Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2727: Khinh người quá đáng




Nhưng việc đã đến bước này rồi thì hối hận có ý nghĩa gì.
Ở Tu tiên giới này không hề có bán thuốc hối hận, cho dù đối với Chân Linh cũng như thế, bất kể là vật gì, nếu như đã làm sai chuyện thì cuối cùng vẫn phải trả một cái giá thật lớn.
- Bồi thường, hừ, nếu như ngươi là Chân Long Thải Phượng hoặc là một trong tứ linh thì may ra còn có thể lấy ra thứ bản cung cần. Nhưng ngươi chẳng qua chỉ là một con Kim Nguyệt Chân Thiềm hèn mọn mà thôi, thứ mà ngươi tích góp làm sao có thể cùng so sánh với Thái Ất tiên thảo chứ?
Trên mặt nữ tử lộ ra chút trầm ngâm, song ngữ điệu vẫn vô cùng lạnh lùng, thậm chí có thể nói là tràn đầy sự khinh thường!
Đúng vậy chính là sự khinh thường.
Hình ảnh như vậy, nếu như không tận mắt nhìn thấy thì rất khó tin tưởng là nó đã thật sự phát sinh, đường đường là Kim Nguyệt Chân Thiềm, là một trong những Chân Linh trong truyền thuyết, nhưng lại bị người khác khinh thường.
Đơn giản là việc vô cùng hoang đường!
Mà giờ khắc này, Lâm Hiên lại nhìn thấy rất rõ ràng, dựa theo thực lực mà nữ tử trước mắt này bày ra mà nói thì nàng thực sự có tư cách như vậy.
Tuy rằng lấy cảnh giới của Lâm Hiên không cách nào cảm xúc, nhưng lại có thể phỏng đoán một cách chắc chắn, nữ tử này nhất định là tu tiên giả Độ Kiếp hậu kỳ. Hơn nữa còn không phải là một tu sĩ hậu kỳ thông thường, tám chín phần là thanh danh lan xa như Nãi Long Chân Nhân vậy, siêu cấp cường giả uy chấn tam giới.
Nghe nữ tử này nói vậy thì trong mắt Kim Nguyệt Chân Thiềm cũng lộ ra chút căm ghét.
Quả thật trong giới Chân Linh, nó chỉ là tồn tại mạt hạng. Nhưng nếu như nó đã được gọi là Chân Linh thì dù thực lực của nó có yếu hơn nữa thì nó có yếu thế nào chứ.
Hôm nay nó cư nhiên lại bị người khác xem thường, đây là chuyện trước nay chưa từng có. Có thể tưởng tượng được trong lòng nó đang tức giận thế nào.
Nó hận không thể lập tức rút hồn luyện phách của nữ tử này.
Nhưng cũng chỉ là âm thầm suy nghĩ trong lòng mà thôi.
Đối mặt với người mạnh mẽ hơn mình, đánh không lại thì nó cũng chỉ có thể đem cơn tức giận dâng lên đến miệng mạnh mẽ nuốt ngược trở xuống.
Ngược lại trên mặt còn lộ ra mấy phần nịnh nọt.
- Đạo hữu cần gì phải nói như vậy, cho dù là việc gì thì cũng có thể biến chiến tranh thành ngọc bạch, bản tôn chắc chắn không có bảo vật như Thái Ất tiên thảo, nhưng ta thân là Chân Linh, vật tích góp nhiều năm cũng không ít, ngươi chỉ cần nói thứ ngươi muốn, bản tôn nhất định sẽ bồi thường, chắc chắn sẽ khiến cho ngươi hài lòng.
- Thật không?
Nữ tử mặc áo trắng nhướng đôi mi thanh tú lên, môi anh đào hé mở, giọng điệu vẫn vô cùng lạnh lùng như trước:
- Thái Ất tiên thảo đó là báo vật mà bổn cung đã chăm sóc gần trăm vạn năm, có công dụng rất quan trọng đối với ta. Nhưng lại bị ngươi một ngụm nuốt hết, há chỉ tùy tiện tìm thứ gì đó đến bồi thường là có thể hóa giải việc này chứ, trừ phi ngươi...
- Trừ phi thế nào?
Thấy khẩu khí đối phương đã có chút buông lỏng. Kim Nguyệt Chân Thiềm vô cùng mừng rỡ.
Chỉ cần đối phương đồng ý hòa giải vậy thì tốt rồi, nó sợ nhất chính là nữ tử này không chỉ có thực lực mạnh đến sợ, mà tính cách còn vô cùng bướng bỉnh dù có chín con bò cũng không thể nào kéo lại được. Nếu như nàng thật sự nàng thật sự liều mạng, nhất định phải giết mình, lúc đó mới thực sự hỏng bét.
Nếu như nàng đã đồng ý hóa giải thì cùng lắm là tổn thất nhiều báu vật hơn một chút, sẽ có thể hóa giải nguy cơ trước mắt.
Dù sao thì bảo bối tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, lấy tư cách là Chân Linh nên thọ nguyên của nó rất dài, gần như giống với Chân Tiên. Chỉ cần còn sống thì về sau chắc chắn có cơ hội tìm lại bảo vật đã tổn thất.
Trong lòng âm thầm nghĩ như vậy, tuy bên ngoài Kim Nguyệt Chân Thiềm vẫn duy trì cảnh giác như cũ nhưng trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của đối phương lại làm cho nó cực kỳ phẫn nộ.
- Hừ, những báu vật mà ngươi tích lũy à, bổn cung xem thường tất cả. Nhưng ngược lại bản thân nghiệt súc như ngươi lại khiến ta cảm thấy hứng thú, tuy rằng tu vi kém một chút nhưng nếu như lấy thực lực này làm linh thú trông coi động phủ của ta cũng không tệ.
- Như vậy đi ngươi đem một hồn phách giao cho ta, cùng ta ký kết huyết khế chủ tớ thì ân toán của tiên thảo này lập tức có thể xóa bỏ.
- Cái gì? Ký kết huyết khế chủ tớ?
Kim Nguyệt Chân Thiềm trợn to mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin, sau đó liền bị phẫn nộ thay thế:
- Đạo hữu, ngươi đang nói đùa với ta sao? Ngươi muốn ta dâng ngươi trở thành chủ, ngươi có lầm gì hay không? Bản tôn dù sao cũng là Chân Linh, chứ không phải là những thứ yêu tộc cặn bã kia.
Kim Nguyệt Chân Thiềm vô cùng phẫn nộ, nó cảm thấy tôn nghiêm của mình bị sỉ nhục.
- Hừ, bổn cung không có ý định ở đây cùng ngươi nói nhăng nói cuội, hay giỡn chơi gì, ngươi nghĩ rằng tâm tình của ta tốt như vậy sao, đây chính là cách duy nhất có thể hóa giải ân oán của Thái Ất tiên thảo, ngươi hoặc là tôn ta làm chủ nhân, hoặc là đi tìm đường chết.
Đối mặt với sự phẫn nộ của Chân Linh, nhưng bạch y nữ tử kia cũng không thèm quan tâm chút nào, dáng vẻ như không chịu nhượng bộ chút nào.
- Được, được...
Kim Nguyệt Chân Thiềm giận giữ phản pháo:
- Các hạ chẳng qua chỉ là một tu tiên giả Độ Kiếp hậu kỳ thôi, ngươi thật sự xem bản tôn trở thành một quả hồng mềm mà tùy ý nắn bóp sao? Pháp lực của ngươi đúng là trên ta một bậc, nhưng nếu như bản tôn thật sự liều mạng thì ngươi cũng sẽ không thoải mái đâu, chẳng lẽ đạo hữu không nghe nói, giết người một nghìn, tổn hại mình tám trăm sao?
- Quả nhiên là tu tiên giả Độ Kiếp hậu kỳ, cũng không biết là vị tiền bối đại danh đỉnh đỉnh nào?
Lâm Hiên ẩn trong bóng tối, thông qua những lời ấy thì cuối cùng hắn cũng đã đoán ra được thân phận nữ tử đó, đáng tiếc là tuy rằng thực lực của mình không kém, nhưng đối với những bí ẩn của cấp bậc Độ Kiếp Kỳ cũng không có tiếp xúc nhiều lắm. Ngoại trừ tam đại Yêu Vương cùng với tam đại Tán Tiên ra là tương đối quen thuộc, đối với giới đại năng thì hắn cũng chỉ tình cờ biết Nãi Long Chân Nhân mà thôi. Trừ lần đó ra, đối với những cường giả trong Linh Giới khác hắn ngay cả tên cũng chưa từng nghe nói tới.
Chuyện này không có gì ly kỳ cả, trong tu tiên giới ánh mắt tinh tường cùng với kiến thức vốn tỷ lệ thuận với tu vi. Thực lực của hắn còn chưa đạt tới tầng thứ kia, hiển nhiên cũng không thể tiếp xúc với những kiến thức tương ứng đó.
Mà tuy rằng Kim Nguyệt Chân Thiềm vô cùng phẫn nộ, nhưng những lời này vẫn có mấy phần ý hòa giải.
Nó chính là người rõ ràng thực lực của kẻ địch nhất, vì vậy nên khó tránh có vài phần mạnh miệng.
Nhưng nữ tử mặc y phục màu trắng cũng là một nhân vật thuộc tuýp nhân vật quả đoán, căn bản không có hứng thú dong dài với đối phương, không có một lời dư thừa, đôi mi thanh tú giương lên, giơ bàn tay nhỏ nhắn lên, một thanh tiên kiếm mỏng manh như cánh ve cũng rất trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng.
Nó nhẹ nhàng run lên, tựa hồ như chỉ có đầu vai nàng khẽ nhúc nhích, trừ cái đó ra thì không hề có động tác dư thừa nào, nhưng toàn bộ bầu trời tức khắc giống như bị ma thuật thay đổi, bị kiếm khí lũ lượt lấp đầy.
Hỗn loạn như mưa rơi, kiếm khí rực rỡ tươi đẹp, tính bằng đơn vị hàng nghìn, thanh thế thật lớn giống như lúc Kim Nguyệt Chân Thiềm bị đánh rớt xuống vậy.
Công kích mang theo khí thế to lớn như vậy liên tiếp rơi xuống, nhưng tất cả kiếm khí cư nhiên lại được sắp xếp rất trình tự, tựa hồ như thiên địa pháp tắc ám hợp nào đó, song cụ thể thế nào lại không thể nào nói rõ được.
Lâm Hiên ngây người, hoàn toàn quên bản thân mình đang cách nơi hai bên giao chiến chỉ có trăm dặm mà thôi, mà lấy kiếm khí mang theo uy lực kinh người, nếu như nó tình cờ bay qua đây thì bản thân mình chín tám phần không thể nào đỡ được.
Chỉ có điều không thể trách Lâm Hiên ngẩn người được, bởi vì tình huống trước mắt chính là cơ duyên lớn lao, cường giả Độ Kiếp hậu kỳ cùng với Chân Linh giao chiến. Đây đâu phải là cơ hội tầm thường mà hắn có thể chính mắt nhìn thấy, nói không chừng những hình ảnh này lại có thể cho mình giác ngộ, bất kể đối với việc tu luyện hay là thăng cấp đều có rất nhiều chỗ tốt.
Cho nên hắn nhìn không nháy mắt, rất sợ bỏ qua bất kỳ một tình tiết nhỏ nào.
- Ộp!
Tiếng rít gào kinh thiên động địa truyền vào lỗ tai, đã đến bước này thì Kim Nguyệt Chân Thiềm cũng không còn đường lui. Tuy rằng nó cực kỳ kiêng dè nữ tử trước mắt, nhưng nó thân là Chân Linh, cũng có sự kiêu hãnh của mình, nó tuyệt đối không thể đi làm Linh thú của đối phương được.
Sự việc đã đi đến nước này rồi, đã không còn đường để thương lượng nữa, bất kể có thể đánh thắng được hay không thì nó cũng chỉ có thể đem hết toàn lực cùng đối phương đánh một trận mà thôi.