Bách Luyện Thành Tiên

Chương 335: Lục Nguyên Phân Thân cùng Dung Linh




Lọt vào mắt là một quái vật đầu rắn thân hà mã to như ngọn núi nhỏ. Mỗi bước lại khiến nham thạch trong hồ lưu chuyển không ngừng.
Tuy chưa cảm nhận được linh lực dao động nhưng trên thân nó lại có một luồng khí tức đáng sợ.
Bất giác Điền Tiểu Kiếm nuốt một ngụm nước miếng.
Cổ thú!
Điền Tiểu Kiếm vội thi triển liễm khí thuật nhưng đáng tiếc đã muộn.
Quái vật quay sang, trong mắt thấp thoáng vẻ bạo ngược. Nó há mồm phun ra một cột sáng rất lớn, quanh cột sáng còn những tia điện hồ màu đen đỏ xèn xẹt không ngừng.
Sắc mặt Điền Tiểu Kiếm trầm xuống đưa tay hợp lại trước ngực. Các phù văn huyền bí cỡ nắm tay ẩn hiện trong hắc quang, hoá thành một tấm thuẫn bài chắn trước người.
Trong nháy mắt cột sáng bắn tới nhưng không một tiếng động, ma khí và một dạng năng lượng cổ quái đan xen cắn nuốt lẫn nhau.
Tuy đỡ được công kích nhưng sắc mặt Điền Tiểu Kiếm lại trắng nhợt. Cổ thú đáng sợ này không hề kém tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ.
Cơ thể to lớn của đối phương đã chặn trước người, Điền Tiểu Kiếm không còn lựa chọn nào khác. Linh quang chợt lóe, thân hình hiện ra ở truyền tống trận trong các thạch trụ.
Tuy không biết sẽ bị truyền tống đến nơi nào nhưng vẫn hơn là ở đây liều mạng với cổ thú này.
Điền Tiểu Kiếm rất nhanh đưa ra chọn lựa, tay áo phất lên bắn ra mấy khối tinh thạch nhập vào trong chỗ lõm của truyền tống trận. Rồi hắn đưa tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Trận pháp đã khởi động. Những tiếng ông ông truyền vào tai, một tầng sáng màu vàng bao quanh lấy người Điền Tiểu Kiếm.
Cổ thú này hiển nhiên đã khai mở linh trí, cái đầu rắn phẫn nộ phun ra một ngụm nước tanh hôi có tác dụng an mòn một cách mãnh liệt.
Tấm thuẫn bài do bí thuật của Điền Tiểu Kiếm biến thành bị xuyên qua. May là truyền tống trận đã khởi động. Thân hình Điền Tiểu Kiếm dần dần mờ đi trong ánh sáng rồi biến mất.
***
Ở nơi khác, Lâm Hiên và Yêu Ma vẫn đang giằng co.
Giao thủ vừa rồi diễn ra nhanh như điện chớp, có điều một người một ma đã xác định được thần thông của đối thủ.
Ánh mắt Lâm Hiên ngưng ở cánh tay gãy của Yêu Ma, không thấy có máu chảy ra mà những sợi nhục thịt đang không ngừng nhúc nhích. Điều này khiến hắn nghĩ đến Già La Cổ Ma trên Yêu Linh Đảo, tròng mắt không khỏi giật giật.
"Hai ta không thù không oán, các hạ thật muốn đối địch với ta sao?" Lâm Hiên chậm rãi nói.
"Không thù không oán? Lời này không sai nhưng từ thượng cổ Nhân Ma hai tộc đã không đội trời chung, chém giết thì còn cần phải có lý do sao?" Yêu mà cười khẩy nói.
"Nói là nói như thế nhưng tu vị đã đến mức như chúng ta, không có lợi thì cần gì phải một sống một còn như vậy?" Lâm Hiên nhíu mày.
"Được, đạo hữu đã thẳng thắn như vậy thì tại hạ cũng không cần giấu diếm. Chỉ cần giao di bảo của lão quái vật Ly Hợp kỳ lại thì ta có thể tha cho các hạ một con đường sống" Yêu Ma cân nhắc nói, trên mặt lộ vẻ tham lam.
"Di bảo của cổ tu, đó là cái gì?"
"Các hạ không muốn hợp tác thì bản tôn sẽ tự động thủ, đem ngươi đi trừu hồn luyện phách vậy."
Khuôn mặt Yêu Ma lộ vẻ hung tợn, đang muốn động thủ thì đột nhiên một luồng sáng chói mắt xuất hiện, mờ ảo hiện ra một người.
"Là ai?"
Lâm Hiên phản ứng cực nhanh. Chưa biết kẻ đến là địch hay thù thì phát ra một tia thần niệm, Xuyên Sơn Giáp lập tức chui vào trong mặt đất, dùng thổ độn thuật ẩn náu phía dưới.
Yêu Ma cũng dừng động tác. Tròng mắt trắng xám ánh lên tia quỷ dị, khí tức kia rất quen thuộc.
Rất nhanh hào quang thu liễm, hiện ra một thiếu niên mặc cẩm bào thắt đai ngọc.
Điền Tiểu Kiếm!
Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc. Hắn sớm đã nghe nói Điền Tiểu Kiếm là thiếu chủ Ly Dược Cung, không ngờ lại tương ngộ trong hoàn cảnh này.
So với Lâm Hiên thì Điền Tiểu Kiếm cũng kinh ngạc không kém nhưng trước mắt còn đại địch.
Thân hình hắn lóe lên đã đến bên cạnh Lâm Hiên.
"Đại ca!"
Điền Tiểu Kiếm gọi rất thân thiết. Lâm Hiên tâm cơ tinh xảo, đã nhận ra vẻ e ngại của hắn với Yêu Ma.
Không cần nói nhiều cả hai đã quyết định liên thủ.
Khuôn mặt Yêu Ma lại hiện vẻ hung tàn. Bắc Minh chân quân đang ở đâu, chẳng nhẽ lại muốn làm ngư ông đắc lợi sao?
Nhưng hai bên còn đang hợp tác, đối phương sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.
Tuy đơn thân nhưng Yêu Ma không hề sợ hãi, đã nhìn ra Hoá Hình hậu kì yêu tộc kia chưa mở ra linh trí.
Toàn thân hắn cuồn cuộn ma quang xông lên trước. Lần này không phải là thuấn di nhưng tốc độ cũng cực mau lẹ.
Tròng mắt Lâm Hiên nheo lại, thao túng Thanh Hỏa Kiếm hung hăng trảm xuống.
Yêu Ma cười lạnh một tiếng thì thân hình mờ ảo, tiếp theo huyễn hoá thành sáu thân ảnh.
Các thân ảnh này có tướng mạo vóc dáng hoàn toàn giống với Yêu Ma, thậm chí linh áp cũng là Nguyên Anh hậu kì, không biết là hắn đã dùng bí pháp gì.
Tiếp sau đó các Yêu Ma đồng loạt giơ tay, sáu loại pháp bảo hiện ra.
Lần lượt là đao, thương, kiếm, kích, trường tiên và song hoàn.
Sau thân ảnh gầm lên rồi tản ra, chia ra đánh tới Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm.
"Đây là bí thuật gì vậy, huyễn ảnh sao?"
Lúc này trái phải và đối diện có ba Yêu Ma đều là chân thể. Lâm Hiên phát ra thần thức thì rất nhanh phát hiện có điểm không đúng
Còn nhớ khi ở Yêu Linh Đảo, Tuyết Hồ Vương cũng dùng thuật phân thân. Chẳng lẽ đây là thần thông tương tự?
Tuy chỉ phỏng đoán nhưng Lâm Hiên vẫn không ngại thử một chút. Tay áo phất lên, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bay ra. Vô số hoàn ảnh chợt hiện hình thành cơn lốc xoáy trắng xóa bao phủ thân hình.
Điền Tiểu Kiếm cũng bị rơi vào thế vây công. Lúc này U Minh Toái Tâm Kiếm huyễn hoá ra quỷ ảnh trùng trùng cường ngạnh kháng cự!
Dù sao muốn cũng tránh không kịp.
Oanh!
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, lần này đã thể hiện rõ sự khác biệt thực lực giữa Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm.
Hai người đều bị ba Yêu Ma tấn công nhưng Lâm Hiên vẫn còn dư lực, cơn lốc mù mịt thậm chí còn đánh bật đối phương.
Còn Điền Tiểu Kiếm thì khó khăn hơn nhiều, tuy tầng u minh chưa bị phá vỡ nhưng quỷ ảnh đã bị diệt hơn phân nửa. Khuôn mặt hắn không còn chút máu, rõ ràng đã bị nội thương.
"Ồ!"
Có điều Yêu Ma càng ngạc nhiên hơn, vừa rồi hắn đã thi triển thần thông ma đạo Phân Thân Lục Nguyên Thuật. Linh áp là giả nhưng thực lực của mỗi hoá thân có thể sánh với tu sĩ trung kì đỉnh phong.
Lâm Hiên có thể tiếp được cũng không mấy kì lạ, dù sao thực lực của hắn không kém đại tu sĩ bao nhiêu.
Nhưng tên tiểu tử họ Điền kia chỉ là tu sĩ sơ kì. Vừa rồi sao hắn có thể đỡ được công kích?
Thần sắc Yêu Ma trở nên âm trầm.
***
Ở bên kia.
Vũ Vân Nhi dừng độn quang, đám ma vân chặn trước mặt nàng. Từ linh áp thì chỉ là Ngưng Đan Kỳ mà thôi.
Lúc này chỉ có thể dựa vào bản thân. Thiếu nữ phất tay áo, tế ra một thanh tiểu kiếm lóng lánh.
Chợt đóa ma vân thu liễm, hiện ra một quái vật đáng sợ. Nó há cái mồm rộng đầy răng nanh, mắt to như chuông đồng, trên đầu còn có hai cái sừng cong cong. Cái lưỡi màu đỏ thì thè lè ra mà không ngừng chảy nước dãi, trông vừa độc ác vừa đáng sợ.
Vũ Vân Nhi chưa từng thấy loại ma vật này bao giờ, trong lòng thấp thỏm bất an nhưng sợ hãi chẳng chút tác dụng. Nàng cắn răng phất tay một cái
Tiểu kiếm chợt lóe linh quang rồi bắn ra mấy đạo kiếm khí đánh tới. Có điều quái vật coi như không thấy, phất tay một cái đã đánh tan công kích của nàng.
Vũ Vân Nhi vô cùng ngạc nhiên, vội dùng thần niệm thao túng tiên kiếm chém tới cổ đối phương.
Lại thấy quái vật mở mồm phun ra một làn sương vụ đen thùi, tiên kiếm bị vây bên trong thì linh tính đại thất.
Tiếp theo đó thân hình quái vật chợt lóe đã tới trước mặt Vũ Vân Nhi, đưa ra móng vuốt ma quái nắm lấy đầu nàng.
Lúc này Vũ Vân Nhi hoảng sợ tới sắp ngất đi thì lại một cột sáng lại từ trên trời chiếu xuống.
Quái vật hung ác này lại dễ dàng bị xuyên qua, ma khí trên người tiêu tan thành hư vô.
Tìm được đường sống trong cái chết, khuôn mặt Vũ Vân Nhi đầy sự vui mừng, liền ngẩng đầu lên nhìn về một đám mây trắng phía xa xa. Vẻ mặt nàng đầy cung kính nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối..."
"Ân cứu mạng? Chưa chắc..."
Trong đám mây trắng chợt truyền ra thanh âm thấp trầm mang vẻ bất thiện.
Sắc mặt Vũ Vân Nhi thoắt cái trắng bệch, chợt từ trong đám mây trắng bắn ra một cỗ yêu phong cuốn tới, linh quang hộ thể của Vũ Vân Nhi không chút tác dụng, nhất thời thân thể bị yêu phong giam cầm.
Tiếp theo đám mây tản đi lộ ra một thanh niên thư sinh.
Người này xem ra niên kỷ còn nhỏ hơn cả Lâm Hiên, làn da trắng như ngọc, có đôi lông mày trắng như tuyết mùa đông.
Chính là thành chủ Hạo Thạch Thành, lão quái vật Bắc Minh có nửa dòng máu yêu.
Tuy hợp tác với Yêu Ma nhưng hắn đương nhiên không toàn tâm toàn ý.
Không gian độc lập này lại xuất hiện bảo vật của tu sĩ Ly Hợp kì, khiến hắn nảy sinh ý đồ độc chiếm.
Yêu Ma thi triển bí Súc Địa Thuật truy đuổi tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ kia, còn Bắc Minh chân quân thì âm thầm thay đổi phương hướng.
Hư là thực mà thực là hư. Theo hắn thì rất có thể đối phương đang dụ địch, trước đó đã đưa bảo vật giao cho nha đầu Ngưng Đan Kỳ này mang đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Vì thế hắn đã theo sau, dễ dàng tiêu diệt phân thân của Yêu Ma rồi sanh cầm Vũ Vân Nhi.
Tay áo Bắc Minh chân quân phất lên, một đạo quang hà bay vút ra đem túi trữ vật ở eo Vũ Vân Nhi thu về tay.
Thần thức nhập vào thì rất nhanh hắn nhăn mày, bên trong nào có bảo vật cần tìm.
Rốt cuộc là dự liệu sai hay là nha đầu này đã đem bảo vật cất ở nơi bí mật nào đó?
Trong mắt của Bắc Minh chân quân hiện vẻ tàn ác, đang muốn thi triển Sưu Hồn thuật thì đột nhiên lại ngẩn ra, đưa ánh mắt nhìn lên tay phải của Vũ Vân Nhi.
Cổ tay trắng như ngọc gần với bàn tay lại có một bông hoa mai nhỏ đỏ sẫm như máu!
Đây là...tôn tử của Vũ gia?
"Không sai, chỉ có trên người tử tôn chính hệ của Vũ gia mới có đánh dấu hoa mai này"
Bắc Minh chân quân thở dài, vẻ bạo ngược trong mặt chợt tiêu tan dần.
Tu tiên giả bạc bẽo nhân tình, Bắc Minh chân quân càng không thể nói là tốt đẹp gì nhưng người xấu cũng có mặt tốt.
Vì cơ thể nửa người nửa yêu mà khi đại đạo chưa thành, hắn đã chịu rất nhiều sự coi thường và bị truy sát. Khi đó tổ tiên Vũ gia lại tứng cứu hắn.
Thậm chí còn truyền đạo pháp cho hắn, nếu không gặp được Vũ tiền bối nọ thì hắn tuyệt đối không có tu vị cao thâm như ngày hôm nay.
Trong kí ức của Bắc Minh chân quân, từng có ơn với hắn chỉ có mõi người này. Vì vậy mà hắn không muốn hại tôn tử Vũ gia.
Huống hồ sau khi trở thành thành chủ Hạo Thạch Thành, hắn đã ngầm thăm dò và biết được một số bí mật của Vũ gia.
Hoá ra Vũ gia cũng có huyết thống yêu tộc, hai bên có thể coi là đồng bệnh tương liên nên năm xưa vì tiền bối nọ mới không quản nguy hiểm mà cứu hắn.
Thấy Vũ Vân Nhi đã ngất đi. Tuy không giết nàng nhưng hắn không có lý do gì mà bỏ qua bảo vật cả.
Sưu Hồn là phương pháp đơn giản nhất nhưng tổn hại thần niệm quá lớn. Thân là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kì, chuyện nhỏ này không làm khó được Bắc Minh chân quân.
Tay áo lại phất lên bắn ra một đạo quang hà, bao phủ trọn cơ thể thon thả của Vũ Vân Nhi, Thiếu nữ này rõ ràng còn hôn mê nhưng tự động ngồi dậy một cách bất thường.
Bắc Minh chân quân lộ vẻ hài lòng, thi triển Dẫn Mộng Thuật.
Cái gọi là dẫn mộng có phần giống như thuật thôi miên nhưng cao thâm hơn nhiều, có thể từ trong miệng đối phương biết được những điều mình muốn.
"Tu sĩ Nguyên Anh trung kì nọ là ai?"
"Lâm sư bá..." Hai mắt Vũ Vân Nhi mở ra nhưng thật vô thần.
"Lâm sư bá?" Bắc Minh chân quân ngẩn ra, tiếp theo vẻ mặt lại trở nên đáng sợ: "Phải chăng các ngươi đã lấy được bảo vật của tu sĩ Ly Hợp kỳ, giấu nó ở đâu rồi?"
***
Ở bên này.
Yêu Ma đang đại chiến ác liệt cùng Lâm Hiên và Điền Tiểu Kiếm.
Một tu sĩ Nguyên Anh trung kì cùng một Nguyên Anh sơ kỳ nhưng bảo vật thần thông lại bất phàm. Yêu Ma đã dùng Lục Nguyên Phân Thân thuật.
Lâm Hiên chiếm chút thế thượng phong còn Điền Tiểu Kiếm bên cạnh lại phun ra một ngụm máu huyết.
"Ngươi không sao chứ?" Bình thường thì Lâm Hiên không quan tâm nhưng lúc này hắn không muốn mất đi một trợ thủ mạnh.
Điền Tiểu Kiếm đưa tay lau vết máu trên miệng: "Đa tạ đại ca quan tâm, tiểu đệ còn đứng vững được. Đại ca, Yêu Ma này hình như là còn một đồng bọn, nhân lúc hắn chưa tới thì chúng ta hợp sức nghĩ cách diệt tên này trước."
Đệ nhị nguyên thần và hóa thân đều bị huỷ trong tay Yêu Ma, Điền Tiểu Kiếm đương nhiên hận đối phương đến thấu xương.
Lâm Hiên còn chưa mở lời thì Yêu Ma đã cười điên cuồng: "Tiểu bối, chỉ dựa vào hai ngươi mà muốn giết ta sao, xem bản tôn thu hồn phách bọn ngươi đây."
Nghe lời chế giễu của đối phương nhưng Điền Tiểu Kiếm không lên tiếng phản bác.
Lúc này trong lòng hắn đang hết sức phức tạp. Khi biết Lâm Hiên là tu sĩ Nguyên Anh trung kì thì Điền Tiểu Kiếm đã ngạc nhiên không thôi. Lần liên thủ này lại thấy bảo vật thần thông đối phương vượt xa hắn.
Đáng ghét!
Tại U châu họ Lâm này luôn đè áp hắn. Vốn tưởng rằng sau khi thiên địa dị biến cùng gặp thêm nhiều kỳ ngộ thì tình cảnh sẽ khác, có đâu ngờ hiện tại vẫn không bằng được đối phương.
Điền Tiểu Kiếm vừa ngưỡng mộ vừa đố kị, nhưng từ góc độ khác lại hết sức vui mừng. Thực lực Lâm Hiên càng mạnh thì càng có lợi khi đối mặt Yêu Ma hậu kỳ.
Hơn nữa còn có đòn sát thủ. Trong mắt Điền Tiểu Kiếm chợt hiện tia tức giận, vươn tay vỗ vào bên hông tế ra một cái linh thú túi đồng thời đánh ra đạo pháp quyết vào bên trên.
Kịch kịch!
Miệng túi mở thì âm khí dày đặc phiêu tán ra, trong nháy mắt đã khuếch tán tới mấy trăm trượng, bao phủ cả một vùng không gian gần đó.
"Đây là cái gì?"
Trên mặt Yêu Ma lộ chút kinh ngạc, chỉ thấy trong âm khí đầy trời ấy mơ hồ có một quái vật Nguyên Anh.
Hai tay Điền Tiểu Kiếm múa may như hồ điệp xuyên hoa. Rốt cục quái vật cũng bay vút ra từ trong đám khí âm u.
Thân nó dài hơn trượng mà hình dáng lại cực kì cổ quái, nhìn qua giống như là một sinh vật được hợp từ hùng sư cùng giao long. Toàn thân tản mát ra lệ khí hung ác.
"Quỷ thú!"
Lâm Hiên cùng Yêu Ma đều có kiến thức rộng rãi, liếc mắt đã nhận ra quái vật nhưng phản ứng lại không giống nhau.
Lâm Hiên có chút kinh ngạc, tu sĩ cùng trang lứa có thể sánh vai với hắn không nhiều. Điền Tiểu Kiếm xem như là một.
Tiểu tử này quả nhiên không để hắn thất vọng, lại nuôi dưỡng được quỷ thú đáng sợ như này.
Về phần Yêu Ma thì trở nên khinh thường, chỉ là một tồn tại Nguyên Anh sơ kỳ thì có thể làm được gì?
Đương nhiên Lâm Hiên cũng nghi hoặc điểm này.
Trong đấu pháp cấp bậc hậu kỳ, Nguyên Anh sơ kỳ bình thường quả thật không mấy tác dụng, đó cũng là vì sao mà hắn không gọi Thi Ma ra.
Điền Tiểu Kiếm cũng là sơ kỳ nhưng tiểu tử này lại là trường hợp đặc biệt.
Nhìn thấy vẻ mặt khinh thị của đối phương thì khóe miệng Điền Tiểu Kiếm hơi nhếch lên, lộ ra vẻ chê cười.
Thân thủ khẽ động thì quỷ thú chợt lóe bổ tới chủ nhân.
Tiếp theo cả hai đụng cùng một chỗ, hai hợp làm một. Không sai, thật là dung hợp.
Từ trong thân thể Điền Tiểu Kiếm tỏa ra những tia âm khí đỏ như máu, phía sau lại hiện ra một hư ảnh thật lớn.
Khuôn mặt thanh tú của hắn chợt hiện vẻ thống khổ, ngũ quan vặn vẹo cùng một chỗ. Hai tròng mắt lồi ra, trong miệng mọc ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.
Bục, trang phục căng phồng lên rồi rách ra, từ khuỷu tay đến gương mặt mơ hồ có những lớp vảy quỷ dị, nhưng càng thêm đáng sợ là trước ngực hắn chợt hiện một mặt quỷ hung dữ.
Tròng mắt màu trắng dã chuyển động, miệng lúc mở lúc đóng, giờ phút này bộ dáng Điền Tiểu Kiếm đáng sợ không kém gì Yêu Ma Nguyên Anh hậu kỳ kia.
Cho dù là Lâm Hiên cũng ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm.
Mà khí thế của Điền Tiểu Kiếm lại tăng vọt thêm một cảnh giới, linh áp này…là tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ.
Đây là bí thuật gì?