng trọng, đánh ra một đạo pháp quyết.

Kiếm này bạo trướng tới hơn mười trượng, biến thành một con Giao Long, đương nhiên không có hồn phách yêu thú nhưng uy lực thì tuyệt đối không thể coi thường.

Có điều Tuệ Thông coi như không nhìn thấy, trên mặt đầy vẻ chê cười. Trước mắt lão thì đại tu sĩ cũng như con kiến hôi, tiểu tử này đúng không biết tự lượng sức.

“A di đà phật!”

Theo tiếng Phật hiệu, hơn trăm đại thủ do thiên địa nguyên khí ngưng kết thành bắn tới hai người.

Tròng mắt Lâm Hiên co lại, mắt thấy các đại thủ đã đến trước mặt thì đầu vai rung nhẹ, tựa hồ bước ra từng bước thì thân hình biến mất tại chỗ.

“Thuấn di?”

Tuệ Thông không khỏi ngẩn ngơ, thật không ngờ một tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ lại có thể nắm giữ thần thông không gian huyền diệu này.

Hơn nữa Lâm Hiên vừa mới tế xuất thuẫn bài, lão còn tưởng rằng tiểu tử này muốn ngạnh kháng. Nào biết đối mặt tu tiên giả Ly Hợp Kỳ, liều mạng là chết nên Lâm Hiên lựa chọn dùng cái đầu.

Thi triển Cửu Thiên Vi Bộ thoát ra khỏi phạm vi công kích của đối phương, thanh quang chợt lóe, Lâm Hiên xuất hiện bên trái Tuệ Thông cách không quá trăm trượng.

Hắn mau lẹ điểm về phía trước một cái.

Giao Long do Thanh Hỏa Kiếm biến thành hung tợn đánh về phía đối phương.

Mà bên kia, Hạ Hầu Lan được truyền thừa ký ức của Tân Nguyệt, đương nhiên hiểu rõ phương thức công khích của tu sĩ Ly Hợp Kỳ. Linh quang trên thân lóe ra, Phong Độn Thuật được nàng vận dụng đến xuất thần nhập hóa.

“Hừ, Ly Hợp Kỳ thì giỏi sao, nếu trên thượng giới bổn cô nương còn không để vào mắt”

Tay thiếu nữ khẽ nâng một thanh kiếm tiên cổ xưa. Lúc phá toái hư không thì không thể mang theo bảo vật nhưng mấy năm nay nàng cũng không nhàn rỗi. Kiếm này chính là phỏng chế bổn mệnh pháp bảo trên Linh Giới.

Uy lực không thể so sánh cùng bổn mệnh pháp bảo chính thức nhưng còn mạnh hơn bảo vật khác ở Nhân giới rất nhiều.

Nhờ thủ thấp luyện chế ảo diệu. Trên thân kiếm còn khắc một tiểu pháp trận. Hạ Hầu Lan vươn ngón tay ngọc trắng nõn không ngừng biến ảo pháp ấn, theo sau điểm về phía trước. Một tiếng oanh truyền vào tai, vô số phù văn bốn phía quanh kiếm tiên, thiên địa nguyên khí bắt đầu tụ tập.

Khóe miệng Hạ Hầu Lan hiện tia đắc ý. Ở cảnh giới này nàng không thể trực tiếp khu sử thiên địa nguyên khí, nhưng mượn pháp bảo cùng với trận pháp Linh giới thì có thể.

Dù sao nàng cũng có lý giải đối với thiên địa pháp tắc, đừng nói lão trọc trước mắt mà dù là Vọng Đình Lâu cũng không có cách so sánh.

“Không có khả năng, một tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ sao có thể vận dụng thiên địa pháp tắc?” Tuệ Thông trừng lớn mắt, mặt tràn đầy vẻ khó tin.

“Đã sớm nói qua cho ngươi, bổn tiên tử là tu sĩ Linh giới”

Hạ Hầu Lan chỉ một điểm, kiếm tiên chém về phía hòa thượng.

“Nói bậy, người muốn hù dọa lão nạp sao? Trừ thời thượng cổ thiên địa dị biến, hiện tại tu sĩ Linh giới đã không thể phá toái hư không đến hạ giới chúng ta.”

Tuệ Thông không cho là đúng nhưng cũng không dám khinh thị, vươn tay vỗ vào sau ót một cái, từ trong miệng bay một vật như một cái dùi dài một tấc ra, vô số quang điểm cuồng dũng nhập vào, theo sau hai kiện pháp bảo được thiên địa nguyên khí quán chú lao vào nhau.

Oành!

Thanh âm này giống như tia chớp cắt trời cao, đất cát một vùng bắn tung tóe kinh tâm đảm phách. Trong lòng Lâm Hiên trở nên hồi hộp. Quả nhiên lời đồn về sự đáng sợ của tu sĩ thật không sai.

Uy lực pháp bảo được quán chú thiên địa nguyên khí sợ rằng bạo tăng lên gấp bảy tám lần. Công kích của song phương chạm vào nhau, chỉ là dư chấn phút chốc đã đem một ngọn núi san thành bình địa.

Nguyệt phong lệ khiếu, nhật nguyệt vô quang. Trong vòng trăm dặm, thiên địa tối sầm xuống.

Tuệ Thông hòa thượng vừa sợ vừa giận, nữ tử này rõ ràng là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ mà lại có thể vận dụng thiên địa pháp tắc. Bên kia Lâm Hiên cũng không có nhàn rỗi. Được một lượng pháp lực rót vào, Giao Long kia dữ tợn nhào tới đối thủ.

“A Di Đà Phật!”.

Từ ống tay áo Tuệ Thông bay vút ra một đạo kim quang, xoay quanh một chút hiện ra một chiếc Kim Luân phật môn, bảo quang bắn ra bốn phía đón lấy Thanh Hỏa.

Rắc…

Thanh âm như cây cối bị cuồng phong thổi gãy truyền vào tai. Thanh Hỏa Kiếm bị đánh nguyên hình, như lưu tinh bay ngược trở về. Công kích của nó mặc dù uy lực. Nhưng lúc này đây kẻ địch lại là tu sĩ Ly Hợp kỳ!

“Ồ?”

Trên mặt Tuệ Thông cũng hiện vẻ ngạc nhiên, Bảo Luân Kim Quang này uy lực không nhỏ, dù là pháp bảo tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đối mặt thì nhất định linh tính đại thất. Thanh kiếm kia cứng rắn như vậy sao?

Công kích bị chặn nhưng Lâm Hiên không hoảng hốt, hắn rất rõ ràng thực lực của bản thân. Lão quái Ly Hợp kỳ nào có dễ đối phó.

Tuy liên thủ cùng Hạ Hầu Lan nhưng thực lực vẫn thấp hơn, lựa chọn sáng suốt là nắm lấy thời cơ. Với thủ đoạn lôi đình đánh đối phương một kích ứng phó không kịp, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.

Nghĩ đến đây Lâm Hiên lần nữa thi triển Cửu Thiên Vi Bộ, chớp lên mấy cái đã áp sát đối phương. Sau đó tay giương xoèn xoẹt bắn ra mấy chục đạo kiếm khí, hung hăng chém về phía đối phương.

“Tìm chết!”

Trên mặt Tuệ Thông toát ra nụ cười dữ tợn, không tránh không né mà giơ tay điểm một cái vào hư không, không khí dao động lăn tăn như sóng nước dập dềnh, vô số sợi tơ màu vàng đột nhiên xuất hiện. Đây đều là thiên địa nguyên khí tụ lại, như tóc của yêu ma quấn cùng một chỗ cuốn lấy kiếm khí của Lâm Hiên.

Sau đó Tuệ Thông bước về phía trước một bước thi triển Súc Địa Thuật, khoảng cách hai người lần nữa rút ngắn, chỉ còn lại chừng hai ba trượng.

Lâm Hiên lúc này muốn chạy trốn cũng không kịp, trong mắt toát ra vẻ bối rối.

“Ngươi có thể đi chết rồi đó!”

Tuệ Thông nhếch miệng khẽ nâng tay trái, đánh về phía ngực Lâm Hiên, động tác hết sức nhẹ nhàng nhưng trên bàn tay lại bao trùm bảo quang ngũ sắc.

Phật môn bí truyền. Như Lai thần chưởng!

Lâm Hiên đã từng gặp qua thần thông này nhưng do tồn tại Ly Hợp kỳ thi triển thì hoàn toàn khác trước.

Một chưởng này nếu đánh trúng thì hắn sẽ hồn phi phách tán, sợ rằng ngay cả nguyên anh cũng không kịp độn ra.

“Đại ca!”

Hạ Hầu Lan cực kỳ hoảng sợ nhưng nàng ở khá xa, pháp bảo lại bị đối phương cuốn lấy, muốn cứu viện cũng không kịp.

Hòa thượng cười lạnh, tiểu tử này thực lực không tệ, bất quá lúc này muốn tránh một chưởng này chỉ là người si nói mộng.

Nhưng ngay lúc này, vẻ bối rối trong mắt Lâm Hiên chợt tan biến. Không sai, luận về thực lực hắn vẫn thua xa Ly Hợp kỳ nhưng về kinh nghiệm chiến đấu phong phú còn cao hơn cả lão lừa trọc này.

Muốn dùng thủ đoạn lôi đình để lui địch đành đem bản thân đặt vào hiểm địa trước, đây bất quá chỉ là kế dụ địch của Lâm Hiên mà thôi.

Như Lai thần chưởng?

Nếu đổi là một tu tiên giả khác, cho dù là tu sĩ hậu kỳ gần như vậy ngã xuống là kết cục đã định.

Nhưng sở học của Lâm Hiên phức tạp, không chỉ kiêm tu chính ma mà còn sở trường cận chiến.

Lâm Hiên hít vào một hơi, tiếng xương cốt răng rắc truyền vào trong tai.

Nương theo một tiếng phượng gáy trong trẻo, cánh tay phải của Lâm Hiên quỷ dị bạo trướng, hơn nữa còn có ngân quang lập lòe.

Yêu hóa!

Yêu lực mãnh liệt tuôn ra khiến Tuệ Thông kinh ngạc, tiểu tử này thi triển pháp thuật huyền môn chánh tông, sao lại lại là tu yêu giả?

Nhưng kinh ngạc chỉ trong nháy mắt, tu yêu giả thì có thể ngạnh khángsao? Cho dù là Hóa Hình Yêu tộc cũng tiếp không được Như Lai thần chưởng của lão.

Lâm Hiên đương nhiên rõ ràng điều này. Mặc dù đã ngưng thành Yêu Đan khiến thực lực tăng lên không ít, nhưng vẫn chưa đủ ngạnh kháng với lão quái vật Ly Hợp kỳ.

Lâm Hiên hít vào một hơi, một đạo hỏa diễm màu xanh biếc hiện ra trong lòng bàn tay.

Bích Huyễn U Hỏa sau khi dung hợp Thiên kiếp chi hỏa thì uy lực càng lợi hại vô cùng.

Nửa cánh tay Lâm Hiên bị ma hỏa hừng hực bao phủ, năm ngón tay nắm lại hung hăng đánh ra một quyền về phía trước.

Oành!

Một tiếng nổ truyền vào tai, linh quang đan xoắn rồi bạo xạ ra bốn phía. Quyền chưởng giao nhau, Lâm Hiên chỉ cảm thấy một luồng cự lực không thể địch nổi từ bàn tay truyền vào thân thể.

Cảm giác đầu hoa mắt váng, xương cốt thậm chí ngũ tạng lục phủ dường như bị đập nát ra.

Lâm Hiên trợn tròn hai mắt hét lớn một tiếng, toàn thân lóe ra linh quang, pháp lực tinh thuần từ đan điền khí hải tràn ra khắp các kinh mạch toàn thân, rốt cuộc ngăn cản được luồng đại lực này.

Thật là lợi hại!

Không hổ là lão quái Ly Hợp kỳ, Bích Huyễn U Hỏa đã triệt tiêu tám phần uy lực, chỉ còn hai phần mà với song anh một đan, pháp lực không thua cảnh giới hậu kỳ mà thiếu chút nữa đã tiếp không được.

Hơn nữa khi đối phương xuất ra Như Lai thần chưởng thì chỉ dụng một nửa tinh lực, một nửa đang còn đang bị tiểu muội quấn lấy.

Lâm Hiên nghĩ mà hoảng sợ, tu tiên giả Ly Hợp kỳ còn lợi hại hơn cả trong truyền thuyết. Nếu không cẩn thận hôm nay rất có thể mất mạng ở đây.

Lâm Hiên cảm thán nhưng không biết Tuệ Thông còn rúng động hơn nhiều.

Mộng Như Yên năm đó diệt sát tám tu sĩ hậu kỳ trong một khắc. Tuệ Thông tự hào thần thông không thua kém gì Vân Châu đệ nhất nữ tu kia, nhưng lúc này đối phó với hai tu sĩ trung kỳ lại phải ra sức.

Lâm Hiên tiếp được công kích đối phương thì lập tức thi triển Cửu Thiên Vi Bộ nhẹ nhàng lui ra phía sau. Mà ma hỏa màu xanh biếc lại hóa thành một con ma xà, hung hăng mổ tới mũi của Tuệ Thông.