Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 4 - Chương 220: Lão tổ phát uy




Mang thị Song Hùng tướng mạo rất giống nhau. Ca ca vận hắc bào còn đệ đệ thì vận bạch y. Thêm là trên đỉnh đầu hai đầu người lại có một cây pháp bảo cổ quái thành danh là Khốc Tang Bổng. Cho nên trong tu tiên giới, bọn họ còn có biệt hiệu là Hắc Bạch vô thường chuyên câu hồn đoạt mệnh tu sĩ.

Lúc này hai huynh đệ đảo cặp mắt cá chết, lạnh lùng lão giả mặt đen trước mắt.

"Khách khách, xem ra các hạ chính là trưởng lão tứ mạch của Ninh gia?"

"Không sai!" Lão giả mặt đen gật đầu:" Ninh gia ta không oán không cừu cùng hai vị, hiền huynh đệ cần gì đến nơi nước đục này, nếu bằng lòng thu tay thì Ninh gia chúng ta vô cùng cảm kích, nhất định sẽ hậu tạ hai vị"

"Hắc hắc" Ca ca vận hắc bào mở miệng:"Các hạ cũng là Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả mà sao kiến thức lại nông cạn như thế, đã nhận lộc của người thì phải ra tay tương trợ. Chúng ta đã nhận lợi ích Vân Quỷ tông há giữa đường bội phản. Huống chi Ninh gia các ngươi lần này tai ương khó tránh, lấy cái gì mà tạ an hai ta?"

Âm thanh của Mang thị song hùng khàn khàn chói tai khó nghe tới cực điểm tựa như dùng kim loại chém vào đá.

"Ca ca của ta nói không sai, ngươi có thể đi tìm cái chết!"

Chỉ thấy Khốc Tang Bổng trong tay gã đệ đệ múa may một hồi, ngay lập tức hàn phong thổi tới, bên trong xen lẫn ác quỷ rống lên thê lương, một bộ Khô Lâu cực lớn xuất hiện ở trong tầm mắt, nó há cái mồm đầy răng nhọn cạp cạp liên hồi.

Nhất thời vẻ mặt lão giả trở nên đình trệ, đối phương không phải chỉ có hư danh, tiện tay ra một đòn uy lực đã ép người như thế.

Mắt thấy bộ Khô lâu cách mình chỉ còn lại có mấy trượng, lão giả đưa tay ra vỗ vào sau ót, từ miệng nhả ra vài tia sáng màu đỏ sáng loáng, chính là những phi châm pháp bảo.

"Đi!"

Lão giả mặt đen chỉ vào, mấy tia sáng màu đỏ nhanh chóng bắn tới ngăn cản bộ Khô Lâu.

"Hừ, cũng có chút ý tứ!"

Thấy đối phương tu vị không kém, trên mặt hắc bào huynh trưởng lộ ra vẻ tàn khốc

bọn họ sở trường chính là lấy nhiều địch ít, người này đưa tay lắc lư tế ra một cây Khổ Tang Bổng khác.

Hống!

Một âm thanh như sấm rền truyền đến tai, chỉ thấy cây Khổ Tang Bông kia xoay tròn trên bầu trời một chút, phát ra những tia sáng màu đen rồi hóa thành một con Hắc giao to cỡ mấy trượng đen như mực. Hắc giao vung cái đuôi dài lê thê đầy gai nhọn rống lên giận dữ quất qua phía đối phương.

Lúc này lão giả mặt đen đại kinh thất sắc, nhanh chóng vỗ vào túi trữ vật lấy ra một tấm phù triện rồi kẹp giữa ngón trỏ và ngón cái. Mặt ngoài tấm phù có họa một quái hổ ẩn hiện trong hỏa diễm dường như có sinh mệnh. Lão giả há miệng phun ra một ngụm máu huyết lên phía trên.

"Biến!"

Ngay lập tức phù triện không gió mà tự cháy, hỏa diễm đột nhiên bốc lên cao mãnh liệt đường kính hơn mười trượng, trong đó hiện ra một Song Đầu Quái Hổ ngẩng đầu nhìn quanh có vẻ cực kỳ uy mãnh.

"Ơ, là thú Phù, với lại bên trong phong ấn là trung phẩm yêu thú cấp ba, các hạ vốn là không biết tiếc tài. Tuy nhiên ngươi cho rằng nó có thể ngăn trở huynh đệ chúng ta hay sao". Hắc bào tu sĩ cười lạnh một tiếng, hai tay biến đổi pháp quyết không ngừng. Hắc Giao lại bành trướng thêm vài thước, thân hình còn chưa tới đã há cái mồm rộng phun ra một luồng sương độc dày đặc. Song Đầu Quái Hổ cũng đâu chịu kém thế, trợn mắt tròn xoe ngửa đầu phun ra vài đạo sáng.

Oanh!

Chỉ thấy linh lực bắn ra tứ phía, trong ngọn hỏa diễm hai con quái vật đã bắt đầu cận chiến, nanh kéo trảo cắn gầm rú cực kỳ dữ dội.

Lão giả mặt đen không hổ là đầu lĩnh tứ mạch, nhất thời lấy một địch hai mà không rơi xuống thế hạ phong. Có điều Mang thị Song Hùng ác danh hiển hách, vừa mới chỉ là đòn thăm dò của bọn chúng.

Mắt thấy đối phương đã đem pháp bảo ra hết, hai người ngay lập tức thi triển toàn bộ pháp lực, chỉ thấy mây cây phi châm kia đã bị bộ Khô Lâu dùng răng nanh ngoạm lại đang dãy dụa trong mồm nó không ngừng.

Lão giả thấy thế, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp chú đem phi châm thu về. Đáng tiếc đã muộn, trong hốc mắt Khô Lâu lóe ra tia sáng man dại. Mồm thì nhai rôm rốp không ngừng đem phi châm pháp bảo cắn nát.

Cảm ứng tâm thần liên hệ cùng phi châm đã bị cắt đứt, vẻ mặt lão giả trở nên khó coi tới cực điểm, hai mắt như muốn phún lửa. Pháp bảo này lão tiêu tốn gần hai trăm năm bồi tài mới có uy lực như ngày hôm nay.

Trong lòng lão bắt đầu nổi ý dè chừng và sợ hãi. Nhưng đây chỉ là bắt đầu, hắc bào tu sĩ bên kia không ngừng đánh ra mấy đạo pháp quyết. Hắc Giao đột nhiên nổi cuồng tính hung bạo, giương sắc trảo lên lấy ngạnh đập vào một hổ đầu bên trái, một trảo này uy lực rất cực mạnh khiến đầu hổ kia ngay lập tức lún sâu vào thân thể, đồng thời Hắc Giao há to cái mồm như chậu máu ngoạm ngang lưng yêu hổ liên tục cắn xé, đem yêu hồn này xé thành hai mảnh.

Mắt thấy huynh đệ họ Mang hung hãn như vậy, các tu sĩ Ninh Gia xung quanh đều nhìn sang sợ hãi mà vẻ mặt lão giả càng cực kỳ khó coi.

Đánh tiếp chỉ còn đường chết, còn rừng xanh thì lo gì thiếu củi đốt…Chạy!

Thân hình lão vừa chuyển đã hóa thành một đạo sáng màu đỏ bắn nhanh về phương xa. Bất quá trong mắt Mang thị song Hùng hiện lên một chút châm chọc, lúc này mới nghĩ đến chạy sao, đã muộn!

Hai huynh đệ người đồng thời giơ tay lên, hai luồng hắc tuyến uốn éo như Linh xà bắn nhanh ra đuổi theo địch nhân. Tốc độ hắc tuyến cực kỳ nhanh chóng khiến người trợn mắt. Gần như là nháy mắt, lóe lên vài cái đã bay đến phía sau đạo sáng. Lão giả kinh hãi vội vàng bấm hai tay phát ra một con Hỏa điểu dài hơn thước. Đây là địa giai ngũ hành pháp thuật, uy lực không thấp nhưng hai sợi hắc tuyến lại coi như không thấy, xẹt một tiếng đã xuyên qua hỏa điểu, một chút cũng không có hiệu quả.

"Phệ hồn xà!"

Trên mặt lão giả đầy vẻ sợ hãi, loại ma xà này có thể chiếm đoạt hồn phách, chính là một loại tà công vô cùng độc ác. Không nghĩ tới lại chết trong miệng chúng, ngay cả cơ hội chuyển thế đầu thai cũng không có.

Ba hồn bảy phách bị dọa tới rớt ra nhưng muốn tránh đã không kịp, lão đang nhắm mắt chờ chết thì đột nhiên dị biến nổi lên.

Một Cự thủ màu xám trắng vô thanh vô tức hiện lên chắn trước người của lão. Bộp một tiếng đã đem hai con Phệ Hồn xà chộp vào bàn tay.

Tình thế biến đổi quá nhanh khiến Mang thị Song Hùng không khỏi ngẩn ngơ. Mà lão giả mặt đen tìm được đường sống trong cõi chết, lộ ra vẻ mặt hết sức vui mừng.

Người này phản ứng cũng cực nhanh, thân hình lóe lên vội lui về phía sau, chỉ thấy hai phệ hồn xà liều mạng vùng vẫy nhưng không thể nào thoát khỏi Cự thủ.

"Kẻ nào dám ở đây, lén lén lút lút phá pháp thuật của huynh đệ ta, mau ra đây cho ta!" Mang Thị Song Hùng trợn mắt hét lớn đồng thời phát ra thần thức tìm tòi.

Với bọn hắn việc này thực sự có chút kỳ quái, người nào đó có thể nấp ở một bên mà hai huynh đệ không phát hiện ra. Chắc chắn người này có tu luyện thần thông ẩn nặc đặc thù, bọn họ phải cẩn thận không để bị tập kích.

"Hừ, hai tên Mang thị tiểu nhi ỷ vào ba chiêu pháp thuật mèo quào mà cũng dám đến Lôi Âm sơn ta láo xược!" Nương theo tiếng vang như sấm rền, trên bầu trời trống trải hiện ra một đóa mây đen quỉ dị to ước chừng mấy mẫu, ầm ầm cuồn cuộn thổi tới.

"Đây là cái gì?"

Nhất thời các tu sĩ bị hiện tượng kì quái hút lấy, không nhịn được vẻ mặt trở nên ngưng trọng. Bỗng một cỗ uy áp bàng bạc lấy mây đen làm trung tâm đem cả tòa Thương Nguyệt đỉnh bao phủ lại.

Trừ Ninh gia đệ tử, những tu sĩ bên ngoài đều cảm ứng được linh áp cực đại như đối mặt thiên quân vạn mã. Một số kẻ tu vị thấp đứng không vững trực tiếp quỳ xuống hoảng hốt hụt hơi, toàn thân ứa ra mồ hôi.

Mang Thị song Hùng dù không thê thảm đến thế nhưng vẻ mặt cũng trở nên xanh xám.

Loại cảm giác này, mấy năm trước bọn họ đã từng nếm trải qua khi gặp phải một Nguyên Anh kỳ lão quái. Nghĩ đến hiểm cảnh khi đó mà sau này hai huynh đệ còn thường gặp ác mộng liên tục, nếu lần đó không vận mệnh quá tốt thì bọn họ đã sớm vắng mặt tại Nhân giới này.

Ninh gia mặc dù danh tiếng lan xa nhưng chưa từng nghe nói có Nguyên Anh kỳ tiền bối, chẳng lẽ lại là bọn chúng tiêu hao vô vàn tâm lực mời được một cao thủ đáng sợ từ nơi khác đến?

Trong đầu hai huynh đệ đổi qua vô số ý nghĩ, hiện tại đang tính thầm tính kế.

Ngược lại bên kia toàn bộ Ninh gia đệ tử lớn tiếng reo hò, bọn họ cho dù không ở tổ sư từ đường nhưng cũng đã thu được Truyền Âm Phù, đại khái biết được sự tình khi trước.

Lúc này vị đại cao thủ tới viện thủ chắc chắn là lão tổ Nguyên Anh kỳ. Thế là chúng đệ tử lớn tiếng reo hò: "Tham kiến lão tổ."

Mang thị song Hùng nghe xong trong lòng càng trở nên kinh ngạc.

Lão tổ? Ninh gia đại trưởng lão không phải tẩu hỏa nhập ma ngã xuống rồi sao?

Chẳng lẽ đối phương là cố ý giả truyền tin tức, cái gọi là nội loạn chính là một cái bẫy?

Hai huynh đệ tự cho là thông minh nhưng càng nghĩ càng thấy hồ đồ, bắt đầu hối hận khi bán mạng cho Vân Quỷ tông.

Dù sao hai người này cũng từng trải qua sóng to gió lớn, biểu hiện ra vẫn duy trì sự trấn tĩnh. Hắc bào tu sĩ hướng lên đám mây thi lễ một cái: "Không biết tiền bối tôn tính đại danh là gì, tại sao lại xen vào việc Ninh gia làm chi? "

Trong lòng hắn vẫn còn một phần trông chờ, nếu đối phương không phải là Ninh gia lão tổ, ít nhất có thể để cho huynh đệ hắn một con đường sống.

"Ha ha, ta xen vào việc của người khác! Cũng được, cho các ngươi trông thấy lão phu, tránh khi xuống suối vàng lại làm quỉ không tròng." Trong mây đen truyền ra âm thanh vang dội như sấm rền, sau đó mây đen tiếp tục cuồn cuộn, một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở trong tầm mắt chúng tu sĩ.

Chỉ thấy người này thân cao hai thước, toàn thân tỏa ra thi khí trùng thiên. Nếu như Mang thị song Hùng tướng mạo ghê tởm thì kẻ gia hỏa này chính là quái vật Thi ma vô cùng khủng khiếp, hơn nữa còn là Nguyên Anh kỳ!

Mang thị song Hùng kinh qua nhiều phong ba, tự nhiên là nhận ra thân phận đối phương, vòng tay cung kính thi lễ một cái: "Đã có tiền bối ở đây, đôi ta không dám mạo phạm oai hổ, cáo từ."

Nói xong hai tên này vẫy tay một cái đem pháp bảo thu hồi, hóa thành hai đạo độn quang bay vụt về phía sau.

"Muốn đi cũng được, đem mạng lưu lại cho ta." Trên mặt Thi ma lộ ra nụ cười lạnh băng duỗi tay một cái, trước người đã lơ lửng xuất hiện hai thanh trường mâu. Đây vốn là bảo vật của Ninh gia lão tổ có điều hiện giờ thì thuộc về Thi ma.

"Cuồng đồ mau nằm xuống cho ta"

Thi ma vẫy tay, hai thanh trường mâu lập tức hóa thành hai con linh xà nhanh như chớp bắn theo Mang thị song Hùng.

Trong mắt huynh đệ hiện vẻ sợ hãi nhưng đành phải liều mạng, một khi bị lão quái vật đuổi tới muốn thoát thân còn khó hơn lên trời.

Hai huynh đệ không hẹn mà đồng thời đưa tay ra sức ném về phía sau hai viên bảo châu kỳ bí màu đen thẫm. Bảo châu nhanh chóng xoay tròn sau đó bụp một tiếng cùng bạo mở, hóa thành hai màn sáng màu sắc khác nhau.

Lúc này hai thanh trường mâu như những mũi tên cực mạnh bắn tới nhưng màn sáng chỉ lún vào một chút lại nhất thời đã cản được. Lâm Hiên có chút kinh ngạc đem thần thức đảo qua.

Thì ra đây là loại pháp bảo chỉ dùng được một lần, uy năng phòng ngự mạnh mẽ có thể ngăn trở được công kích của Nguyên Anh kỳ tu sĩ, đương nhiên giá trị của nó cũng vô cùng xa xỉ.

Mang thị huynh đệ này dù có tài phú cỡ nào thì tin tưởng trên người bọn họ tám chín phần chỉ có một cái mà thôi, nghĩ đến khóe miệng hắn lộ ra vẻ châm chọc.

Lại nói Mang Thị Song Hùng tế ra bảo châu thì không quan tâm tình hình phía sau, tăng tốc bay tới phía trước. Vật này bọn họ vốn tốn tới mấy vạn tinh linh thạch mua ở bí thị, uy năng như thế nào tự nhiên rất có lòng tin. Đau lòng là không thể tránh khỏi nhưng toàn mạng mới là quan trọng nhất.

Nghĩ lại lần này đến Ninh gia định đục nước béo cò, đâu biết lại đưa cổ vào tròng. Trong lòng hai huynh đệ thầm kêu may mắn, nếu không phải trên người có bảo vật phòng thân thì kết quả đáng sợ thế nào có thể nghĩ.

Hai tay bắt quyết đang muốn thi triển bí pháp tăng tốc đột nhiên lại là một luồng linh áp đáng sợ giáng xuống. Cách người bọn họ không xa chỉ thấy ánh sáng xanh lóe lên, một thiếu niên tướng mạo bình thường xuất hiện.

Niên kỷ người này chỉ chừng hai mươi, vận một bộ thanh bào giản dị nhưng khi hai huynh đệ dùng thần thức quét qua thì cả người đang như ở dưới một thác nước lạnh giữa mùa đông.

Làm sao có thể, lại là Nguyên Anh kỳ cao thủ!

Có lầm hay không, lão quái vật vốn bình thường khó gặp, bây giờ lại bỗng chốc mọc ra hai người.

Tâm ý chạy trốn của Mang thị song hùng đã mất, trở nên vô cùng hoảng hốt, khóe miệng Lâm Hiên để lộ chút châm chọc.

"Hai vị đạo hữu, đã là giá hạc quy thiên thì cần gì uổng phí sức lực. Để Lâm mỗ đưa tiễn các ngươi một đoạn đường"

Lời còn chưa dứt, hắn đã bấm tay bắn nhanh ra mấy đạo kiếm quang màu xanh lành lạnh.

"Tiền bối, có chuyện gì xin từ từ nói."

Hai huynh đệ kinh hãi vô cùng, vừa cầu xin tha thứ vừa tế ra hai cây Khổ Tang Bổng định chống cự.

Chân mày Lâm Hiên cau lại, thần niệm khu động, ma khí trên người cuồn cuộn biến thành hai con Giao long dữ tợn đánh qua hai cây Khổ Tang Bổng mà mấy đạo kiếm quang thì thế đi không thay đổi lăng lệ chém xuống.

Muốn tránh cũng không được. Trong mắt hai người hiện lên vẻ tuyệt vọng, vội vàng đưa cánh tay hợp lại bày ra một đạo sáng phòng ngự trước thân hai người.

Bụp!

Đạo kiếm quang thứ nhất bắn tới vòng ánh sáng bảo hộ, linh lực chợt lóe rồi kiếm quang tan đi nhưng trên mặt Mang thị Song Hùng không có gì vui mừng, ngược lại càng lớn tiếng cầu xin.

Có điều Lâm Hiên không dừng lại mà bấm tay liên tiếp bắn ra vô số đạo kiếm quang công kích tới, chỉ thấy tiếng va chạm dày như mưa, dữ dội như vạn mã đang chạy.

Ngắn ngủi một lát thời gian mà đối với Mang thị song hùng dường như kéo dài vô tận. Cuối cùng quang tráo hộ thân bị nứt ra một đường rồi xoảng một tiếng, quang tráo giống như gương vỡ vụn ra.

"Không!"

Xen lẫn trong tiếng kêu thê lương bi thảm, Mang Thị Song hùng đã thân một nơi đầu một nẻo.

Một thoáng sau chúng tu sĩ đã thấy thêm một thanh niên tiền bối xuất hiện bên cạnh, hiển nhiên là đồng đạo của thi ma. Một Nguyên Anh Kỳ Thi ma đã khiến cho lòng người rúng động, sao lại còn có một Nguyên Anh kỳ lão quái nơi đây?

Thi ma lập tức ngẩng đầu, lớn tiếng phân phó:"Ninh gia đệ tử nghe lệnh, đem những tiểu oa đầu còn lại chém tận giết tuyệt, không lưu lại một mạng."

"Vâng!"

Tình thế đảo ngược, có hai lão quái Nguyên Anh kỳ làm chỗ dựa, sĩ khí của đám đệ tử Ninh gia ngay lập tức liên tiếp dâng cao, lúc này cho dù là núi đao biển lửa cũng không chút do dự nhảy vào chém giết. Còn những tu sĩ đến từ bên ngoài thì như rắn mất đầu, chỉ miễn cưỡng chống cự mong tìm đường đào tẩu.

Lão giả mặt đen tuy pháp bảo bị hủy nhưng thi triển ra ngũ hành pháp thuật thì tu sĩ Trúc Cơ Kỳ sao có thể ngăn cản. Lão sát diệt địch nhân mà như cắt dưa thái rau, cũng oai phong vô cùng.

Thi ma bắt đầu có động tác, cánh tay trái đột nhiên không hề dấu hiệu bành trướng lên, mặt ngoài dày đặc ma khí nhìn qua quỉ dị vô cùng.

Bùm!

Cánh tay kia đột nhiên tự bạo nổ ra, huyết nhục nát bấy bay vụn ra khắp nơi khiến đám Ninh gia đệ tử há to miệng, không rõ sao lão tổ đột nhiên tự mình hại mình như vậy. Nhưng bọn họ còn chưa kịp ngậm miệng thì trong mắt Thi ma nhãn hiện hồng quang, trong miệng lẩm nhẩm đọc pháp chú cổ ngữ khó hiểu, những huyết nhục vụn vỡ kia ở trong không trung đột nhiên biến hóa thành vô số Quỷ đầu.

"Đi!"

Thi ma chỉ vào, ngay lập tức Quỷ đầu tuôn ra ma khí, ào ào lao tới đám tu sĩ bên ngoài.

Tiếng kêu thảm thiết lọt vào tai. Đây chính là thần thông trong Thiên Thi Hóa Thân Quyết. Khi trước Ninh gia lão tổ dùng qua, khiến cho người mở rộng tầm mắt.

Nghe nói thần thông này tu luyện tới thâm sâu, toàn thân luyện thi đều có thể biến hóa thành quỷ đầu, uy lực vô cùng.

Rất nhanh tiếng la thảm đã tắt, địch nhân một người cũng không chạy thoát. Toàn bộ hồn quy địa phủ, các quỷ đầu cũng bay trở về lần nữa biến hóa ra cánh tay nguyên vẹn.

"Lão tổ ma công cái thế, vô địch thiên hạ!"

......

Chúng đệ tử vung tay hô to, vẻ bái phục phát ra từ tâm phế.

Lâm Hiên đưa mắt chung quanh, trên mặt lộ nụ cười lạnh. Thi ma vẫy tay một cái, tiếng hoan hô ngay lập tức ngừng lại, chúng đệ tử cung kính đứng thành hàng nghe lão tổ phân phó.

"Ngươi tên gì?"

"Đệ tử Ninh Vô Tâm tham kiến lão tổ." Lão giả mặt đen thấy thi ma nhìn qua thì trong lòng rùng mình, nhanh chóng cung kính thi lễ một cái.

"Ừm, lần này tứ mạch anh dũng giết địch, ngày sau lão phu sẽ luận công ban thưởng".

"Đa tạ lão tổ"

Ninh Vô Tâm vô cùng mừng rỡ còn đám đệ tử tứ mạch cũng rất cảm kích. Suy nghĩ một chút, Thi Ma đưa tay lên, phất ra một đạo sáng đen bay đến Ninh Vô Tâm.

"Đây là... đa tạ lão tổ ban cho" Ninh Vô Tâm đầu tiên là ngẩn ra nhưng lập tức trở nên vui mừng. Lão đang phiền muộn vì pháp bảo phi châm đã bị hủy. Lúc này lão tổ lại ban cho Khốc Tang Bổng của Mang Thị Song Hùng. Uy lực của bảo vật này lão đã tận mắt chứng kiến, còn hơn phi châm pháp bảo một bậc. Không ngờ lần này đúng là trong họa có phúc.

"Các đệ tử nghe đây, Ninh gia ta trên dưới một lòng anh dũng sát địch. Bất kể người của mạch nào lập được đại công, lão phu đều công bằng luận công ban thưởng".

Vừa chứng kiến Ninh Vô Tâm trưởng lão được ban thưởng cây Khốc Tang Bổng, lời nói này có sức thuyết phục rất nhiều, đám đệ tử càng thêm đồng lòng.

"Được rồi, Các ngươi ổn định một lát sau đó đi cứu viện các nơi khác".

Thi Ma nói xong liền hóa thành một đạo độn quang bay về phương xa.

Đám đệ tử tâm phục khẩu phục vội vàng cúi người tiễn lão tổ.

***

Cùng lúc đó ở dưới chân ngọn núi cao nhất Lôi Âm sơn linh quang lóe lên khắp nơi, tiếng la hét cùng âm thanh vang động khắp vùng, mấy chục tu sĩ đang thi triển thần thông liền mạng giao đấu.

Về độ hiểm ác và lăng lệ đúng là cưỡi ngựa còn không chạy kịp tốc độ này.

Hai bên đang giao chiến đều là tu sĩ cao cấp Ngưng Đan kỳ. Một bên là cao thủ Ninh gia từ tổ sư đường đến tiếp viện, bên còn lại là tu sĩ Vân Quỷ tông.

"Tông chủ, tuy chúng ta chiếm ưu thế về nhân số nhưng đối phương có cấm chế trợ giúp, tiếp tục đánh như vậy e là khó phân thắng bại".

Đứng trên một tảng đá cách trận đại chiến vài dặm là mấy cao thủ Vân Quỷ tông. Một lão giả tóc bạc nhíu mày nói.

"Hừ, điều này còn cần ngươi nhiều lời sao, chẳng lẽ bổn tiên tử không thấy? " Huyền Âm quỷ nữ tức giận mở miệng nói:

"Đáng giận, sớm biết rằng thế này thì nên đến sớm một chút. Không ngờ Ninh gia lại vứt hết hiềm khích liên thủ. Đây là điều chúng ta đã tính sai".

"Tông chủ, bọn chúng lần này khó thoát mạng. Chẳng qua tiếp tục tấn công như vậy chúng ta sẽ tổn thất nặng nề hơn" Lão già tóc bạc thở dài một hơi nói.

"Bây giờ cung đã giương tên không thể không phát. Mau truyền lệnh xuống, các đệ tử anh dũng giết địch. Chúng ta cũng nên ra tay".

Huyền Âm quỷ nữ nói xong, thân hình nhoáng lên hóa thành một đạo độn quang bắn nhanh về nơi chiến đấu ác liệt nhất. Những kẻ khác thấy thế đều không dám chậm trễ, tế ra pháp bảo lao đến.

Huyền Âm quỷ nữ tu vi đã là Ngưng Đan Kỳ đỉnh giai. Chỉ thấy ô quang lóe lên một trưởng lão Ninh gia Ngưng Đan sơ kỳ đã đầu lìa khỏi cổ.

Đám tu sĩ Ninh gia xung quanh đều kinh hãi, ưu thế dần dần nghiêng về phía Vân Quỷ tông. Lúc này Huyền Âm quỷ nữ như cọp giữa bầy dê, ngắn ngủi một khắc đã có hai cao thủ Ninh Gia chết trong tay thị.

Chỉ thấy thị nâng tay trái nhẹ nhàng phát ra, đạo ô quang đang xoay tròn trên đỉnh đầu lại bắn nhanh về phía một trưởng lão Ninh gia khác đang bị đối thủ cầm chân. Nhất thời tu sĩ này lộ vẻ hoảng sợ. Mắt thấy đạo ô quang sắp bay đến người hắn thì đột nhiên một đạo hồng quang từ một bên khác bắn tới. Hai kiện pháp bảo chạm vào nhau khiến linh quang bắn ra bốn phía.

"Ồ!"

Thấy thế Huyền Âm quỷ nữ ngẩn ra lộ vẻ kinh ngạc đưa mắt nhìn quanh, phát hiện một hồng y mỹ phụ đang đứng cách hơn mười trượng.

"Là ngươi?" Huyền Âm quỷ nữ nhướng mày.

"Không sai lão yêu bà, chúng ta lại gặp mặt".

Đối mặt với tông chủ Vân Quỷ tông, mỹ phụ áo đỏ vẫn nở nụ cười thản nhiên. Từ dung mạo có thể thấy không còn trẻ nhưng vẫn rất xinh đẹp, môi hồng răng trắng da thịt như bạch ngọc có thể đoán ra thời thiếu nữ mỹ phụ áo đỏ là một mỹ nữ tuyệt đại.

"Tiểu tiện tỳ, ngươi còn dám tới gặp ta?" Nhìn thấy hồng y mỹ phụ, Huyền Âm quỷ nữ mắt như phún lửa hung dữ mở miệng.

"Hừ, có gì mà không dám. Thật không ngờ mấy chục năm không gặp, lão yêu bà ngươi lại thành tông chủ Vân Quỷ tông. Với năng lực của ngươi thì không biết ghế tông chủ có phải lừa gạt mà chiếm được?"

Hồng y mỹ phụ cười cười mở miệng. Lời nói không hề có chút khách khí, chắc chắn hai người này nhất định có thù riêng.

"Hừ, tiểu tiện tỳ vẫn miệng lưỡi điêu ngoa như trước. Xem ta đánh gãy răng chó rồi khâu miệng của ngươi lại" Huyền Âm quỷ nữ tức giận cười lạnh, thốt ra âm thanh khàn khàn khó nghe.

"Nói nhảm, hươu chết vào tay ai còn chưa biết. Hôm nay để bổn phu nhân nghênh tiếp lão yêu bà ngươi một chút"

Hồng y mỹ phụ lời còn chưa dứt đã vận huyền công, vươn tay khẽ rung. Hồng quang đón gió mà bạo tăng hóa thành một cây trâm dài hơn trượng.

"Hừ, chút tài mọn"

Huyền Âm quỷ nữ hừ lạnh một tiếng khinh thường, hai tay bấm niệm pháp chú. Ô quang lóe lên mấy lần hào quang rồi thu lại, hiện ra nguyên hình một thanh bảo kiếm dài khoảng ba tấc, hình thù rất quái dị mà không biết dùng tài liệu gì chế thành. Lưỡi kiếm còn có vô số răng cưa rất nhỏ mà lại rất mỏng, khiến người có cảm giác như chạm vào vật cứng là gãy nhưng chắc hẳn uy lực không tầm thường.

"Đi"

Hai tay Huyền Âm quỷ nữ khu động đồng thời khuôn mặt xấu xí vặn vẹo càng thêm dữ tợn. Chỉ thấy bảo kiếm lập tức hóa thành một con Song đầu quái xà.