Bách Luyện Thành Tiên

Chương 273: Tái đấu




Hai tay Cổ Ma hợp lại trước ngực, một cánh tay ma to hơn một trượng hiện giữa không trung thọc vào cơn lốc.
Ầm ầm thanh âm truyền vào tai. Thân ảnh Già La Cổ Ma đã tới chỗ gần đối phương, vô số sợi tóc như xúc tua theo đỉnh đầu của hắn mọc ra.
Nhạc Huyền Phong quá sợ hãi. Lúc này hắn đã xuất ra hết pháp bảo, cơ hồ đến rơi vào sơn cùng thủy tận. Rơi vào đường cùng chỉ có thể cắn răng liều lĩnh xông lên phía trước.
Khóe miệng Cổ Ma nhếch lên, mặt đầy vẻ chê cười quát to một tiếng: "A di đà phật" rồi phát ra một chuỗi sóng âm xoắn ốc vô thanh vô tức. Chính là bí thuật Phật môn bất truyền Sư Tử Hống.
Chiêu này đã khiến Lâm Hiên nếm nhiều đau khổ.
Nếu Nhạc Huyền Phong còn thân thể, thân là đại tu sĩ thần thông thì không sợ. Nhưng lúc này hai tay Nguyên Anh ôm đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo. Rên một tiếng rồi từ trên lưng linh điểu rớt xuống, những xúc tua phát sau mà đến trước đem hắn trói lại.
Đến lúc này Nhạc Huyền Phong biết số mình đã tận, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ oán độc: "Yêu ma, ngươi đối với ta như vậy, sẽ có một ngày ngươi gặp báo ứng."
"Báo ứng?" Cổ Ma đảo tròng mắt cười hắc hắc quái dị: "Tiểu tử kia, ngươi có phải là tu tiên đến ngây ngốc rồi hả. Cường giả vi tôn chính là thiết luật nơi Tu Tiên giới. Ngươi là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ chẳng lẽ hai tay chưa dính đầy huyết tanh sao? Ngoan ngoãn cùng bản Ma tôn dung hợp, chỉ tiếc là ngươi không có cơ hội tái nhập luân hồi."
Cổ Ma cười âm trầm, sau đó vớ tay đem Nguyên Anh nhét vào trong miệng, nhấm nhấm nuốt nuốt trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn.
"Ha ha, quả nhiên không hổ là Nguyên Anh hậu kì tu tiên giả, tư vị ngọt ngào vượt qua xa hai Hóa Hình sơ kỳ tiểu yêu kia, tinh nguyên phong phú đối với ta đúng là đại bổ."
Cổ Ma đảo trògn mắt toàn thân ma khí cuồn cuộn, sau đó trên mặt hiện vẻ tàn nhẫn, đem linh điểu đang bị đám phi xà bao vây cũng nuốt trọn.
Không cần phải nói, Linh điểu chính là do bổn mạng chân nguyên của Nguyên Anh hoá thành, Cổ Ma tự nhiên sẽ không buông tha.
Hắn lại lè cái lưỡi xanh lét liếm liếm khóe miệng, vẻ mặt vẫn chưa thoả mãn. Sau đó nhắm mắt lại hai tay liên tục bấm đốt ngón tay. Sau một nhịp hô hấp, hắn mừng rỡ ngẩng đầu trên môi lộ nụ cười quỷ quyệt, thân hình vừa chuyển hóa thành một mảng ma vụ lóe lên vài cái liền biến mất không thấy.
Lúc này Lâm Hiên đã tới bên ngoài một hạp cốc hoang vắng, đúng là một chỗ tuyệt hảo để tránh Cổ Ma.
Lâm Hiên đang muốn thi triển Liễm khí thuật, đột nhiên đuôi lông mày khẽ động dường như phát hiện điều gì không ổn, sắc mặt đại biến. Toàn thân nổi lên ánh sáng xanh không chút chậm trễ đem thần thức phát ra. Nhưng chunh quanh ngoài mây xanh gió mát núi đá cây cối thì không có vật khác.
"Đạo hữu ở một bên lâu như vậy, còn không có ý định hiện thân sao?" Đôi mày Lâm Hiên nhíu lại thản nhiên mở miệng. Toàn thân lưu chuyển linh lực đến mười thành đề phòng.
"Có điểm thú vị, các hạ chỉ là một tu sĩ sơ kỳ mà lại có thể phát hiện ra ta." Thanh âm nam tử cười khẽ truyền vào trong tai rồi bạch quang lóe lên, một thân ảnh hiện ra cách Lâm Hiên bảy tám trượng.
"Ngươi là…"
Vẻ mặt Lâm Hiên ngưng trọng, người này bất quá chỉ khoảng tam tuần, rõ ràng là nam tử nhưng tóc đen lại dài đến tới cuối lưng, thần thái tiêu sái, quanh thân có một tầng yêu vụ nhàn nhạt bao phủ.
"Thỉ ra là một trong ba Đại yêu vương, Tuyết Hồ đạo hữu! Tại hạ thất lễ" Lâm Hiên ôm quyền trên mặt nở nụ cười.
"Ơ, ngươi biết ta sao?" trên mặt Tuyết Hồ Vương có chút ngạc nhiên.
"Tuy ta chưa từng gặp đạo hữu không nhưng đã cùng nhi nữ của ngươi của liên thủ." Lâm Hiên ho nhẹ một tiếng mở miệng.
"Cái gì, ngươi gặp được nó sao!"
Tuyết Hồ Vương mừng rỡ, chỗ này quá quỷ dị, không nhận được tin tức của nữ nhi khiến lão đang lo lắng không thôi, không ngờ...
"Không chỉ là đại công chúa mà còn có Hương Nhi công chúa đang cùng một chỗ."
Nhưng nghe xong thần tình Tuyết Hồ Vương trở nên trầm ngâm, trên mặt biểu lộ vẻ bán tín bán nghi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Đạo hữu không cần nghi ngờ. Không biết lúc này hai vị công chúa thế nào, có bình an vô sự hay không." Vẻ mặt Lâm Hiên tỏ ra chân thành vô cùng, lắc đầu thở dài.
"Cái gì, chẳng lẽ hai nhi nữ của ta gặp phải nguy hiểm?" Vẻ mặt Tuyết Hồ Vương biến đổi, dù sao lão yêu các nhi nữ còn hơn mạng.
"Không sai, nơi đây có một Cổ Ma rất lợi hại, ta cùng với Viện Kha công chúa đã liên thủ giao chiến cùng hắn" Lâm Hiên giản lược nói vài câu nhưng không nhắc tới tông chủ Huyền Phượng Môn.
"Cổ Ma?"
Vẻ mặt Tuyết Hồ Vương trở nên âm trầm. Chẳng lẽ Cổ Ma kia là quái vật được Thiên Mộc lão tổ nhắc tới trong vạn lý truyền âm phù ? Không phải, nếu là Già La Cổ Ma thì nhi nữ cùng tiểu tử này sao có cơ hội đào tẩu, hẳn là một tên yêu ma khác.
Tuyết Hồ Vương đang muốn tiếp tục truy vấn đột nhiên mi mắt nheo lại ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Lâm Hiên thấy vậy cũng phóng ra thần thức quan sát nhưng hắn không phát hiện được cái gì, thần trí của hắn hiện tại vẫn còn kém xa lão quái vật hậu kì.
Tay áo hắn phất một cái đem Tam Âm Bạch Cốt Thuẫn tế ra, thấy vẻ mặt ngưng trọng của Tuyết Hồ Vương xem ra chắc chắn Cổ Ma đã đuổi tới đây.
"Khách khách, không ngờ tới còn có một Hóa Hình hậu kỳ yêu tộc ở đây, các hạ là Tuyết Hồ Vương sao?"
Một thanh âm khàn khàn khó nghe truyền vào tai, hắc ảnh lóe lên tăng nhân lần nữa ra hiện ra trước mắt, nguyên là hắn định ẩn ở một bên đánh lén, đã bị phát hiện đành hiện thân đi ra.
Thời khắc này Cổ Ma nửa mừng nửa lo, yêu tộc trước mắt rõ ràng là khó đối phó hơn tiểu tử Nhạc Huyền Phong nhưng nếu có thể thôn phệ gia hỏa này. Muốn phá Thiên Cương Phục Ma Trận mười phần nắm chắc.
"Ngươi là Già La Cổ Ma?"
Bộ dáng Tuyết Hồ Vương lộ vẻ khó khăn tới cực điểm, hình dáng tên này so với Già La Cổ Ma được miêu tả điển tịch của tổ tông thì không chút sai lệch, năm đó phải cần tới chín vị Ly Hợp kỳ cao thủ mới phong ấn yêu ma này.
Tại thời khắc này tay chân Tuyết Hồ Vương cơ hồ lạnh buốt nhưng rất nhanh lưu chuyển ý nghĩ.
Tên yêu ma trước mắt không gây cho lão cảm giác khiếp sợ, ngẫm lại đã trăm vạn năm trôi qua. Cho dù Già La Cổ Ma đã từng vô địch thiên hạ thì hiện tại thần thông cũng không còn lại mấy phần!
Nghĩ tới đây trên mặt Tuyết Hồ Vương khôi phục vẻ trầm ổn, vươn tay vỗ vào bên hông một cái đem một thanh Loan đao tế ra. Lúc này yêu khí cuồn cuộn ngưng tụ thành một tấm thuẫn bài chắn trước người lão.
"Thiếu gia, ngươi không ý định chạy sao?" Nguyệt Nhi trong đầu hiếu kỳ mở miệng.
"Đào tẩu bây giờ còn ngu ngốc hơn, có Hóa Hình hậu kỳ đại yêu tộc này ở đây, hươu chết về ai chết về tay ai cũng còn chưa biết, sao ta có thể bỏ lỡ?"
Thấy động tác của hai người, bộ dáng của La Cổ Ma âm trầm đến cực điểm, khóe miệng lộ ra một tia chế diễu: "Xem ra hai người các ngươi muốn liên thủ"
"Yêu ma, ngươi đã đem nữ nhi của ta làm gì?" Tuyết Hồ Vương lạnh lùng mở miệng.
"Nữ nhi! Ngươi vừa nói đến nha đầu kia, yên tâm ả vẫn còn sống. Bất quá giải quyết xong các ngươi bản tôn tự nhiên sẽ đi tìm. Không cần phải vùng vẫy giãy dụa, tất cả các ngươi đều sẽ biến thành vật huyết tế của ta."
"Thật sao?"
Trên mặt Lâm Hiên lại lộ ra vẻ chế nhạo. Thần thông Cổ Ma này xác thực không nhỏ nhưng nói như vậy thật là khoa trương. Hắn tay áo phất một cái, hơn mười tấm phủ triện bay vút ra hóa thành lôi hỏa cuồn cuộn giáng về Cổ Ma.
Trên mặt Cổ Ma lộ ra một tia ngoài ý muốn.
Những phù triện này phẩm cấp đều không dưới Địa giai phù, một cái cũng có giá trị hơn mấy ngàn tinh thạch, tên tiểu tử này lại tuỳ tiện tế ra một lúc nhiều như thế, xem ra tài phú không nhỏ a!
Kim tiền vốn cũng có thể đè chết người, đối mặt với nhiều lôi hoả như vậy Cổ Ma cũng không muốn ngạnh tiếp.
Toàn thân hắn được ma vụ bao phủ, đài hắc liên dưới chân lóe lên ô quang, thân ảnh biến mất tại chỗ.
Không phải thuấn di nhưng độn thuật huyền diệu thế này khiến Lâm Hiên nhíu chặt đôi mày. Cảm giác vô cùng khó khăn, may là bên cạnh còn có một vị siêu cấp cường giả.
Tuyết Hồ Vương thấy thế thì nheo mắt vươn tay, Loan đao trong lòng bàn tay rung lên tà tà chém ra. Động tác rất chậm nhưng khiến người có cảm giác như bị ngàn quân vây lại. Một ánh đao quang hơn một trượng lóe lên sau đó biến mất.
Ngay sau đó truyền ra âm thanh kinh sợ của Cổ Ma, bên trái Lâm Hiên xa hơn mười trượng, linh quang cùng ô mang lập lòe một hồi. Cổ Ma với bộ dáng tăng nhân lảo đảo lui vài bước, ẩn nặc thuật của hắn bị phá.
Khác với Nhạc Huyền Phong, Tuyết Hồ Vương tiến giai hậu kỳ đã hơn ngàn năm, nổi danh chỉ dưới Ly Hợp kỳ. Vừa ra tay đã khiến cho Cổ Ma nếm chút đau khổ.
Bên kia tấm tăng y đã bị phá, trước ngực Cổ Ma xuất hiện một vết thương dài hai thước kéo dài từ ngực xuống bụng. Nhưng quỷ dị là không có một giọt tinh huyết nào chảy ra, ngược lại bên trong là vô số ma khí cùng nhục thịt không ngừng nhúc nhích.
Chân mày Tuyết Hồ Vương nhướng lên, trên mặt lộ vẻ thản nhiên nhưng trong lòng có chút buông lỏng. Quả nhiên không ngoài dự đoán, trải qua vài trăm vạn năm thần thông Già La Cổ Ma đại giảm, xem ra lão có cơ hội chiến thắng.
"Hừ, có thể gây tổn thương cho ta thì thần thông của các hạ quả thật không tệ, Đã như vậy ta cho các ngươi xem thực lực chân chính của ta." Cổ Ma nhìn miệng vết thương đang từ từ khép lại, ngẩng đầu nhe răng cười mở miệng.
Thực lực chân chính? Chẳng lẽ khi nãy hắn chưa phát huy toàn lực. Vẻ mặt Lâm Hiên kinh ngạc, sắc mặt có chút khó coi rất nhanh khôi phục trầm tĩnh, cứ cho là thật thì có sợ hãi thì yêu ma cũng đâu có tha cho hắn.
Vẻ mặt Tuyết Hồ Vương càng thêm âm trầm, với vị bá chủ Băng Mạc Hoang Nguyên căn bản không phải dùng vài lời mà có thể lay chuyển.
Già La Cổ Ma thấy vậy cũng không nói nhiều, cười lạnh ba tiếng rồi hai tay khép lại, niệm to một câu"A Di Đà Phật!"
Lời còn chưa dứt, ở phía sau lưng hắn phát ra Phật quang màu đen quỉ dị, bên trong ẩn hiện quái vật ngọa nguậy không ngừng.
Trên mặt tăng nhân lộ ra vẻ đau đớn, gân xanh trên trán nhô, thân hình có phần cao lên, một đạo ma khí nồng đậm trên người hắn toát ra cuồn cuộn không ngừng, bên trong bốc ra mùi tanh hôi vô cùng.
Chân mày Lâm Hiên khẽ nhíu. Không đợi đối phương biến thân xong, hắn phất tay áo một cái, đoản kiếm dài hơn một thước bay vút ra. Lâm Hiên mở to miệng phun ra một đoàn u hỏa màu xanh biếc đem hai bảo vật dung hợp.
Lại thấy hắn cong ngón tay búng ra một chỉ, đoản kiếm rung lên dữ dội, tốc độ như một thần tiễn bắn ra.
Đồng thời Lâm Hiên tay trái vỗ bên hông một cái, một cây ba tiêu phiến lớn lên chừng hơn một trượng, mặt ngoài bảo phiến phù văn càng phát ra chói mắt, Lâm Hiên không chút do dự đem pháp lực truyền vào trong.
"Đi!"
Hắn khẽ quát một tiếng một tiếng đồng thời cổ tay rung mạnh, ba tiêu phiến vẽ ra một đường cong mỹ lệ rồi một hồi âm thanh ông ông truyền vào tai.
Hai đạo âm dương quái phong bay ra, một đạo đen thùi tản mát khí tanh hôi, còn một đạo thì trắng bệch như thi hỏa khiến người vô cùng khó chịu. Với tu vị của Lâm Hiên hiện nay, uy lực của quái phong tuyệt đối không nhỏ.
Tuyết Hồ Vương cũng không có nhàn nhã. Trong lòng càng thêm kiêng kị Già La Cổ Ma. Thân hình chợt lóe, chỉ thấy Tuyết Hồ Vương đã phân ra làm ba. Cả ba lại loé lên hiện ra chín Tuyết Hồ Vương trước mặt. Cái này cũng không phải là huyễn thuật mà là bí thuật do lão khổ tu nhiều năm.
Đối mặt với Già La Cổ Ma, vị hậu kỳ đại yêu tộc không dám giấu tài toàn lực ứng phó ngay từ đầu.
Chín Tuyết Hồ Vương khẽ vươn tay, lấy ra đủ loại pháp bảo đao thương kiếm kích đều là vật bất phàm, trong tiếng quát chói tai lao về phía Cổ Ma.
Cổ Ma biến thân còn chưa thành đương nhiên không ý định cùng hai người ngạnh kháng, hắn đánh ra một đạo pháp quyết, đài hắc liên dưới chân lập tức phát sinh biến hóa. Bảo vật này là dùng một mỹ ngọc lạ kỳ chế thành, lúc này lại biến thành như một đóa hoa sen màu đen như còn tươi. Hoa sen chậm rãi nở ra mang theo một cỗ huyết tinh nồng đậm truyền vào mũi.
Đây là ma công gì?
Lâm Hiên nhướng mày, liền nghe thấy Cổ Ma hét lớn một tiếng, từ hoa sen tỏa ra những gợn sóng màu đen. Bên trong xuất hiện một ma vật nhưng thân hình nó hư ảo nhìn không rõ.
Vẻ mặt Lâm Hiên càng lúc càng ngưng trọng mà Thanh Hỏa kiếm rốt cục đánh tới.
Lúc này che trước Cổ Ma là một ma vật cao khoảng ba trượng thân hình khôi vĩ, hai bên huyệt thái dương còn có sừng nhọn như sừng trâu nhô ra. Trong tay cầm một thanh Lang Nha Bổng hung hăng đánh về Thanh Hỏa Kiếm.
Oành!
Linh quang bắn ra tứ phía còn ma khí thì cuồn cuộn. Ma vật tuy thần lực nhưng mà Bích Huyễn U Hỏa dung hợp trong bảo kiếm nên uy lực vô cùng, chỉ thấy thân hình nó rung lên rồi bị chấn lui lại mấy bước.