Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2696: Vừa tức vừa giận




Thực sự hắn bị Lâm Hiên dọa cho sợ vỡ mật, ngay cả dũng khí bỏ chạy cũng không có, cho nên mới phải đưa ra hạ sách này. Cho dù làm vậy quả thực có chút vô sỉ, bổn môn phụ thuộc Vân Ẩn tông thì từ nay trở đi, bọn hắn cũng khó có thể sống khá giả như trước. Nhưng như thế có đáng gì, chỉ cần giữ được mạng, bất cứ giá nào đều có thể chấp nhận.

Lâm Hiên nghe xong, trong lòng mừng rỡ không thôi, nhưng lại giả vờ giả vịt như có vài phần do dự.

Mà ở một bên, lão giả tóc bạc trắng bị người ta gạt sang một bên, thiếu chút nữa đã tức giận đến phát điên. Vô liêm sỉ, nhận giặc làm cha. Nếu thực sự như lời lão giả áo bào đen nói, truyền thừa trên trăm vạn năm của Linh Quỷ tông liền chấm dứt tại đây. Sau này xuống cửu tuyền, còn mặt mũi nào mà gặp lại liệt tổ liệt tông?

"Không biết xấu hổ, ta liều mạng với ngươi."

Lão giả tóc bạc trắng gầm lên giận dữ. lão vốn đã thụ thương rất nặng, trái tim bị xuyên thủng, nếu đổi lại là một gã phàm nhân, khẳng định đã đi đời nhà ma từ lâu. Tuy lão là Tu Tiên giả, nhưng thân thể cũng coi như phế bỏ. Nếu cứ như vậy, một lát nữa chĩnh lão cũng đã đến cực hạn. Mà hôm nay đã biết được chân tướng.

Lão hét lớn một tiếng, mười ngón tay như móc câu, hung hăng nhào tới lão giả áo bào đen.

Theo lý, nếu đổi lại là một tu sĩ Phân Thần kỳ khác, có lẽ đã đem Nguyên Anh thoát ra. Nhưng lão lại không làm vậy, trong lòng đã có chí quyết tử, cho dù mình vẫn lạc, cũng phải kéo theo gia hỏa hèn hạ kia xuống âm tào địa phủ.

Tuy thân mang trọng thương, nhưng một kích liểu mạng, động tác cực kỳ mau lẹ, so với thiểm điện còn nhanh hơn. Lão giả áo bào đen tuy đã sớm đề phòng, nhưng tuyệt đối không ngờ động tác của đối phương lại nhanh chóng như thế. Dưới sự kinh hãi, muốn né tránh đã không còn kịp. Mắt thấy đối phương như chiếc đại chùy, hung hăng nện xuống. Lần này nếu đánh trúng, đầu không vỡ tan như quả dưa hấu mới là lạ.

"Mạng ta xong rồi."

Trong mắt lão giả áo bào đen tràn đầy vẻ kinh hãi. Giờ khắc này đã không kịp trốn, chỉ còn nhắm mắt chờ chết mà thôi.