Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 4 - Chương 207: Thiên triệu nơi Hoàng Kỳ Sơn




Trong lúc Mã Thiên Minh chầm chậm phi hành thì dị biến nổi lên, trước một khắc còn là trời quang mây sáng nhưng lúc này bầu trời kéo đến vô số mây đen khiến sắc trời trở nên tối đen.

Từng tia chớp màu bạc giống như những lưỡi kiếm sắc lẹm cắt trên trời cao, toàn bộ linh khí nơi kéo dài mấy trăm dặm chung quanh Hoàng Kỳ Sơn nên cuồng bạo hỗn loạn.

Mưa to gió lớn xen lẫn tiếng sấm động ầm ầm trút xuống!

Mã Thiên Minh kinh hãi vội vàng đem Linh Khí Hộ Thuẫn mở ra. Thời tiết lúc này kì lạ khiến hắn trở nên khó hiểu.

Mà đây chỉ là bắt đầu, mưa to được một khắc thì dừng nhưng kế tiếp hàn phong bắt đầu gào rít, từng bông hoa tuyết bắt đầu lất phất rơi khiến cảnh vật nơi đây được chấm thêm vô vàn những điểm trắng mỹ lệ.

Ở tổng đàn Mã gia cách khoảng hơn trăm dặm cũng cảm ứng được dị tượng này rất rõ ràng.

Đám tu sĩ cấp thấp đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy ngạc nhiên lẫn nghi ngờ còn Mã lão nhi thì đang lộ ra vẻ trầm tư.

Dị triệu hôm nay là chuyện gì xảy ra? Nhìn vòng xoáy linh khí lên xuống dao động ở sơn cốc nơi Lý tiền bối thanh tu.

Nếu là thật sự đang tu sĩ ngưng anh thì chỉ riêng linh áp nảy sinh đã đủ khiến đám tu tiên giả ở đây tê liệt ngã xuống đất. Vậy dị triệu này hơn phân nửa là đối phương tu luyện lợi hại ma công tạo thành.

Nghĩ tới đây Mã lão nhi hạ lệnh cho chúng đệ tử trở lại động phủ của mình, không được tùy ý loạn truyền tin tức này.

Lúc này tuyết rơi cũng đã ngừng rơi, ma khí cũng đã thu liễm nhưng trong sơn cốc hàn phong lạnh thấu xương bắt đầu phóng lên cao, tiếng quỷ khóc thê lương khắp nơi khiến người sởn tóc gáy.

Mã Thiên Minh thấy tình cảnh này trong lòng hoảng sợ, tuy rằng hắn đang đem nhân sâm cho đối phương nhưng lúc này cũng vô cùng do dự.

***

Cùng lúc đó cách Hoàng Kỳ Sơn về phía đông khoảng hơn hai trăm dặm, có hai đạo kinh hồng màu trắng nhanh như điện chớp đang di chuyển.

Trong độn quang mơ hồ thấy rõ hai nam nhân, một người vào khoảng ngũ tuần tinh thần quắc thước, nhìn trang phục như một bậc túc nho thông thái.

Còn một người thì rất trẻ chỉ vào khoảng hai mươi vận một bộ trường y, trên đầu còn quấn khăn vuông, nếu không phải lúc này hắn đang ngự phong thì người ta còn tưởng lầm hắn là một vị tú tài nào đó.

Hai người mặc dù khẩn cấp nhưng dọc trên đường đi lại chuyện trò vui vẻ, chi hồ giả dã (1), không có vẻ giống như tu tiên giả chút nào.

"Nghê sư huynh, Hạo nhiên chính khí của ta vận dụng về sau…" Ngâm thơ làm phú rất lâu, cuối cùng hai người thảo luận sang tu luyện, nhưng hơi kỳ lạ lão túc nho lại là sư đệ, vô cùng cung kính đối với thiếu niên tú tài.

Hai người này đều là nho môn đệ tử Hạo Nhiên Tông, một trong hai đại thế lực trên đảo.

Nho môn tu tiên giả tự nhiên khác đạo gia và ma tông rất lớn, bọn họ chú trọng lấy văn nhập đạo, Hạo Nhiên Chính Khí trường tồn trong cơ thể , uy lực công pháp cực kỳ bất phàm. Đối với ba nhà Phật Ma Đạo mà nói thì Nho gia tu tiên giả tiên cực kì ít nhưng không thiếu nam tu sĩ có công pháp bảo trì dung mạo.

Thiếu niên này tú tài này tu vị đã đến Ngưng Đan Hậu Kỳ, nhìn kỹ mới thấy những nếp nhăn nơi khóe mắt.

Lần này hai người nhận mệnh môn chủ ra ngoài hành sự tình cờ đi ngang qua nơi này. Nghe sư đệ xin chỉ bảo về tu luyện khóe miệng thiếu niên tú tài lộ ra vẻ đắc ý, đang muốn giải thích thì dị biến nổi lên.

Nhìn vào thời tiết thay đổi bất ngờ, cảm nhận được linh khí chung quanh dao động quỷ dị hai người đưa mắt nhìn nhau.

"Ma khí nơi đây rất mạnh." Trung niên túc nho nhíu mày hiện ra chút lo âu: "Sư huynh, nơi đây chính là Hoàng Kỳ Sơn."

Vẻ mặt Thanh niên tú tài hơi do dự "Đây không phải phạm vi thế lực Ma U môn sao?"

"Đúng, nhưng nơi đây chỉ là một tiểu gia tộc thuộc Ma môn mà thôi, không có cao thủ sao có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy?"

"Việc này quả thật có chút kỳ quái, chúng ta mau đi xem." Vẻ mặt yhanh niên tú tài hiện chút tò mò.

"Nhưng tông chủ có lệnh...".

"Sợ cái gì, chuyện kia chậm trễ một lát cũng không sao, nhìn dị triệu này hơn phân nửa là lão quái vật Ma U môn đang tu luyện ma công tà ác đến thời điểm mấu chốt, cũng là đang trong hiểm cảnh, nhân cơ hội hiếm có này chúng ta có thể ném đá xuống giếng đem hắn trừ bỏ"

"Sư huynh, chẳng lẽ ngươi không sợ dẫn tới hai phái đại chiến?" Trên mặt trung niên túc nho lộ ra vẻ ngơ ngác.

"Hừ, ngươi cho là quan hệ hai phái bây giờ còn hòa thuận nữa sao?" Thanh niên tú tài lắc đầu nói: " Mấy năm gần đây, Ma U môn trước sau thông qua bí thị đã đấu giá mấy khối Trưởng Lão Lệnh phù. Tông chủ đã triệu tập mấy vị trưởng lão từng trao đổi, vẫn chưa tìm ra manh mối nhưng đối phương nhất định là có âm mưu."

"Âm mưu?"

"Chắc chắn là không phải ý tốt gì với Hạo Nhiên Tông chúng ta, bây giờ có cơ hội chúng ta đương nhiên phải làm suy yếu thực lực của bọn chúng." Thanh niên tú tài âm hiểm cười phân tích.

"Sư huynh nói có lý"

"Đã như vậy còn chờ cái gì, mau đi Hoàng Kỳ sơn xem sao."

***

Lúc này Mã Thiên Minh đang kinh hồn bạt vía, cũng không biết qua bao lâu mây đen tan đi, linh lực hỗn loạn nơi đây cũng dần trở về bình lặng. Thiên triệu kỳ lạ cuối cùng tan biến. Vầng thái dương lần nữa chiếu sáng khắp nơi.

Sơn cốc chỉ ở phía trước hắn vài dặm nhưng Mã đại thiếu gia sững sờ, hàn phong quỷ vụ quả thực quá kinh người, bây giờ nghĩ lại da đầu vẫn còn ngứa ngáy.

Không biết Lý trưởng lão tu luyện ma công gì a!

Nếu như là thành công thì rất tốt nhưng vạn nhất thất bại, rất có thể đối phương sẽ đem sự sự tức giận trút lên người hắn.

Trong lòng Mã đại thiếu gia thấp thỏm không biết phải làm thế nào.

Nếu hôm khác tới thì tốt quá!

Nhưng hôm nay đã đến ngày cung phụng, nếu chậm trễ đối phương lỡ thẹn quá hóa giận thì kéo đến tai họa cho gia tộc, bản thân dù có chết trăm lần cũng không đủ.

Cuối cùng hắn cắn răng, thu hết dũng khí hướng sơn cốc phía trước mà đi.

Cùng lúc đó tại phòng luyện công trong động phủ.

Lâm Hiên ngồi khoanh chân bình khí ngưng thần, vẻ mặt tỏ ra thản nhiên nhưng nơi khóe mắt lại toát ra nét vui mừng.

Xem cảnh này tám chín phần là Ma anh đã ngưng thành.

Thực sự không sai, thời khắc này nếu dùng Nội Thị thuật có thể phát hiện, trong đan điền của Lâm Hiên ngoài kim đan còn có thêm một anh nhi nho nhỏ cao gần tấc mặt mũi giống hệt Lâm Hiên, toàn thân ma khí bao quanh.

Thần niệm Lâm Hiên vừa động, Ma anh liền xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.

Chợt thấy Nguyệt Nhi đẩy cửa bước vào, thấy anh nhi nho nhỏ này ngạc nhiên hỏi:

"Thiếu gia, sao nó nhỏ như vậy?"

"Không có gì lạ, Ma anh vốn là mượn lối tắt mà thành, hình thể nhỏ hơn Chân anh cũng là chuyện bình thường." Lâm Hiên cười mỉm chậm rãi giải thích, lúc này Ma anh cũng từ thiên linh cái trở lại trong đan điền của hắn.

Nó mới được ngưng tụ thành công hình thể còn chưa được củng cố, Lâm Hiên không dám để ở bên ngoài quá lâu.

Nguyệt Nhi nghe xong gật đầu bay tới trước mặt, chăm chú nhìn Lâm Hiên, một lúc sau hắn thấy lạ đưa tay sờ mũi: "Tiểu nha đầu cô sao vậy, chẳng lẽ trên mặt ta nở hoa hay sao?"

"Không cần khẩn trương như thế, ta chỉ muốn xem thiếu gia sau khi ngưng kết thành Ma anh thì có khác gì với trước kia hay không." Nguyệt Nhi mỉm cười mở miệng: " Hiện tại ngươi chứng thật có thực lực đối địch lão quái Nguyên Anh kỳ?"

"Đó là tự nhiên." Lâm Hiên khẽ nâng bàn tay tỏa ra linh lực cuồn cuộn: "Ma anh tuy kém Chân anh một bậc nhưng thần thông của ta có chút hơn người, nếu chỉ đối đầu với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ hẳn không có vấn đề. Hơn nữa…"

Quan trọng là sau này dù ngưng kết chân anh thành công, Ma anh này song song vẫn tồn tại. Nghĩ đến mà vui mừng, tinh thần sảng khoái, Lâm Hiên đặc biệt đàm luận với Nguyệt Nhi một hồi thật lâu.

"Thiếu gia, giờ đây ma công đại thành, ngươi còn định ở lại Hoàng Kỳ Sơn không?"

"Cái này..." Lâm Hiên đang muốn nói điều gì đột nhiên nhướng mày liếc nhìn ra phía ngoài:

"Có người tới ngoài sơn cốc"

Nguyệt Nhi hóa thành một đạo kinh hồng bay vào trong tay áo của chủ nhân. Lâm Hiên chậm rãi đứng dậy bay ra ngoài động phủ.

Hôm nay Ma anh của hắn đã thành, không chỉ pháp lực, thần thức, cảm giác, năng lực trên mọi phương diện đều nâng cao. Khẽ phất tay áo bắn ra một đám mây xanh chia thành vài đạo, đem các trận pháp bố trí xung quanh động phủ toàn bộ khai mở ra.

Cùng lúc đó Mã Thiên Minh đã tới trước sơn cốc.

Vẻ mặt của hắn coi như còn giữ được bình ổn nhưng tim đã bắt đầu đập nhanh, do dự một lúc cuối cùng móc từ trong ngực ra một tấm phù triện, hắn đem thần thức chìm vào đang muốn nói rõ mục đích tới đây, đột nhiên một tiếng huýt rõ ràng từ bên trong sơn cốc truyền ra.

Tiếng huýt lanh lảnh kia kéo dài như rồng ngâm khiến Mã Thiên Minh giật mình. Cũng may hắn vốn là thiếu chủ gia tộc, kiến thức không nhỏ nghe ra trong tiếng huýt có ý vui vẻ, nhất thời trong lòng đại hỉ.

Tâm tình của trưởng lão không tệ xem ra ma công của người đã luyện thành.

Hắn lại nhìn hộp ngọc trong tay đang muốn tế ra truyền âm phù, đột nhiên quầng sáng lóe lên một bóng người đã đứng trước mặt.

Lý trưởng lão!

So với trang phục lộng lẫy của Mã đại thiếu gia, Lâm Hiên chỉ vận một bộ thanh bào bình thường, dung mạo cũng không anh tuấn nhưng thần quang nội liễm hai mắt sáng ngời, khí chất không vương chút bụi trần.

"Vãn bối ra mắt trưởng lão."

Mã Thiên Minh vội vái đại lễ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Không biết vì sao lần gặp này, thiếu niên trước mắt lại mang đến cho hắn cảm giác cổ quái. Đương nhiên với tu vị hiện tại của hắn không thể nhìn ra cảnh giới của Lâm Hiên.

"Đạo hữu không cần đa lễ, mời đứng lên."

"Dạ."

Mã Thiên Minh cung kính nâng túi trữ vật lên "Đây là cung phụng của bổn gia đã chuẩn bị, xin tiền bối thu nhận."

Lâm Hiên nhận lấy thần thức quét qua, nét mặt hơi có chút dị sắc khiến Mã Thiên Minh không khỏi hoảng sợ: "Tiền bối, có gì sai sao?"

"Không có." Lâm Hiên lắc đầu mỉm cười phân phó: "Sau này hãy cứ đưa tinh thạch, nhân sâm ta đã đủ rồi."

"Dạ." Mã Thiên Minh gật đầu không dám tùy tiện hỏi lại nhưng trong lòng có chút thất vọng, đối phương không cần nhân sâm. Vậy lễ vật hắn chuẩn bị...

Nhưng dù sao nhân sâm ngàn năm cũng là bảo vật thông linh, dù cho là lão quái Nguyên Anh kỳ cũng xem như bảo vật, đành phải mạo hiểm một chút.

"Đạo hữu còn có chuyện gì sao?" Thấy Mã đại thiếu gia vẻ mặt suy suy tính tính, ngập ngừng như muốn nói điều gì, Lâm Hiên không khỏi có chút hiếu kỳ.

"Thưa tiền bối, vãn bối vài ngày trước có được một gốc vạn niên linh thảo, tự thấy mình không có phúc, xin tiền bối vui lòng nhận cho" Mã Thiên Minh cắn răng, vẻ mặt đổi thành nịnh nọt, hai tay đem hộp ngọc dâng lại gần.

"Sao, Vạn niên linh thảo?"

Lâm Hiên không khỏi động tâm, các loại kỳ hoa dị thảo ở tu tiên giới càng lâu năm càng tốt, hiệu quả càng cao.

Gốc cây vạn niên có thể xưng là bảo vật, cho dù một gốc thảo dược phổ thông hấp thu tinh hoa trời đất lâu như thế cũng sẽ có tác dụng vô cùng thần kỳ! Dù là tầm mắt tự cao của lão quái Nguyên Anh kỳ thấy được cũng sẽ trở nên tham lam.

Thực lực của Mã gia không đáng nhắc, tiểu tử này lại chỉ là một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, vậy mà có bảo vật như vậy.

Ài, phúc duyên thực cũng không nhỏ.

Lâm Hiên khẽ mỉm cười nhận lấy hộp ngọc, thấy trên mặt còn dán phù triện cấm chế thì càng vui mừng, chẳng lẽ bảo vật này đã thông linh?

Hắn cong tay búng ra một chỉ, phù triện kia liền tự cháy, nắp hộp cũng 'bành' một tiếng mở ra.

"Tiền bối, cẩn thận!" Thấy Lâm Hiên nôn nóng trừ bỏ cấm chế trên hộp ngọc, Mã Thiên Minh kinh hãi đề tỉnh.

Một luồng hương thơm bay vào trong mũi, đồng thời bạch quang chợt lóe lên nhanh như tia chớp hướng về phương xa.

Nhất thời sắc mặt Mã Thiên Minh trở nên ảm đạm, cây nhân sâm vạn niên này nếu mất ở đây, cho dù là lỗi của tiền bối nhưng đối phương có thể sẽ giận chó mắng mèo là hắn không kịp nhắc nhở.

Vị đại thiếu gia này quả thực lo bò trắng răng, Lâm Hiên sao lại để bảo vật đã tới tay chạy mất, khóe miệng cười mỉm vung tay lên. Giữa không trung đã xuất hiện một Cự trảo do linh lực tạo thành, dễ dàng nắm bạch quang trong tay.

Thấy bạch quang kia liều mạng giãy dụa uốn éo không ngừng. Lâm Hiên nhíu mày hơi ngạc nhiên vươn tay chỉ vào, bạch quang kia như bị sét đánh cuối cùng trở nên uể oải chậm chạp.

Sau đó Lâm Hiên vẫy tay, cự trảo kia biến thành một cái túi lưới thu bạch quang trở lại trong lòng bàn tay.

Lúc này bạch quang đã trở lại thành linh thảo, tai mắt mũi miệng đầy đủ, xác thực là thông linh chi thảo khó tìm.

Đáy mắt Lâm Hiên lóe lên một tia vui mừng, lật tay đem nó cất trở lại trong hộp ngọc, rồi lấy từ trong ngực ra một tấm phù triện mới dán lên, sau đó cho vào túi trữ vật.

"Tiền bối quả là thần thông cao cường, trước đây để sanh cầm được gốc linh thảo này, vãn bối đã huy động không ít nhân lực, hao phí thời gian rất lâu" Mã Thiên Minh liếm môi hâm mộ nói.

"Công phu vỗ mông ngựa của đạo hữu cũng không tồi, bảo vật tặng cho ta khẳng định là có điều muốn nhờ, mau nói cho rõ." Lâm Hiên khẽ mỉm cười không chút vòng vo.

Mã Thiên Minh gãi đầu, sắc mặt đầy vẻ vui mừng vội ôm quyền thi lễ: "Nhãn quang của tiền bối sáng như đuốc, vãn bối xác thực có một việc muốn tương cầu."

"Nói đi." Lâm Hiên nheo mắt lại vẻ mặt dửng dưng.

Mã Thiên Minh thấy vậy, hai đầu gối gập lại quỳ xuống: "Không dám giấu tiền bối, vãn bối gần đây tu hành thực là gặp phải bình cảnh, xin tiền bối chỉ điểm bến mê."

Lâm Hiên à lên một tiếng rồi im lặng, Mã Thiên Minh cũng không mở miệng nói thêm nhưng trên mặt tha thiết khẩn cầu.

Trong lòng hắn thấp thỏm, tu vị đã đến Trúc cơ sơ kỳ đỉnh phong. Đừng xem khoảng cách tới trung kỳ chỉ là một bước ngắn nhưng chênh lệch này chính là khác biệt một trời một vực.

Đối phương cũng là tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ thân phận tôn sùng có đại thần thông, chỉ cần chịu xuất thủ, chuyện này chỉ là tiện tay mà thôi.

Lâm Hiên bình thản nhìn sắc mặt hoảng hốt của Mã thiếu chủ rồi đưa tay vỗ túi trữ vật, một đạo bạch quang từ bên trong bay ra, là một viên đan dược cỡ hạt đậu.

"Cho ngươi."

Mã Thiên Minh vội vàng nhận lấy nhưng lại lộ vẻ nghi hoặc: "Cái này..."

Lời còn chưa dứt một cỗ hương vị ngọt ngào từ viên đan dược kia phiêu tán tới chui vào trong mũi, vẻ mặt Mã Thiên Minh tức thì trở nên vui mừng quá đỗi: "Cái…Cái này là thượng phẩm Trúc Cơ đan?"

"Không sai, tư chất của ngươi dù không tốt nhưng có vật này tương trợ, đột phá vào trung kỳ hẳn không có vấn đề gì."

"Đa tạ tiền bối giúp đỡ."

Mã Thiên Minh cúi người lạy. Thượng phẩm trúc cơ đan vượt xa khả năng tiếp xúc của hắn, truyền thuyết là có công hiệu nghịch thiên. Ngày sau tu vị của hắn sẽ đại tăng.

Người này cực kỳ vui mừng lại không ngừng vuốt mông ngựa rồi mới thi lễ cáo từ.

"Thiếu gia, sao hôm nay hào phóng như vậy?"

Sau khi Mã Thiên Minh rời đi, tiếng cười như chuông bạc truyền vào tai, Nguyệt nhi đã bay ra khỏi áo bào.

"Tiểu nha đầu nói bậy cái gì, chẳng lẽ trước đây ta là hạng người keo kiệt sao, lấy tiền tài của người thì thay người trừ họa. Đã nhận lễ vật của đối phương tự nhiên phải xuất thủ tương trợ." Lâm Hiên có chút tức giận mở miệng.

"Nhưng ta cảm thấy trong âm thanh của ngươi rõ ràng có ý vui mừng, kia chỉ là một gốc nhân sâm vạn niên thôi mà."

"Nguyệt nhi ngươi sai rồi, vật này không phải là nhân sâm..."

Lời của Lâm Hiên còn chưa xong chân mày đột nhiên nhướng lên. Sắc mặt nhanh chóng âm trầm xuống.

"Thiếu gia sao vậy?"

***

Cùng lúc đó ở một ngọn núi vô danh chừng trăm trượng, tương đối bằng phẳng cách nơi này chừng mấy chục dặm. Linh khí dồi dào, phóng mắt nhìn một màu xanh um tươi tốt, giữa những cây cổ thụ cao tận trời thấp thoáng không ít đình đài lầu các, chính là tổng đàn của Mã gia.

Kể từ khi dựa vào Lâm Hiên thế lực của Mã gia bành trướng rất nhanh, dù đệ từ gần đây phần lớn là cấp thấp nhưng nhân khí phụ cận đã bắt đầu thịnh vượng.

Trên núi mở ra không ít động phủ thô sơ, các tu sĩ đang tĩnh tọa ở bên trong.

Vì đề cao thực lực mà nỗ lực liều mạng tu luyện.

Mã Hiện là một người trong đó, năm nay hắn đã gần tam tuần, bắt đầu tu tiên từ lúc lên năm, Hiện tại tu vị chỉ là Linh Động trung kỳ nhưng hắn cũng không nản lòng. Vhỉ cần nỗ lực một ngày nào đó sẽ Trúc Cơ thành công.

Tiên đạo khó khăn, từ lão quái Nguyên Anh kỳ trên cao cho đến thái điểu Linh Động kỳ phía dưới, không kể tu vị cao thấp đều phải nỗ lực.

Tu hành gần đây coi như thuận lợi, Mã Hiện đã làm một vòng tuần hoàn đại chu thiên, đang muốn nghỉ ngơi một chút đột nhiên vẻ mặt cứng đờ.

Hai cỗ linh áp đáng sợ từ trên trời phủ xuống.

Cảm giác làm người ta kinh hãi, thân thể của hắn thậm chí không thể động đậy. Dù là Mã Gia chủ cũng kém xa không bằng.

Chẳng lẽ lại có tu sĩ Ngưng Đan kỳ tới đây?

Vị Lý trưởng lão kia rõ ràng khổ tu một mình nhưng sao lại có hai cỗ linh áp đáng sợ đến nơi đây.

Trong lòng Mã Hiện nghi hoặc đồng thời còn có một cảm giác bất an, lúc này một đạo hồng quang đột nhiên từ bên ngoài vụt bay vào.

Tốc độ cực nhanh hơn nữa cực kỳ chói mắt, hắn không kịp phản ứng đã cảm thấy sau ót hơi lạnh, đầu đã rơi xuống đất.

...

Mã Hiện không phải là trường hợp riêng lẻ, lúc này toàn bộ tổng đàn Mã gia đang diễn ra một trận tinh phong huyết vũ, vô số tu sĩ cấp thấp chưa kịp hiểu điều gì thì đầu và thân đã chia lìa.

Tại sảnh đường của Mã gia hiện lên thân ảnh của Mã lão nhi với sắc mặt cực kỳ khó coi, lúc này đứng trước mặt lão là một tu sĩ nho sinh khoảng hơn hai mươi bộ dáng nhàn tản, nhưng trong mắt Mã lão nhi lại muốn phát ra lửa.

"Mã gia ta không oán không cừu cùng các hạ, vì sao ngươi lại hạ độc thủ?"

Người này chính là một trong hai vị trưởng lão của Hạo Nhiên tông. Chỉ thấy hắn cười nhạt ẩn chứa hàn khí vô tận.

"Các hạ làm như vậy, chẳng lẽ không sợ gây nên chiến sự giữa hai đại thế lực trên Toàn Không đảo sao?"

Thanh niên tú tài vẫn im lìm không nói, hắn giơ tay lên nhẹ nhàng điểm ra một chỉ, một đạo ánh sáng đỏ chói mắt từ tay áo hắn bay vút ra khiến Mã lão nhi cực kỳ hoảng sợ, dù trong lòng lão phẫn nộ nhưng cũng biết đối phương có tu vị Ngưng Đan kỳ, tuyệt không thể chống lại.

Hiện tại chỉ có đến sơn cốc kia cầu trợ Lý trưởng lão.

Nhưng đáng tiếc nước xa không cứu được lửa gần. Mắt thấy hồng quang đã tới trước người. Lão há miệng phun ra một tấm thuẫn bài muốn ngăn cản, nhưng xoạt một tiếng vang nhẹ. Thuẫn bài như đậu hủ bị chém thành hai nửa. Mã lão nhi thân là nhất gia chi chủ cũng không kịp chạy trốn, ngay cả thi thể cũng bị đối phương hóa thành tro bụi.

"Sư huynh, chúng ta làm thế này có điểm quá đáng chăng?" Hào quang chợt lóe, trung niên túc nho đã hiện ra bên cạnh.

"Hừ, lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu. Còn Mã gia này, cho dù có giết được trưởng lão Ma U môn thì tung tích cũng sẽ bại lộ, mang tới phiền toái cho tông phái, do vậy trước tiên phải giết sạch những người này, tránh đám cá tạp này trốn đi."

Chú thích (1) Chi hồ giả dã:

Tiếng Hán cổ đại khó nhất là cách dùng hư từ. "Chi, hồ, giả, dã, yên, tai.." là những hư từ của tiếng Hán cổ.

Nhân giả nhân giã, nghĩa giả nghi giã - nhân ấy là đạo làm người, nghĩa ấy là sự làm phải vậy.

Cúc, hoa chi ẩn dật giả dã - hoa cúc là kẻ ẩn dật.

Mẫu đơn, hoa chi phú quý giả dã - mẫu đơn là kẻ phú quý.

Liên, hoa chi quân tử giả dã - hoa sen là bậc quân tử vậy.

Quân tử giả hồ - quân tử ấy ư?

Nguy nguy hồ - cao vòi vọi vậy ôi!

Tất dã chánh danh hồ - ắt vậy phải chánh cái danh vậy ôi!

Tất cả những "chi hồ giả dã" trong các ví dụ ở trên đều gần như không có nghĩa mà chỉ dùng để cấu trúc câu theo lối văn cổ. Người ta gọi là những "từ khó hiểu" vì nó khác với lối nói thông tục của dân thường.