"Ha ha, trăm nghe không bằng một thấy. Lâm tiểu tử, những tưởng bổn sự của ngươi ghê gớm lắm, thì ra cũng chỉ có thế."
Không ngờ lần đánh lén này lại thu được hiệu quả không thể tưởng tượng như
thế, trên mặt Xà Yêu lộ vẻ mừng như điên, há miệng cười lớn.
Mà
đạo hồng mang kia cũng không bắn về phía chân trời, mà sau khi xuyên qua cơ thể Lâm Hiên liền ngừng lại, hiện ra nguyên hình chính là một chiếc
vảy đỏ thẫm, lớn chừng hơn tấc. Viền ngoài sắc bén vô cùng.
Hiển nhiên Lâm Hiên đã hoàn toàn mất đi sức phản kháng.
Nàng đắc chí bay đi.
"Thế nào, Lâm đ*o hữu, còn cho rằng thiếp thân nói ngoa nữa không? Căn bản
không cần hai người chúng ta liên thủ, chỉ một mình thiếp thân đã đủ
tiễn đạo hữu đi Tây Thiên rồi."
"Thật sao?"
Hai mắt vốn một mực nhắm chặt của Lâm Hiên đột nhiên mở ra. Không nói nhiều lời, tay phải cũng vung lên một cái.
Xoẹt xẹt...
Một đạo lệ mang đen nhánh kích xạ bắn ra, hung hăng nhắm vào đầu Xà Yêu.
Biến hóa quá đột ngột khiến Xà Yêu không bất ngờ, bất quá phản ứng của nàng
cũng cực kỳ nhanh lẹ. Do quá kinh hãi nên không kịp tế ra bảo vật, chỉ
đột nhiên nghiêng người một chút.
"Ah!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, tuy đã gần như tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc, nhưng một cánh tay đã bị chặt đứt lìa.
Công kích còn chưa dừng ở đó, đạo lệ mang màu đen kia rõ ràng đã bay ngược
trở lại. Giống như mũi tên không ngừng bay qua bay lại, thẳng đến khi
đầu nàng không thể tránh kịp.
Bành!
Một đạo ô quang bay chéo qua, đem đạo lệ mang kia ngăn trở.
Khỏi phải nói, kẻ xuất thủ chính là Yêu tộc tai dài mắt xanh.
Pháp bảo hắn tế ra hình dáng kỳ lạ, xám như tro, trông chẳng khác gì một
khối sắt tầm thường. Nhưng uy lực lại không kém, có thể cứng rắn ngăn
trở một chiêu này của Lâm Hiên.
Lệ mang cũng hiện nguyên hình.
Là một thanh đoản phủ đen nhánh, mặt ngoài chi chít phù văn không ngừng
chớp động. Trên cán búa còn điêu khắc một cái mặt quỷ cực kỳ sinh động,
xem ra cũng có chút bất phàm. Hơn nữa, đoản phủ này phát ra khí tức khác hoàn toàn bảo vật Linh giới, không thể nghi ngờ đây là Ma bảo thuần
túy.
Thiên Quỷ phủ!
Đây là Lâm Hiên đoạt được lúc ở Ma
giới, tuy không phải cái gì bảo vật bất phàm, nhưng nếu dùng để bất ngờ
đánh lén thì hiệu quả cũng không tồi. Xà Yêu mặc dù chưa bị chém bay
đầu, nhưng cũng mất đi một cánh tay. Sắc mặt nàng trắng bệch, trên trán
túa ra mồ hôi lạnh, biểu lộ khó coi vô cùng.
Nàng cắn răng rít lên từng chữ: "Không thể nào, rõ ràng đã đánh trúng tim ngươi, thân thể như thế mà vẫn còn sử dụng được sao?"
"Cái này không cần đạo hữu phải quan tâm."
Lâm Hiên nhàn nhạt nói. Tay phải nâng lên, tiếng bùm bùm cách cách truyền
đến, hào quang đen nhanh chớp lóe. nhanh chóng biến thành một Ma thủ cực lớn.
Sau đó nhẹ nhàng khua múa, tiếng xoẹt xẹt vang vọng, vô số trảo ảnh màu đen xuất hiện. Vừa rồi vị phu nhân kia đã bại dưới chiêu
này, bất quá tu vi của nhị Yêu trước mắt cao hơn rất nhiều, đương nhiên
sẽ không bất lực như thế.
Xà Yêu lại hận Lâm Hiên đến tận xương tủy.
Dưới sự phẫn nộ, nàng hóa thành một đầu mãng xà toàn thân đỏ thẫm, dài đến hơn mười trượng.
Hai con mắt lấp lóe hung quang, lân phiến toàn thân dựng đứng.
"Lâm tiểu tử, ta xem ngươi làm sao để sống sót."
Thanh âm cực kỳ oán độc của Xà Yêu vang lên, lời còn chưa dứt, lân phiến toàn thân đã đồng loạt phóng ra, hướng về phía Lâm Hiên bay vút tới.
So với công kích như vậy, trảo ảnh mà Lâm Hiên đánh ra quả thực chẳng đáng kể.
Mà Yêu tộc tai dài mắt xanh kia cũng không nhàn rỗi. Tay áo phất lên, một
đoàn sương mù màu lục bắn ra. Chưa tới nơi, mùi tanh hôi đã tỏa ra bốn
phía, hiển nhiên trong đó còn ẩn chứa kịch độc.
Ở sâu trong tầng sương mù còn ẩn ẩn từng điểm tinh quang lấp lóe. Nếu đoán không lầm thì bên trong là một loại bảo vật phi châm.
Biểu lộ Lâm Hiên trở nên ngưng trọng.
Hóa thân này vốn là Dược Linh chi thể, luận về độ huyền diệu còn tốt hơn so với Bất Diệt chi thể của Yêu tộc. Nhưng công kích mãnh liệt như vậy,
cũng không thể không ngó ngàng tới.
Lâm Hiên không nói hai lời,
tay áo phất lên, từ bên trong bay ra một thư quyển. Trang sách lật mở,
một cỗ khí tức Man Hoang cuồn cuộn tràn ra.
Dường như cũng là
bảo vật bất phàm. Thư quyển này Lâm Hiên đoạt được tại Băng Hải giới,
vốn là bảo vật tùy thân của một đại tu sĩ Phân Thần hậu kỳ Phiêu Miểu
Tiên cung. Uy lực không tầm thường, có thể đối chọi mấy hiệp với Thiên
Ngoại ma đầu.
Thư quyển không chỉ có uy lực lớn, hơn nữa thuộc
tính lại khác xa Linh bảo, ngược lại còn có vài phần giống như bảo vật
Ma giới. Lai lịch cụ thể thì Lâm Hiên không cố gắng tìm hiểu, chỉ trực
tiếp giao cho Thân Nội Hóa Thân sử dụng.
Sau khi Lâm Hiên tế ra
thư quyển, từ trong tay áo bỗng nhiên bay ra mấy đạo pháp quyết chuẩn bị từ trước. Chỉ một thoáng, linh quang nổi lên, tiếng trang sách lật qua
lật lại ầm ầm vang lên, từ bên trong lần lượt tuôn ra từng đám cổ văn.
Những cổ văn này màu đen kịt, kiểu văn tự cũng hoàn toàn khác nhau. Có Đãi
văn, Khải văn, Tiểu Triện văn, thậm chí còn có một số hình vẽ, giống như dùng vật sắc nhọn khắc lên tảng đá.
"Nhanh!"
Lâm Hiên điểm một ngón tay về phía trước, theo động tác của hắn, những cổ văn kia bỗng phát sinh biến hóa.
Có cái biến dài thành hình dáng đao kiếm, có cái bành trướng thành những
hỏa cầu lớn như bánh xe, có cái xoay tròn rồi biến thành một hình dáng
giống như một số quái thú Ma giới.
Không chỉ có hình dáng, những đầu quái thú kia trông sống động vô cùng. Chúng đồng loạt ngẩng đầu,
gầm lên một tiếng long trời lở đất, sau đó cả đám hung hăng hướng về
phía trước nhào qua.
Mà Lâm Hiên còn chưa dừng lại.
Hai
tay nắm chặt, ma khí toàn thân bốc ra cuồn cuộn. Theo động tác của hắn,
một cỗ ma áp kinh người phóng thẳng lên trời. Trên đỉnh đầu dần dần có
Ma Vân ngưng tụ, sau đó quay tít một vòng rồi huyễn hóa ra một hư ảnh
cực lớn, cao đến hơn mười trượng.
Hư ảnh này toàn thân bao phủ
bởi hắc quang mờ mịt, diện mạo vô cùng hung ác. Mặt xanh nanh vàng, tóc
tai bù xù, hai chân trần trụi, trước ngực đeo một chuỗi tràng hạt làm
bằng khô lâu.
Bí thuật Pháp Tướng!
Ác quỷ này Lâm Hiên
dùng Lục Ngôn Ác Quỷ chú triệu hoán ra. Vừa hiện thân, nó lập tức thò ra một cặp U Minh quỷ trảo, hướng về phía địch nhân vồ tới.
Nhị
Yêu quá kinh hãi, vốn là bọn hắn coi như nắm được quả hồng mềm trong
tay, nào ngờ Lâm Hiên vốn không thể dùng lẽ thường mà phỏng đoán. Tất cả tính toán lại giống như đá phải thiết bản.
Tuyệt đối chưa từng nghĩ đến, chỉ một cỗ hóa thân đã khó đối phó như thế.
Có lầm hay không!
Nhị Yêu vô cùng hối hận, nhưng đến lúc này đã không còn tác dụng gì, công kích hung mãnh của Lâm Hiên đã ập tới.
Oanh!
Đầu tiên là móng vuốt sắc nhọn cùng lân phiến của Xà Yêu va chạm, móng vuốt không địch lại, lập tức bị đánh cho thất tinh bát lạc. Nhưng cũng không hẳn là không có chút tác dụng nào. Tốc độ cùng uy lực của lân phiến rõ
ràng đã giảm đi rất nhiều.
Trì hoãn một chút như vậy, đám phù
văn kia đã ập đến. những phù văn đến đầu tiên được viết bằng Khải văn,
nét chữ thanh thoát nhẹ nhàng.
Thuẫn!
Theo tiếng quát
của Lâm Hiên, phù văn chữ thuẫn liền biến thành những chiếc thuẫn bài
thực sự. Mỗi tấm đều không lớn lắm, lại có hình dáng giống như vảy cá,
xếp thành tầng tầng lớp lớp trước mặt.