Thần tình hoảng hốt, Tuệ Thông không chút nghĩ ngợi hai tay hợp lại thi triển thuấn di, thân ảnh Nguyên Anh mơ hồ một hồi sau đó xuất hiện ở ngoài hơn hai mươi trượng. Chỉ thấy chỗ lão mới đứng đã bị một đóa mây đen bao phủ.
Đóa mây đen này không lớn nhưng tạo thành xoáy lốc bên trong yêu khí nồng nặc, bên ngoài còn có các tia chớp lập lòe không ngừng đan vào nhau.
Rào!
Trong yêu vân truyền ra một tiếng gào rú kinh tâm động phách, nghe rất khác với âm thanh của Yêu tộc ở Nhân giới, tròng mắt Tuệ Thông không khỏi co lại, bắt đầu cảm thấy không ổn.
Yêu vân phát ra uy áp chỉ là cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ song không hiểu sao, trong lòng Tuệ Thông lại sinh ra sự sợ hãi vô cùng.
Dường như gặp phải thiên địch!
Gió núi thổi qua, sau đó yêu vân chầm chậm tản đi lộ ra chân diện một con quái thú. Không biết diễn tả ra sao, nói chung đáng sợ quỷ dị đến cực điểm. Mặt người chân hổ, cái mồm rộng nhe ra những răng nanh dài trắng hếu, lại có cái đuôi ngăm đen nhọn hoắt, ngoài thân được phủ một lớp lông mao thật dày.
"Xuân Ky!"
Tuệ Thông hít vào một hơi, thân là Ly hợp Kỳ tu tiên giả kiến thức bất phàm, sao lại không nhận ra Tứ hung Linh giới đại danh đỉnh đỉnh.
Trên Linh giới Xuân Ky cũng xem như là cường giả đỉnh cao, phá toái hư không hạ xuống Nhân giới này làm gì?
Khác với khi còn ở Khuê Âm Sơn, trải qua nhiều năm tháng ma luyện Xuân Ky đã tiến giai đến Nguyên anh hậu kỳ, toàn thân nổi yêu khí cuồn cuộn khiến người tim đập chân run.
Sắc mặt Tuệ Thông khó coi vô cùng, loại cao thủ thượng giới này sở hữu bí thuật thần thông không thể dùng lẽ thường của Nhân giới mà đoán được. Cho dù lão ở thời kỳ toàn thịnh, hẹp lộ đụng phải phân hồn này thì ai thắng ai thua còn chưa biết.
Hiện tại tình thế của lão vô cùng bất ổn.
"Hắc hắc, vận khí bản tôn thật không tồi, tu luyện đang dừng ở bình cảnh lại gặp được Nguyên Anh của tu sĩLy Hợp Kỳ. Nếu thôn phệ dung hợp được ngươi thì còn hơn cả chục gã Nguyên Anh kỳ tu tiên giả. Tiểu tử kia, nếu ngươi không muốn chịu đau khổ thì ngoan ngoãn bó tay, bản tôn sẽ cho ngươi được một chút thống khoái" Xuân Ky kiêu ngạo nói, trong mắt lập lòe hồng quang, khẩu khí thật dọa người.
Tuệ Thông nghe xong thì mặt trắng như tờ giấy, thật sự là phước bất trùng lai họa vô đơn chí. Lão vừa mới bị Lâm Hiên hủy pháp thể, dốc hết thần thông thật vất vả mới chạy thoát thì lại gặp phải Xuân Ky hung tàn tà ác này.
Đường đường Ly Hợp kỳ tu tiên giả được vạn tu sùng bái mà hôm nay lại thành món khoái khẩu trong miệng kẻ khác. Tuệ Thông nghĩ mà tức đến muốn vỡ lồng ngực. Thật sự là du long mắc cạn bị tôm giỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Chiến đấu thì không có nửa phần thắng. Thời khắc này đào tẩu là sinh lộ duy nhất.
Hai tay Tuệ Thông bấm niệm pháp quyết, thanh quang lóe ra, chỉ thấy không gian dao động một hồi rồi Nguyên anh biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Thân là Ly Hợp kỳ tu tiên giả, thần thông này còn huyền diệu hơn Cửu Thiên Vi Bộ, một thoáng một cái Nguyên Anh đã xuất hiện ở ngoài hơn trăm trượng.
"Muốn chạy sao? Hắc hắc … "
Khóe miệng Xuân Ky toát ra vẻ chê cười, chỉ thấy chân trước duỗi ra khẽ cào trên không, một đạo trảo quang lăng lệ xuất hiện bắn ra. Sau đó linh quang chợt lóe, Nguyên Anh lảo đảo hiện ra.
Có điều Nguyên Anh không chút bối rối, Lâm tiểu tử kia cũng có thể bài trừ thuấn di thì Ác thú thượng giới Xuân Ky phá được cũng không có gì lạ.
Chỉ thấy bàn tay nhỏ bé Nguyên Anh bấm niệm, cũng không biết miệng lẩm nhẩm niệm chú pháp gì, trong miệng phun ra một ngụm tinh khí hóa thành một tấm Phù triện lặn vào trong trán, Nguyên Anh lần nữa thi triển thuấn di. Lặp lại chiêu số như khi bỏ chạy trong tay Lâm Hiên.
" Ồ?"
Xuân Ky có chút kinh ngạc, song nó không dùng trảo trảo mang mà là trợn tròn đôi mắt như chuông đồng bắn ra hai cột sáng máu đỏ như máu.
"Phốc…"
Một tiếng vang nhỏ truyền vào tai, đối mặt với Ác thú Xuân Ky thì thần thông của Tuệ Thông chỉ như ban môn lộng phủ. Bản thể của Xuân Ky vốn vượt xa cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, sự lĩnh ngộ pháp thuật không gian còn vượt xa một tu tiên giả Ly Hợp kỳ.
Chỉ thấy yêu khí cuồn cuộn tỏa ra. Chợt thân hình Xuân Ky lóe lên biến mất tại chỗ, đây là thuấn di cao cấp có thể phá không.
Tuệ Thông đã bắt đầu hoảng hốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn Nguyên Anh hiện lên một tầng thanh khí. Hai tay hợp lại há miệng phun ra một ngụm chân nguyên, đón gió hóa thành chín chữ Phật cực lớn, như chậm mà nhanh bay tới định dán vào người xuân Ky.
Sau đó hai tay Tuệ Thông mở rộng, theo động tác của lão thiên địa nguyên khí chung quanh chợt ngưng tụ thành những cột băng trụ to bằng cánh tay. Đếm sơ cũng đã chừng hơn vạn, tuy đã mất đi thân thể nhưng thần thông của lão vẫn vượt xa đại tu sĩ.
"Đi!"
Tuệ Thông khẽ quát một tiếng, vô số băng trụ nhọn hoắt như gió táp mưa sa bắn thẳng sang Ác thú.
"Tiểu tử ngu xuẩn"
Trên dung nhan xấu xí của Xuân Ky hiện lệ khí, không thấy có động tác gì mà thiên địa nguyên khí cũng không ngừng hội tụ lại.
Oanh! Hỏa diễm chói mắt hừng hực bốc lên, tạo thành một bức hỏa tường ngăn tại trước mặt Ác thú.
"Không có khả năng."
Tuệ Thông vừa sợ vừa giận, bản thể Xuân Ky thì không nói làm gì, đây chỉ là một phân hồn của nó, cảnh giới mới là Nguyên Anh kỳ sao có thể điều động thiên địa nguyên khí. Điều này hiển nhiên đã trái với lẽ thường nơi Nhân giới.
Song sự thật chính là sự thật, bất luận Phật tự tỏa kim quang chói mắt cùng băng trụ dày đặc, tất cả đều bị hỏa tường dễ dàng hấp thu.
Trong mắt Tuệ Thông tràn đầy vẻ sợ hãi. Chiêu số của lão trước mặt đối phương cũng chỉ là một tên hài tử vắt mũi chưa sạch.
Lúc này Xuân Ky cuồng tiếu há cái mồm như chậu máu, đầu lưỡi đỏ lòm như một sợi roi duỗi ra cuốn về Tuệ Thông.
" A!" Tuệ Thông sợ tới mức hồn bất phụ thể, toàn thân hiện kim quang hướng về chân trời định bay vút đi. Tốc độ độn quang cực nhanh, trong khoảng khắc có thể bay ra hơn trăm trượng nhưng nào có kịp. Nguyên Anh chỉ thấy nơi mi tâm hơi nóng lên, đầu lưỡi của Xuân cơ nhọn hoắt dễ dàng xuyên qua đầu lão.
Ác thú cuốn lưỡi đem Nguyên Anh Tuệ Thông nhét vào trong mồm nhai rôm rốp, trên mặt lộ ra thần sắc thoả mãn vô cùng, phảng phất vừa thưởng thức một món mỹ vị quý lạ.
"Không tồi, không tồi…Ơ."
Nguyên là Xuân Ky đang lộ vẻ mặt hưởng thụ đột nhiên trừng lớn hai con mắt, vừa rồi thôn phệ Nguyên Anh nó đã nhân tiện thi triển sưu hồn thuật.
Mục đích muốn hành hạ lão giả không biết sống chết này một chút, không ngờ tin tức thu được lại khiến nó trố mắt. Lâm tiểu tử đang ở không xa phía trước.
Sở dĩ lão hòa thượng Ly Hợp kỳ chật vật đến thế này cũng là do tiểu tử kia phá huỷ thân thể. Sắc mặt Xuân Ky vô cùng âm trầm. Nó vốn khắc sâu ấn tượng đối với Lâm Hiên, song phương từng động thủ tại Khuê Âm Sơn. Hiện tại tiểu tử kia đã tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa thực lực không kém Ly Hợp kỳ tu tiên giả.
Với tính tình tàn ác, Xuân Ky hận không thể ngay lập tức tìm Lâm Hiên báo thù, đem tiểu tử kia trừu hồn luyện phách nhưng thực lực đối phương lại khiến nó chùn bước. Hiện tại còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.
Huống chi mới thôn phệ được Nguyên Anh Ly Hợp kỳ, bế quan trùng kích bình cảnh mới là sự tình khẩn yếu nhất. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Xuân Ky tạm dừng nhấm nuốt tiếp tục thi triển bí thuật. Sau một khắc sắc mặt nó rúng động, có thể nói là vô cùng khó coi. Tân Nguyệt công chúa! Nha đầu kia sao cũng xuống nơi này. Mà ả có gọi tiểu tử kia là đại ca. Việc này thật khó hiểu.
Mục đích của ả xuống hạ giới này làm gì? Chẳng lẽ cũng là vì...
***
Thiên châu! Một địa phương vô cùng đặc biệt. Diện tích nơi này nhỏ hẹp vô cùng, còn không bằng Duyện Châu chứ đừng là so với Vân châu rộng lớn khôn cùng.
Song tại thời kỳ thượng cổ nơi này mới chính là thánh địa tu luyện, tu tiên tài nguyên vô cùng phong phú, linh mạch trải rộng cùng các loại thiên tài địa bảo nhiều vô số kể, nếu có địa phương tại Nhân Giới có thể so được với Linh giới thì chính là Thiên Châu. Thời kì cường thịnh La gia đã lập tổng đàn tại đây, bọn họ độc chiếm nơi này khiến các thế lực khác không có chỗ đặt chân.
Song vài trăm vạn năm trước, thừa dịp La gia thời kì đang thời kỳ suy thoái nhất, thất đại phái liên hiệp thực lực điều động một lượng tu sĩ cực lớn đơn vị tính bằng hàng vạn, tu vị thấp nhất là Ngưng Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ tu tiên giả có tới gần một ngàn, ngoài ra còn có bảy Ly Hợp kỳ lão quái vật, có thể nói thất phái đã dốc toàn bộ lực lượng tinh nhuệ.
Sau trường đại chiến năm xưa, không những La gia gia tộc bị tiêu diệt mà Thiên châu cũng bị hủy hoại nghiêm trọng. Hiện tại hoàn cảnh nơi đây không khác Duyện Châu, thế sự đổi dời khiến các tu tiên giả đã lãng quên sớm nơi này.
Song tại mấy tuần trăng trước có một thiếu niên anh tuấn tới đây tu luyện. Một thân bạch y phất phơ trong gió, trang phục thế gia công tử. Nếu Lâm Hiên nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc, bởi đây chính là Điền Tiểu Kiếm.
***
"Đây là tín vật của Tần sư muội, đạo hữu sao lại có nó?"
Trên mặt tràn Cơ nguyệt Như đầy vẻ kinh ngạc, không gọi Lâm Hiên là tiền bối nữa song bộ dáng vẫn đầy vẻ cung kính.
Lâm Hiên cười cười đang muốn mở miệng đột nhiên nhìn ra phía xa. Cơ nguyệt Như ngẩn ngơ ánh mắt cũng chuyển theo.
Chỉ thấy thanh quang lóe lên rồi đại hán mặt thẹo xuất hiện ở trước mặt, thân là nhất gia chi chủ tự nhiên có phi phàm khí độ. Có điều đối mặt với Lâm Hiên thì hắn có chút kinh hãi.
Hắn cung kính thi lễ với Lâm Hiên rồi chuyển qua Cơ Nguyệt Như: "Khởi bẩm cô mẫu, đã công hạ xong tổng đàn Huyết Ảnh Tông, hai vị nếu không chê có thể tới đại điện đàm đạo một lát."
"Cũng được."
Lâm Hiên nhẹ gật đầu, trong mắt Cơ Nguyệt Như cũng ánh lên vẻ vui mừng. Tu sĩ mặt thẹo dẫn đường, ba người bay tới ngọn núi phía trước. Chưa đầy nửa tuần trà trước mắt xuất hiện vô số đình đài lầu các.
Tuy vừa rồi đấu pháp khiến kiến trúc nơi đây bị tàn phá song phần lớn vẫn hoàn hảo. Nguyên Anh lão tổ đã bị diệt trừ, đám còn lại như rắn mất đầu đâu còn chiến ý. Trong này trận pháp lớn nhỏ tối thiểu còn có vài chục, nếu như tu sĩ Thiên Ảnh Tông bên trong quyết tử một trận thì trừ phi Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ ra tay, nếu không trong thời gian ngắn cũng không thể công phá nổi. Thiên Ảnh Tông tuy chỉ là tông môn nhị lưu song đã tọa lạc ở đây trên vạn năm.
Đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy những đình đài lầu các giống như hoàng cung tráng lệ nơi thế tục, nơi nơi đều là thác nước thủy đầm, tổng đàn trong tông môn mà lại bày vẽ thế này khiến cho người á khẩu.
Ba người hạ xuống sơn đỉnh, Lâm Hiên được mời đến một đại điện xa hoa.
Sau khi phân chủ khách ngồi xuống, có nữ đệ tử Cơ gia dâng hương trà, thưởng thức trong chốc lát Cơ Nguyệt Như đang muốn mở miệng thì ánh mắt Lâm Hiên đã đảo qua trên người đại hán mặt thẹo.
Người này nhìn qua thì thô hào nhưng có thể làm gia chủ tâm tư cũng nhạy bén hơn người, hắn liền ôm quyền: "Lâm tiền bối, cô mẫu, dư nghiệt Thiên Ảnh Tông còn chưa thanh trừ hết, tiểu chất xin đi đôn đốc đệ tử, thật có lỗi không thể bồi phụng." Đại hán cung kính thi lễ sau đó lui ra. Lâm Hiên đem thần thức thả ra vài dặm không thấy có tu tiên giả, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
"Lâm đ*o hữu, tại sao ngươi lại có tín vật của bổn sư muội?" Bàn tay Cơ Nguyệt Như mở ra, trong lòng bàn tay có một ngọc bội tinh xảo tỏa ra ánh sáng dìu diu.
Ngữ khí Cơ Nguyệt Như cung kính, trong đáy mắt ẩn hiện chút kinh hãi. Tần Nghiên tu vị tuy thấp hơn nàng nhưng lại là đồ đệ duy nhất của sư thúc.
Mộng Như Yên đã từng nói qua với chúng trưởng lão, Tư chất của Tần Nghiên còn cực tốt hơn cả nàng, sau này rất có thể tiến giai Ly Hợp kỳ.
Mà thọ nguyên của Mộng Như Yên chỉ còn lại năm trăm năm, sau này đương nhiên sẽ tọa hóa hoặc là phi thăng đến Linh giới. Tần Nghiên chính là người được bồi dưỡng để thủ hộ bổn môn về sau. Cho dù cung chủ gặp nàng cũng vô cùng khách khí, địa vị Tần Nghiên ở trong tông có thể nói vô cùng siêu nhiên.
Hơn nữa theo Cơ nguyệt Như biết, trong mắt Tần sư muội xem nam tử như không tồn tại, sao tiểu tử họ Lâm này lại có tín vật của nàng.
Hai người rốt cuộc là có quan hệ như thế nào? Cơ Nguyệt Như nhất thời khó mà đoán nổi.
Với tâm cơ của Lâm Hiên, quan sát thần sắc một chút đã đoán được ý nghĩ của đối phương, hắn mỉm cười nói: "Tiên tử không cần đa nghi, ta cùng với Tần sư... Tần Nghiên sớm đã biết nhau từ trước khi nàng gia nhập quý môn." Thiếu chút nữa Lâm Hiên đã thốt ra một tiếng sư tỷ song kìm lại được, tốt nhất là không nên để nhiều người biết sự tình năm xưa.
"Thì ra là thế…"
Trên mặt Cơ Nguyệt Như lộ vẻ nghi hoặc nhưng cũng không có nhiều lời, ngoại trừ sư thúc thì trong môn cũng không ai rõ lắm về lai lịch của Tần Nghiên.
"Tần Nghiên nàng vẫn khỏe chứ?" Lâm Hiên chậm rãi mở miệng, hai người chia tay tại Tuyết Minh Sơn cũng đã lâu, hắn cũng muốn biết gần đây nàng tu luyện như thế nào.
"Ha ha, Lâm huynh không cần lo lắng, Tần sư muội sau khi trở về Thiên Nhai Hải Các thì một lòng bế quan"
"Ồ, thế Như Yên tiên tử đã trở về quý môn chưa vậy?" Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vô tình hỏi một câu.
"Lâm huynh làm sao biết được sư thúc rời khỏi bổn môn?" Cơ Nguyệt Như cũng là đại tu tiên giả nhưng tâm cơ so với Lâm Hiên thì còn kém xa. Nghe đến đây thì nàng khá kinh ngạc. Sự tình sư thúc rời bổn môn chỉ có mấy người biết.
Trong mắt Lâm Hiên lóe lên dị quang, nghĩ ngợi một chút rồi chậm rãi mở miệng: "Tại hạ có một chuyện xin tiên tử giúp cho"
"Lâm huynh, mời nói" Cơ Nguyệt Như đáp lời không chút chậm trễ.
"Thiên Ảnh Tông đã diệt, hiện tại tiên tử định trở về Thiên Nhai Hải Các chăng"
"Đúng vậy. "
"Như vậy tốt quá, Lâm mỗ có một phong thơ thỉnh đến Như Yên tiên tử, xin nhờ tiên tử giao tận tay cho nàng" Lâm Hiên hết sức trịnh trọng nói.
Lời còn chưa dứt Lâm Hiên đã duỗi tay vỗ bên hông, chỉ thấy thanh quang chợt lóe, một cái ngọc giản còn trống xuất hiện, hắn đem thần thức chìm vào bên trong.
Chừng thời gian một bữa cơm hắn mới ngẩng đầu, đem ngọc giản đưa tới cung trang nữ tử: "Tư sự quan trọng, còn nhờ đạo hữu đích thân chuyển cho quý sư thúc."
"Thiếp nhớ kỹ, nhất định không phụ sự trông cậy của đạo hữu."
Thấy trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ trịnh trọng, Cơ Nguyệt Như nhanh chóng cung kính gật đầu, thầm đoán những điều trong phong thơ chỉ sợ không nhỏ.
Sau đó hai người lại hàn huyên một lúc, thấy vẻ mặt Lâm Hiên ôn hòa. Cơ Nguyệt Như tự nhiên đưa ra một số nan đề khi tu luyện, trao đổi tâm đắc. Chuyện tốt như vậy Lâm Hiên đương nhiên không chối từ.
Hôm nay hắn có thể đả bại Ly Hợp Kỳ tu tiên giả cũng là dựa vào một chút vận khí.
Nữ tử trước mắt tiến giai hậu kỳ còn sớm hơn hắn nhiều. Thiên Nhai Hải Các là một trong thất đại thế lực, công pháp tự nhiên có chỗ độc đáo. Có câu ba cây chụm lại hơn hòn núi cao, hai người trao đổi Lâm Hiên thu được lợi ích không nhỏ.
Ngược lại Cơ Nguyệt Như cũng có chỗ tốt, Lâm Hiên dù thăng cấp chưa lâu nhưng xem qua rất nhiều điển tịch, hiểu biết uyên bác lại chính ma yêu kiêm tu, kinh nghiệm đấu pháp phong phú, những điểm Lâm Hiên trả lời khiến nàng hiểu ra không ít.
Bất tri bất giác thời gian trôi qua, đảo mắt bóng chiều đã ngã về tây. Lâm Hiên đứng dậy ôm quyền nói: "Cơ tiên tử, Lâm mỗ còn có việc, ngọc giản kia còn phiền tới ngươi. Ta xin cáo từ tại đây."
Nói xong lời này hắn xoay người hóa thành một đạo kinh biến mất tại nơi chân trời.
"Lâm đ*o hữu …"
Đối phương nói đi là đi khiến Cơ Nguyệt Như không khỏi ngẩn ngơ, đưa ngọc thủ vuốt vuốt ngọc giản. Tuy trong lòng tò mò nhưng nàng không đem thần thức rót vào. Nếu nhìn lén, với thần thông cấm chế của đối phương, tám chín phần sẽ phát giác ra. Không nên làm sự tình thêm phức tạp. Cơ Nguyệt Như đem ngọc giản cất vào trong lòng sau đó nâng chung trà định uống thì có tiếng bước chân truyền tới.
"Cô mẫu" Người tới là đại hán mặt sẹo, bộ dáng cung kính không dám thở mạnh.
"Sự tình làm đến đâu rồi?"
Cơ Nguyệt Như chậm rãi mở miệng, thời khắc này nàng đã khôi phục thần sắc cao cao tại thượng của đại tu tiên giả.
"Khởi bẩm cô mẫu, tu sĩ Thiên Ảnh Tông không một kẻ nào chạy thoát, Linh động kỳ cùng phàm nhân tạp dịch, toàn bộ đã bị chúng ta đưa đi âm tào địa phủ." Hán tử mặt thẹo ôm quyền thi lễ phấn khích mở miệng.
"Ừm." Cơ Nguyệt Như gật đầu. Tu tiên giới cường giả vi tôn tinh phong huyết vũ, tông môn gia tộc tranh đấu thì cả nhà kẻ chiến bại sẽ bị đồ sát đến chó gà cũng không tha.
Tuy là tàn nhẫn nhưng nếu không diệt cỏ tận gốc, gió xuân năm mới thổi lại sinh, buông tha cho đệ tử cấp thấp của đối phương, sau này sau không chừng lại có kẻ đến cửa mà báo thù.
Chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra ở Vân châu. Chính là mấy chục vạn năm về trước. Bách Thảo Môn tranh phong cùng Trình gia gia tộc, sau một phen ác chiến Bách thảo môn toàn thắng sát diệt hết tu sĩ cấp cao của đối phương, nhưng lúc ấy môn chủ Bách thảo môn nhất thời mềm lòng buông tha đám đệ tử Linh động kỳ.
Theo ý nghĩ của lão, mấy cái tên thái điểu chân ướt chân ráo bước vào tu tiên giới này, trong lòng có hận thì cũng chẳng có lực, có thể làm được cái gì bổn môn?
Đâu có ngờ thế sự đổi dời, không ngờ năm trăm năm sau, trong số đệ tử cấp thấp kia có một người tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ.
Họa vô đơn chí, khi đó Bách thảo môn lại đang ở thời kỳ yếu nhất vì thế kết cục có thể nghĩ.
Sự nhân từ của đàn bà năm xưa lại đổi lấy thảm kịch diệt môn hôm nay. Trời gây họa còn có thể cứu, tự mình gây họa thì trời cũng không cứu nổi. Nếu mềm lòng thì tốt nhất đừng bước trên tu tiên đạo.
Sau khi chuyện này phát sinh tất cả tông môn gia tộc, đã ngầm có qui tắc đã động thủ tuyệt không lưu tình. Từ khi Tuệ Thông chạy trốn kết cục của Thiên Ảnh Tông đã định.
"Chắc chắn không ai đào thoát?"
"Cô mẫu yên tâm, một tên cũng không có." Đại hán mặt thẹo cung kính sau đó trên mặt lộ ra vẻ do dự:
"Cô mẫu, Lâm tiền bối kia …đã đi rồi sao?"
"Ừm."
"Hắn tựa hồ rất hiểu rõ về Thiên Nhai Hải Các, rốt cuộc vị tiền bối này là..."
Lời còn chưa nói xong thì đại hán mặt sẹo đột nhiên im bặt, chỉ thấy ánh mắt Cơ Nguyệt Như băng lãnh vô cùng, giống như xuyên thấu lòng dạ hắn. Đại hán cả kinh vội cúi thấp đầu xuống.
"Không phải việc của mình tốt nhất không cần quan tâm, vị Lâm đ*o hữu kia không phải để cho một Cơ gia nho nhỏ có thể đàm tiếu. Đại ca đã đem chủ vị truyền tới ngươi, ngươi hành sự nên cẩn trọng, đừng để vì nhất thời tò mò mà mang đến họa tới gia tộc."
Lúc này đại hán mặt sẹo đầm đìa mồ hôi lạnh nhỏ giọng:" Dạ, cô mẫu, điệt nhi đã biết sai, sau này tuyệt không dám tái phạm."
"Ừm, được rồi, ngươi truyền lệnh xuống, nếu đệ tử nào dám truyền sự tình hôm nay ra ngoài, trước thì phế bỏ tu vị sau đó luận tội xử theo gia pháp." Thần sắc Cơ Nguyệt Như ngưng trọng mở miệng.
"Dạ!" Thân thể Đại hán mặt sẹo cũng không khỏi run lên, xử phạt như thế có thể nói là rất nghiêm khắc.
"Được rồi, ngươi lui ra đi." Đại hán thi lễ rồi chậm rãi lui ra. Trong đại điện rộng lớn chỉ còn lại mình Cơ Nguyệt Như.
"Lâm đ*o hữu kia thực ra là ai?" Trên mặt Cơ Nguyệt Như tràn đầy vẻ tò mò:
"Quên đi, biết việc này cũng không có ý nghĩa, song nếu có cơ hội thì cũng có thể thăm dò Tần sư muội xem sao." Nàng đưa tay vuốt trán lẩm nhẩm sau đó cũng xoay người hóa thành một đạo kinh hồng bay đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cơ Nguyệt Như định ở thêm vài ngày nhưng hiện tại có sự tình của Lâm Hiên nên muốn về Thiên Nhai Hải Các sớm một chút.
***
Tại Thiên châu, Điền Tiểu Kiếm đến đây đã được mấy tuần trăng.
Khi trước tình cảnh của hắn tương tự như Lâm Hiên, bởi vì diệt sát Địch Trùng tiên tử nên trở thành công địch của Yêu tộc, đường đường là thiếu chủ Ly Dược Cung nhưng cũng phải chui lủi trốn đông chạy tây.
Cũng may sau Thiên vân giao dịch hội Cửu đầu lão tổ mất tích, lệnh truy sát mới dần dần tan biến, song Điền Tiểu Kiếm quyết định không về Ly Dược Cung.
Hiện tại đại chiến tại Vân châu có thể nổ ra bất cứ lúc nào, tuy hắn là Thiếu chủ Ly Dược Cung nhưng quyền quyết định lại là lão quái vật Ly Hợp Kỳ, sư tôn cũng không dám bất tuân. Có thể lúc nào hắn lại trở thành vật hi sinh thì sao? Trong loạn cuộc ngoại trừ bản thân thì hắn không tín nhiệm ai. Thiếu chủ cái gì chứ, chỉ kẻ có thực lực mới được xem trọng.
Nói đến tu vị thì Điền Tiểu Kiếm lại buồn bực không thôi, trong các tu sĩ cùng cấp hắn cũng được xem là nhân vật hàng đầu nhưng lúc nào cũng dưới Lâm Hiên một bậc. Nếu không tu luyện cho tốt ngày sau sẽ bị đối phương bỏ càngxa, khi gặp lại Lâm Hiên mà nổi sát tâm thì tình thế hắn đương nhiên không ổn. Điền Tiểu Kiếm dự định tìm một nơi hoang vắng bế quan.
Lúc tại Hiên Viên Thành, khi hắn dịch dung thành một nữ tử xinh đẹp, không ngờ lại bị trưởng lão Lệ Hồn Cốc vốn là một hoạt thi Nguyên Anh hậu kỳ nhìn trúng.
Đối phương muốn đem hắn làm đỉnh lô nhưng Điền Tiểu Kiếm nào có dễ dàng đối phó, tuy cương cường thì hắn tuyệt không đánh lại Nguyên Anh hậu kỳ nhưng đấu pháp không lại thì có thể dùng trí.
Điền Tiểu Kiếm giả bộ như một nữ tử chân yếu tay mềm, tại thời điểm đối phương không có phòng bị hắn dùng kiện linh bảo phỏng chế của Địch Trùng tiên tử tập kích đối phương bị trọng thương.
Sau đó hắn dùng U Minh Toái Tâm Kiếm, Tam Sắc Huyền Băng Hỏa ác đấu thêm một hồi cuối cùng cũng sát diệt lão quái vật kia. Khi xem xét túi trữ vật của đối phương thì Điền Tiểu Kiếm cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Những thu hoạch khác tạm thời chưa nhắc, trong túi trữ vật lại có một bức địa đồ bí ẩn.
Địa đồ này không biết có từ bao lâu, đã có chút hủy hoại theo thời gian, tuy không có chỉ dẫn rõ ràng nhưng hắn nghiền ngẫm hồi lâu thì đoán được có liên quan đến Thiên châu, hơn nữa cất dấu một bí mật trọng đại nào đó.
Thiên châu vốn không được tu sĩ nhắc đến nhiều lắm nhưng từ sau dị biến Hiên Viên thành sau cố sự của La gia đã lộ ra.
Thiên châu sớm đã hoang vu, tu sĩ cảm thấy hứng thú với nơi này không nhiều, Điền Tiểu Kiếm quyết định đi tới những địa phương của La gia khi xưa.
Mục tiêu của hắn không phải là tổng đàn, nơi đây tại trăm vạn năm trước đã bị tu sĩ lật thất phái đào bới tận gốc rễ, không có khả năng lưu lại bảo vật.
Hiện tại hắn đang tới một địa phương được gọi là Ma Vực Sơn Mạch.
Nghe danh thì có vẻ nguy hiểm nhưng với Nguyên Anh tu sĩ thì có đáng gì, bên trong Yêu tộc lợi hại nhất cũng chỉ là cấp ba mà thôi.
Lúc này Điền Tiểu Kiếm đang cau mày đứng trước một sơn cốc, đã mấy tuần trăng mà chưa có nửa điểm thu hoạch, chẳng lẽ hắn phỏng đoán sai?
Tụ bào phất một cái tế ra một vật đen tuyền, mặt trên có vẽ rất nhiều hoa văn cổ quái, nhìn qua như một tấm địa đồ cũ kỹ. Điền Tiểu Kiếm xem xét đồng thời phát ra thần thức dò xét bốn phía. Thật lâu sau hắn hít vào một hơi hóa thành một đạo kinh hồng màu đen bay vút về phía trước.