Bách Luyện Thành Tiên

Chương 3008: Không gian tu du




Diện tích sơn cốc không lớn cũng chẳng có gì bắt mắt nhưng hai bên ngọn núi tràn ngập đủ loại thực vật. Linh khí khá tốt, nhưng cả tòa Lôi Không Đảo vốn có linh mạch ưu dị nên như vậy là bình thường. Nếu có tu sĩ khác đến đây quá nửa sẽ bỏ qua nơi này.

Lúc vừa vào cốc, trên mặt Lâm Hiên vẫn bình thản như cũ nhưng ánh mắt dần trở nên lợi hại, từng tia sáng gai gai bạc hiện lên. Trong lòng bàn tay tụ tập một cỗ linh lực cường đại, đè ép, biến áo hình dạng thành phong nhận dài hơn một xích, xung quanh lập lòe phù văn lớn nhỏ.

"Đi!"

Phong nhận chợt lóe linh quang bắn thẳng về phía trước, trong công kích ẩn chứa pháp tắc không gian khiến nó thoáng cái đã lướt qua khoảng cách mười trượng.

"PHỐC..."

Thanh âm nặng nề truyền ra, bạch quang vặn vẹo làm lộ ra xoáy nước đường kính hơn trượng, ẩn ẩn không gian lực.

Đại bộ phận tu tiên giả đều sẽ cho rằng đây là không gian toàn qua nhưng dưới ánh mắt Lâm Hiên, chỉ một chút chướng nhãn pháp đó làm sao có thể lừa gạt được hắn, mà dù đó là thật thì hắn cũng chẳng lùi bước. Lâm Hiên chậm rãi cất bước đi vào bên trong.

Linh quang lóe lên, thân ảnh hắn đã biến mất, toàn qua cũng dần dần thu nhỏ… Sơn cốc lại khôi phục như lúc đầu, yên lặng tường hòa tựa hồ chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cảm giác mê muội chợt xâm nhập vào đầu, giống hệt với lúc truyền tống khoảng cách xa vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL

Điều này khiến Lâm Hiên thấy ngoài ý muốn, liền tế lên một kiện bảo vật phòng ngự.

Cũng may những lo lắng của hắn chỉ là dư thừa, công kích kia không hề xuất hiện. Sau khi cảnh vật rõ ràng, hắn thấy mình đang đứng trên một truyền tống trận trước thạch điện.

Thạch điện cao lớn nguy nga, ẩn ẩn khí tức man hoang, bên trên được điêu khác một ít phi cầm tẩu thú nhưng Lâm Hiên nhìn mãi mà không nhận ra chúng có ý nghĩa gì, chỉ có thể kết luận bảo vật này chẳng phải do Thanh Nhan tôn giả tự mình luyện chế, hẳn là một kiện bảo vật lưu truyền từ thời thượng cổ.

Hắn không trì hoãn nhiều ở nơi này mà cất bước đi thẳng vào bên trong.

Xuất hiện trước mắt lại là một mảnh sơn cốc khác. Chỉ là so với bên ngoài thì diện tích lớn hơn nhiều. Hai tòa đại phong trùng điệp cùng một mảnh thảo nguyên nho nhỏ, tòa thạch điện nguy nga kia chính được tu kiến ở đó.

Nhưng Lâm Hiên giật mình không phải vì cái này. Mà là nồng độ linh khí đậm đặc ở đây quả thực khiến hắn khó mà tưởng tưởng nội, tuy chưa bằng linh ba cốc nhưng so với bồng lai tiên đảo của Nãi Long chân nhân cũng không thua kém bao nhiêu.

"Tu du không gian này là nơi tu luyện thật tốt, không ngờ một độ kiếp sơ kỳ lại sở hữu bảo vật như vậy."

Lâm Hiên khẽ lẩm bẩm, tựa hồ đây đã thành một thu hoạch ngoài ý muốn của hắn, chỉ cần diệt sát Thanh Nhan liền thu được món đồ này.Có điều lão gia hỏa kia hiện giờ ở đâu rồi, mình đã tới tận đây, về tình về lý hắn phải phát giác ra rồi chứ.

Lâm Hiên nhíu mày suy nghĩ.

Cùng lúc đó, tại một mật thất bí mật sâu trong sơn cốc có một lão giả vận thanh bào đang ngồi, mái tóc chòm râu vẫn đen nhánh nhưng những nếp nhăn trên mặt lại giống hệt với người bảy tám chục tuổi.

Càng đặc biệt nữa là toàn thân hắn được một cỗ thanh khí bao bọc càng làm tăng lên sự thần bí. Chỉ là trên mặt người này hơi tai, hô hấp gấp rút, xem ra quá nửa là bị thương.

Lão giả ấy chính là Thanh Nhan mà Lâm Hiên đang tìm, còn thương thế trên người hẳn do Băng Phách gây ra.

Thất lạc giới tuy tài nguyên phong phú nhưng so với cả linh giới vẫn có chênh lệch nhất định. Đặc biệt đối với lão quái độ kiếp kỳ, một số linh dược thích hợp ít đến đáng thương nên hắn mới muốn hợp tác với Băng Phách, tìm cơ hội rời đi. Nào biết bị đối phương lừa, đến khi động thủ lại không phải đối thủ, kết quả đại bại, thiếu chút cả mạng cũng không còn.