Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 5 - Chương 343: Tu La ngọc bài




"Vậy đại ca có biết, sao có thể được trường sinh?"

Chân mày Lâm Hiên cau lại: "Ngu huynh nghe nói, tiên đạo gian nan, chia làm Linh Động, Trúc Cơ, Ngưng Đan, Nguyên Anh, Ly Hợp, Động Huyền, Phân Thần, Độ Kiếp tám đại cảnh giới. Mà tu đến mức cuối cùng cần trải qua cửu cửu thiên kiếp, nếu qua được thì có thể cửu hà phi thăng đến chân tiên chi giới. Tiểu muội, chẳng truyền thuyết là sai sao, như thế vẫn không thể trường sinh?"

"Đồn đãi thật không tính là sai, chẳng qua thành tiên còn gian khó hơn tưởng tượng nhiều, không nói đến cửu cửu thiên kiếp kia uy lực mạnh hủy thiên diệt địa, cho dù vượt qua thì không nhất định phi thăng đến chân tiên giới." Hạ Hầu Lan thở dài, ngôn ngữ kinh tâm động phách.

"Độ qua thiên kiếp, vẫn không thể thành tiên?" Lâm Hiên mở trừng kinh nghi, điều này không giống trong cổ tịch, nhưng qua một loạt biến cố, Lâm Hiên cũng biết tu sĩ Nhân giới do cảnh giới chưa đủ nên có nhận thức những sai lầm.

Hắn trầm mặc không nói, tiếp tục nghe Hạ Hầu Lan thuật lại.

"Phụ thân ta là một thú dụ, mười vạn năm trước người đã tu luyện tới Độ Kiếp hậu kỳ, vượt qua cửu cửu thiên kiếp nhưng cuối cùng vẫn không thể phi thăng đến chân tiên giới." Nói tới đây, thanh âm Hạ Hầu Lan lộ vài phần lạc tịch, hiển nhiên thấy đáng tiếc cho phụ thân.

"Đó là vì sao?" Lâm Hiên vội mở miệng.

"Không rõ nữa, phụ thân chưa bao giờ nói, có lẽ do cảnh giới của muội quá thấp, nói ra cũng không hiểu được."

Lâm Hiên gật gật đầu, khóe miệng lộ nụ cười: "Thì ra bá phụ là tu tiên giả Độ Kiếp hậu kỳ, khó trách Tân Nguyệt tiên tử kiêu ngạo như thế, xem ra ở Linh giới không có người nào dám trêu đến nàng."

"Không hẳn là như thế." Hạ Hầu Lan mỉm cười nói.

"Ồ!" Lâm Hiên ngẩn ngơ, có điểm ngạc nhiên.

"Đúng, phụ thân muội tuy không thể phi thăng Tiên giới nhưng đã dịch kinh tẩy tủy, pháp lực không còn là linh lực mà chuyển thành tiên linh khí."

"Tiên linh khí, chẳng lẽ bá phụ..."

"Chính xác, phụ thân chưa phải chân tiên nhưng đã thuộc tồn tại cao nhất ở Linh giới, được xưng hô là Tán tiên."

"Đương nhiên, tồn tại chí cao ở Linh giới tuy không nhiều nhưng không phải chỉ có mỗi phụ thân muội, bọn họ đều như tu sĩ Ly Hợp kỳ Nhân giới, siêu thoát thế tục, toàn tâm toàn ý phi thăng tiên giới, không để ý đến thế tục phân tranh. nhưng như thế nên Linh giới các tộc mới khách khí với tiểu muội, dưỡng thành tính cách kiêu ngạo" Hạ Hầu Lan nói tới đây, đứng lên thi lễ với Lâm Hiên một cái.

Mà lúc này Lâm Hiên vẫn còn ngây người. Tân Nguyệt công chúa là nhi nữ Tán tiên, điều này vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

"A..."

Đột nhiên một kêu truyền vào tai, Lâm Hiên quay sang thì phát hiện Hạ Hầu Lan lấy tay ôm đầu, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.

"Tiểu muội, làm sao vậy?" Lâm Hiên thất sắc, dự cảm không tốt xuất hiện trong đầu.

Cũng may qua gần một tuần trà, vẻ thống khổ trên mặt nữ tử tan đi, nhưng bộ dáng lại trở nên ngưng trọng: "Đại ca, chỉ sợ tiểu muội tạm thời không thể ở cùng huynh."

"Ồ, chẳng lẽ là..."

"Lực thần niệm của Tân Nguyệt cường đại hơn muội nhiều, vừa mới bị đan dược của đại ca áp chế nhưng hiện tại đã tỉnh lại. Muội đã áp chế nhưng chỉ sợ không được nàng sẽ nắm quyền điểu khiển thân thể. Đại ca, sau này chúng ta còn gặp lại."

Nói xong lời nói này thì Hạ Hầu Lan không dám chậm trễ, hóa thành một đạo hồng quang bay vút về xa xa.

Nhìn bóng dáng nữ tử ban biến, vẻ mặt Lâm Hiên trở nên âm trầm. vươn tay vỗ vào túi trữ vật, một tấm phù triện bay vút ra, không gió tự cháy hóa thành một đạo hoàng quang nhập vào trong thân hắn.

Độn thổ phù! Lâm Hiên chìm vào trong lòng đất. Một hơi độn hơn mấy chục dặm thì thi triển Liễm Khí Thuật.

Tân Nguyệt có thể đuổi theo bất cứ lúc nào. So với việc mù quáng rời đi thì ở lại tốt hơn nhiều, binh bất yếm trá, chỗ nguy hiểm nhất cũng an toàn nhất. Đối phương sẽ không thể ngờ hắn còn dám ở tại chỗ này.

Cùng lúc đó, cách nơi này trăm vạn dặm. Sắc trời hôn ám, phóng tầm mắt nhìn lại là nhưng dãy núi liên miên vô biên vô hạn.

Vân Châu vốn là Thánh Địa tu tiên, ngoài tu tiên giả thì Yêu Tộc cũng phi thường phồn vinh.

Hắc Hạp Lĩnh này chính là một nơi tụ cư của Yêu Tộc, yêu thú cấp thấp nhiều đếm không xuể, số lượng yêu tộc Hóa Hình kỳ cũng rất nhiều, bình thường ít có tu sĩ dám đến đây.

Thời khắc này ở đỉnh một tòa núi hoang lại có một gã thiếu niên Nhân tộc cẩm bào ngọc đai dung mạo anh tuấn đang đứng.

Điền Tiểu Kiếm!

Lại nói ở Vân Lĩnh Sơn, hắn phát hiện trong động phủ cổ tu có một truyền tống trận, mạo hiểm dùng nó thì không ngờ bị truyền tống tới đây.

Hơn nữa còn đen đủi cho hắn chính là còn vài Yêu tộc Hóa Hình kỳ đang tầm bảo ở nơi này.

Ba gã Yêu tộc đứng thành hình chữ phẩm đem Điền Tiểu Kiếm vây lại.

Khóe miệng Điền Tiểu Kiếm lộ nụ cười khổ. Tuy hắn tự tin mười phần nắm chắc đào thoát khỏi ba gã này nhưng muốn ra khỏi Hắc Hạp Lĩnh không phải dễ.

"Động thủ!"

Một gã yêu tộc đầu báo, trên trán có một cái sừng dài hơn tấc hét lớn một tiếng, từ trong miệng bắn ra một đạo hoàng quang, hai gã Yêu tộc còn lại cũng tế ra bảo vật.

Điền Tiểu Kiếm hừ lạnh một tiếng, quỷ vụ đen thùi như mực đậm cuồn cuộn mà ra.

Mắt thấy sắp đại chiến kinh thiên, bỗng nhiên dị biến nổi lên. Cách bọn họ khoảng nghìn trượng lóe lên hào quang, chỉ cỡ bàn tay sau đó lại nhanh chóng tăng lên. Sau đó hào quang biến thành một đám phù văn cỡ nắm tay, hợp thành một pháp trận thâm ảo.

Điền Tiểu Kiếm cùng ba gã Yêu Tộc đều trừng mắt ngây người.

Rét!!!!! Không gian vặn vẹo, sau đó thanh âm như vải gấm bị xé truyền tai, chỉ thấy chỗ hư không kia, xuất hiện một khe hở không gian.

Sau đó linh lực trong phạm vi trăm dặm dường như cảm nhận được thứ nào đó gọi về, điên cuồng tụ tập về pháp trận, thứ này nhưng lại có thể dẫn động thiên địa nguyên khí.

Thầm toát mồ hôi lạnh, ánh mắt Điền Tiểu Kiếm dao động, cảm thấy có điều bất ổn.

Mà phản ứng của ba gã Hóa Hình kỳ Yêu Tộc lại hoàn toàn ngược lại.

"Hô huynh, đây không phải là khe hở không gian bình thường, bên ngoài cũng có thể cảm giác được lực cách giới" Một Yêu Tộc tai dài tóc xanh lục thì thào mở miệng.

"Chính xác, hơn nữa là khí tức của thượng giới" Một tên Yêu tộc khá có vẻ rất hưng phấn.

"Nghe nói thời hồng hoang thường có tu sĩ Linh giới Phá Toái Hư Không xuống Nhân giới chúng ta, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp cơ duyên thế này" tên Yêu tộc đầu báo vui mừng nói.

"Không biết sống chết!" Điền Tiểu Kiếm thầm mắng một câu, đã lặng lẽ lấy ra một tấm phù dán ở trên người.

Sau đó thế thân Điền Tiểu Kiếm đứng yên ở chỗ này, còn chân thân hắn đã lặng yên bỏ chạy, bình thường Thế Thân Khôi Lỗi Phù khó có thể giấu diếm được thần thức của Yêu Tộc Hóa Hình kỳ, nhưng lúc này ba yêu tộc đang tập trung sự chú ý về khe hở không gian kia.

Ầm! Một tiếng vang thật lớn như sét đánh truyền vào tai. Sau đó một cơn lốc mờ ảo xuất hiện, lan rộng ra bốn phía.

Toàn bộ mặt đất chấn động, Không những thế mà không gian trong phạm vi nghìn trượng đều đang vặn vẹo lên.

Một cỗ đáng sợ linh áp xuất hiện!

Ánh mắt ba gã Yêu tộc trở nên cực nóng, ngẩng đầu ngước lên không trung.

Chỉ thấy một đạo linh quang trắng như tuyết từ khe hở không gian kia bay ra, cùng pháp trận cổ xưa hòa vào làm một thể. Sau đó hai thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt.

Mới đầu còn có điểm mơ hồ, về sau dần dần rõ ràng hiện ra một nam một nữ.

Nam tử chừng tứ tuần mặc đạo bào, tướng mạo tao nhã, vừa thấy đã biết là chi sĩ siêu phàm thoát tục.

Mà nữ tử trẻ hơn một chút, bộ dạng chỉ có hai mươi bảy hai tám, tư sắc thì thuộc dạng bình thường, mặc một bộ trang phục màu xanh biếc.

Sau khi nam nữ này hiện thân thì thiên địa nguyên khí dần dần trở nên bình ổn. Khe hở không gian hình bán nguyệt cùng cổ trận pháp kia đều tan biến đi.

Ba gã Yêu Tộc thật cẩn thận cúi đầu, linh áp của đối phương khiến bọn họ run sợ, quả nhiên là tu tiên giả Ly Hợp kỳ thượng giới.

"Tam kiến hai vị tiền bối, có thể thấy được tu sĩ Linh giới thật sự thì phúc duyên của bọn vãn bối thật thâm hậu, tiền bối nếu có gì phân phó, chúng ta nhất định sẽ hết sức đi làm, tuyệt không để hai vị thất vọng." Yêu Tộc đầu báo lấy lòng mở miệng, cười giống một con thỏ nhỏ ôn thuần, nào có nửa phần hung ác như khi đối mặt Điền Tiểu Kiếm.

Ánh mắt nữ tu Ly Hợp kỳ đảo qua trên người tam yêu: "Không ngờ vừa mới hạ giới liền gặp ba vị đạo hữu, đúng là thật có duyên, quả thật chúng ta có một sự tình yêu cầu chư vị hỗ trợ."

"Tiền bối mời cứ nói."

Thấy vẻ mặt hai tu sĩ Linh giới ôn hòa, tam yêu mừng rỡ vòng ta.

"Chúng ta mới tới hạ giới, không biết tình huống nơi này..."

"Cái này dễ thôi, tiền bối muốn biết điều gì, chúng ta nhất định sẽ hồi đáp. Nếu hai vị không chê, thỉnh tới động phủ tiểu bối, nhất định sẽ giải thích tỉ mỉ cho các vị." Nữ tu còn chưa dứt lời thì gã yêu tộc tóc xanh đã mở miệng.

Giới thiệu hoàn cảnh Hạ giới chẳng qua là việc rất nhỏ, có thể bợ đỡ được tu tiên giả Ly Hợp kỳ Linh giới thì sẽ thu được lợi ích không kém.

Nhưng thanh âm của nữ tu Linh giới đã truyền vào tai: "Không cần phiền toái như vậy, chỉ cần mượn tánh mạng ba vị đạo hữu, để cho hai ta sưu hồn chẳng phải đơn giản sao.”

Sau đó nàng nâng bàn tay, một đạo tinh quang từ ống tay áo bay ra, hóa thành một đôi lợi trảo bằng xương trắng, hung hăng vồ xuống tam yêu.

"A!"

Tam yêu đại kinh thất sắc, trốn đã không còn kịp rồi. Hai gã Yêu yộc trúng ngay độc thủ, chỉ có tên đầu báo phản ứng hơn hơn, thi triển độn thuật quỷ dị lui về phía sau.

"Trốn, ngươi cho là thoát được?"

Khóe miệng nữ tử lộ tia cười nhạt, bàn tay mềm điểm nhẹ một cái, một đạo tử quang từ đầu ngón tay bay ra. Tử quang nhanh như điện, đánh trúng vào sau lưng Yêu tộc đầu báo thân người.

Tên yêu tộc độn quang chậm dần, cuối cùng hoàn toàn ngừng lại, sau đó toàn thân như bóng cao su phồng lên, càng lúc càng lớn, ầm ầm một tiếng bạo liệt nổ thành từng mảnh huyết vũ.

Yêu Tộc Hóa Hình trung kỳ cũng có thể coi là bá chủ nhất phương nhưng đối mặt với nữ tu Linh giới này lại không có chút lực hoàn thủ.

Sau đó nàng vẫy tay một cái, đôi bạch cốt lợi trảo bay trở về, đem một gã Yêu Tộc ném cho đồng bạn, sau đó hai người thi triển sưu hồn thuật, đây là phương pháp hiểu biết về giới diện này một cách ngắn gọn nhất.

Ngắn ngủi qua một tuần trà, trong tay hai người lóe lên hỏa quang, nhị yêu còn lại cũng hóa thành tro bụi.

Có điều chuyện tình quỷ dị lại xảy ra, linh khí trên thân hai người nhanh chóng giảm đi, rất nhanh liền từ Ly Hợp kỳ giảm xuống Nguyên Anh hậu kỳ, Nguyên Anh trung kỳ, đến Nguyên Anh sơ kỳ thì mới bình ổn.

"Xem ra đồn là sự thật, tự trăm vạn năm trước, thiên địa pháp tắc dị biến, chúng ta đến Nhân giới đều phải trả giá lớn." Nam tu tướng mạo nho nhã chậm rãi mở miệng.

"Hừ, tu vị giảm xuống chỉ là tạm thời mà thôi. Sau khi trở lại Linh giới sẽ khôi phục lại. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng đủ để chúng ta tu luyện mấy ngàn năm" Nữ tử mở miệng nói

"Nói là nói như thế nhưng ở Nhân giới này chúng ta chỉ có thể dùng pháp lực cấp Nguyên Anh, tu vị tối đa chỉ tăng tới Nguyên Anh hậu kỳ. Điều này có điểm phiền phức."

"Ta hiểu, nhưng những kẻ khác xuống nơi này cũng phải hoàn cảnh tương tự. Không cần lo lắng quá mức." Nữ tu cau mày sau đó lại nói.

"Chẳng qua vật kia xuất hiện ở hạ giới, điều này có chắc không?"

"Ta cũng không rõ, nhưng một khi đại nhân đã phân phó như vậy, hơn nữa Cổ Ma giới cũng động tâm, chắc chắn là đúng." Nữ tu nghĩ ngợi rồi trả lời.

"Ừm, ngoài cướp đoạt vật kia, nhiệm vụ trọng yếu nhất của chúng ta là mau chóng tìm được công chúa, nếu người xảy mệnh hệ gì thì hai ta đều vạn kiếp bất phục.” Nói tới đây, trên mặt nam tu lộ vẻ e ngại.

Nữ tu gật đầu, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng:

"Đúng rồi, ngoài ba gã yêu Tộc thấy hai ta hàng lâm còn có một tu tiên giả nhân loại, có nên tìm hắn diệt khẩu?"

"Bỏ qua đi, không cần phức tạp như vậy, vừa rồi dễ dàng sát diệt ba Hóa Hình Yêu Tộc là sử dụng thần thông Ly Hợp kỳ. Bây giờ cảnh giới chúng ta rớt xuống Nguyên Anh kỳ. Thần thông tuy vẫn vượt tu sĩ Nhân giới cùng cấp nhưng nơi này là Hắc Hạp Lĩnh thuộc lãnh địa Yêu Tộc, cũng có mấy tên Hóa Hình hậu kỳ, nếu gây động tĩnh khiến chúng chú ý thì cả ta và ngươi đều sẽ phiền phức." Nam tu mở miệng khuyên.

***

Một màn phát sinh ở Hắc Hạp Lĩnh, Lâm Hiên đương nhiên không biết, thời khắc này, hắn đang thành thành thật thật nằm sâu trong lòng đất.

Quả nhiên không lâu đã cảm ứng được một cỗ khí tức cuồng ngạo quen thuộc, không cần phải nói, tự nhiên là người bị hắn trêu tức, Tân Nguyệt Tiên Tử.

Xem ra quyền chỉ đạo thân thể đã thuộc về nàng.

Lâm Hiên nín thở thi triển Liễm Khí Thuật tới cực hạn. Có điều không nắm chắc có qua mặt được đối phương hay không, thần thông của tu sĩ Linh giới quá mức huyền ảo.

Cũng may Tân Nguyệt không tòi nhiều ở phụ cận, ngược lại đem thần thức tận lực hướng ra phía mở rộng phía xa, kết quả chỉ có thể phẫn uất rời đi.

Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra nhưng không lập tức rời đi. Hắn đợi thêm mấy ngày thấy bình yên vô sự, mới từ mặt đất chui lên.

Trời xanh vạn dặm không mây, thời tiết rất đẹp, Lâm Hiên thở phào một cái, khóe miệng lộ nụ cười bất đắc dĩ sau đó hóa thành một đạo kinh hồng, bay vào trong rừng rậm phía trước.

Rừng rậm xanh um tươi tốt, diện tích cực kỳ rộng lớn có đa số yêu thú là cấp một.

Thanh Nguyên Sâm Lâm!

Vốn là nơi để tán tu cấp thấp mạo hiểm, hiện lại bị Ẩn Nhạn Môn chiếm cứ. Trong lòng Lâm Hiên cũng có điểm nghi hoặc. Khi trước hắn không có ý định nhúng tay vào. Nhưng đã tới đây, cũng nên đi vào dò xét một phen.

Lâm Hiên ẩn giấu khí tức, lặng lẽ bay sâu vào trong rừng rậm.

Dọc đường gặp không ít trạm kiểm soát, hàng trăm tu sĩ tuần tra trong rừng rậm. Còn có một số cấm chế được thiết lập.

Giới bị có thể nói là vô cùng nghiêm ngặt nhưng muốn ngăn trở Lâm Hiên thì còn quá kém.

Độn quang của hắn như có như không, như một u hồn bay trong rừng rậm.

"Thiếu gia, bọn họ muốn tìm cái gì?" Nguyệt Nhi có điểm tò mò mở miệng.

"Ta làm sao biết được." Lâm Hiên lắc lắc đầu.

"Vậy tại sao không tóm một tên gia hỏa rồi thi triển sưu hồn thuật?"

"Ta từng nghĩ như vậy, chẳng qua chúng ta gặp chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tu vị quá thấp sao biết được điều bí ẩn gì, muốn sưu hồn thì phải tìm đám cấp cao mới được."

Nguyệt Nhi gật đầu, thiếu gia quả nhiên không hổ là thiếu gia. Tâm cơ lúc nào cũng chu đáo hơn nàng nhiều.

Được một lúc thì một mục tiêu thích hợp xuất hiện ở trước mắt. Đó là một gã trung niên Ngưng Đan trung kỳ. Đối phương đang tuần tra nhưng không phát hiện được nguy hiểm đang đến gần.

Khoảng cách hai bên chỉ còn hơn một trượng, hắn mới mơ hồ thấy một thân ảnh lóe lên, cực kỳ sợ hãi nhưng muốn tránh đã không kịp. Lâm Hiên vươn tay điểm nhẹ một cái, búng ra một đạo thanh quang vào giữa trán đối phương. Tu sĩ nọ chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, té lăn quay xuống đất.

Lâm Hiên lộ nụ cười nhạt, phất tay áo một cái, một vầng quang hà liền nâng thân thể đối phương lên. Lâm Hiên đặt tay ở đỉnh đầu hắn thi triển sưu hồn thuật. Qua thời gian một tuần trà thì Lâm Hiên mới buông tay, lại bắn ra mấy khối hỏa cầu hủy thi diệt tích, trên mặt hiện vẻ trầm ngâm.

"Thế nào thiếu gia, ở đây đang xảy ra chuyện gì?"

"Không rõ nữa, địa vị người này ở Ẩn Nhạn Môn không thấp nhưng chuyện lần này phi thường bí ẩn, bọn họ phụng mệnh đang tìm kiếm một ngọc bài, về phần ngọc bài kia có tác dụng gì thì hai lão quái Nguyên Anh kỳ môn phái này không có nói."

"Ngọc bài, chẳng lẽ là bảo vật của cổ tu sĩ?"

"Cái này rất khó nói..." Lâm Hiên còn chưa dứt lời thì chợt ngẩng đầu, ánh mắt nheo lại nhìn về phía xa xa.

Bên trái khoảng năm mươi dặm đang có linh lực dao động cực lớn, có vài lão quái Nguyên Anh kỳ đang đấu pháp.

Lâm Hiên không khỏi mừng rỡ, chẳng lẽ ngọc bài nọ đã hiện thế, toàn thân hắn nổi thanh quang sau đó lại ảm đạm đi, hóa thành một đạo kinh hồng mờ bay đi.

Với thần thông hiện giờ của hắn, khoảng cách hơn năm mươi dặm chỉ trong chớp mắt là đến. Chỉ thấy một vùng rừng cây rậm rạp bị phá tan thành một mảnh đất trống thật lớn. Có ba lão quái Nguyên Anh sơ kỳ đang giằng co.

Bên trái là một lão giả tầm ngũ tuần tướng mạo thanh nhã thân mặc đạo bào, chỉ có một cái cánh tay. Trên lưng đeo một cái hồ lô.

Lâm Hiên không khỏi ngạc nhiên. Pháp bảo của tu tiên giả, nếu không thu vào trong cơ thể thì được để trong túi trữ vật.

Bảo vật không thể thu nhỏ lại không nhiều nhưng đều có uy lực rất lớn, là một loại cổ bảo đặc biệt, phương pháp luyện chế hiện đã thất truyền.

Mà hai lão quái kia tướng mạo kỳ lạ, một lão đầu trọc béo như heo mập, người còn lại là một lão phụ tóc trắng xoá, nếp nhăn trên mặt nhiều không khác vỏ cây. Lâm Hiên cau mày, lặng yên yên núp ở sau một cây tùng.

"Hách Liên đạo hữu, ngươi cùng hai người chúng ta cũng coi như có điểm giao tình, nếu đem Tu La Ngọc Bài giao ra, chúng ta sẽ không làm khó ngươi, chỉ mình ngươi thì có thể đào thoát khỏi vòng vây của Ẩn Nhạn Môn ta sao?" Lão phụ chậm rãi mở miệng, ngữ khí bình thản nhưng lộ vẻ uy hiếp.

"Giao ngọc bài ra? Hai vị đạo hữu nói thật dễ, Tu La Ngọc Bài vốn là vật vô chủ, ai tìm được thì chính là của người đó, các ngươi có thể tìm kiếm trong Thanh Nguyên Lâm này, chẳng lẽ ta lại không thể ?” Đạo nhân cau mày cường ngạnh nói.

"Được lắm, nếu đạo hữu đã khư khư cố chấp, đừng trách chúng ta không niệm tình cố nhân.”

Lão giả đầu trọc còn chưa dứt đã hóa thành một đạo kinh hồng lao lên, đừng nhìn lão mập mạp như lợn nhưng động tác linh hoạt vô cùng, tiếng xương cốt răng rắc truyền vào tai. Tròng mắt Lâm Hiên co lại. Thì ra lão là tu yêu giả.