Bách Luyện Thành Tiên

Chương 255: Nguyệt nhi cùng tiểu hồ ly




Ánh mắt Lâm Hiên có chút do dự, nếu dùng nó để đề thăng độ nhiệt hỏa mạch thì không thành vấn đề. Nhưng như vậy thì làm sao hắn có thể rời khỏi Yêu Linh Đảo?
Lúc này Lâm Hiên rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Ông ông…
Một hồi thanh âm kỳ quái truyền đến tai, Lâm Hiên ngẩng đầu phát hiện Tử Long Đỉnh bắt đầu rung động nhẹ, không thể cứ để tiếp tục như vậy.
Ánh mắt Lâm Hiên trở nên kiên định, rời Yêu Linh Đảo cứ để tính sau, không thể lãng phí tâm lực trước mắt.
Lâm Hiên đem cực phẩm tinh thạch ném lên giữa không trung sau đó hé miệng phun ra một đạo kiếm quang đánh vào đó.
Xoảng…
Mặt ngoài tinh thạch xuất hiện một vết nứt sau đó giống như mạng nhện khuếch tán về bốn phía.
Trước mắt là một màu đỏ rực, độ nhiệt xung quanh chợt cuồng trướng. Lâm Hiên đã có sự chuẩn bị nên không kinh hoảng. Tay áo rung lên, một vầng hào quang bay ra bao lấy hỏa linh lực trong tinh thạch rồi từ từ đem nó bay vào đỉnh lô.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ cẩn thận, hỏa linh lực trong cực phẩm tinh thạch vô cùng cực đại rất khó không chế. Nếu không phải thần thức Lâm Hiên có thể so với lão quái Nguyên Anh Kỳ thì chỉ sợ rằng hiện tại đã thất bại.
Trên trán Lâm Hiên lấm tấm mồ hôi, mắt thấy hào quang đã gần đến Tử Long Đỉnh, lúc này mới búng ngón tay bắn ra một đạo kiếm khí.
Hào quang xuất hiện một lỗ nhỏ rồi hỏa linh lực từ bên trong chậm rãi tuôn ra rót vào địa hỏa. Hỏa nhiệt bắt đầu tăng lên. Trong lòng Lâm Hiên khá vui vẻ. Cuối cùng cũng không uổng công. Ngón trỏ cùng ngón cái kết ấn bắn ra thêm vài đạo pháp quyết. Tử Long Đỉnh rung lên, bên trong mơ hồ có mùi hương truyền ra.
Đương nhiên Thiên Trần Đan vẫn chưa luyện chế thành công, muốn đem các loại tài liệu dung hợp hoàn toàn thì cần ít nhất vài canh giờ nữa. Nguyệt nhi thấy thiếu gia đã tập trung toàn bộ thần thức cũng không dám làm hắn phân tâm. Nha đầu kia hoạt bát hiếu động, dù sao ở đây cũng không cần nàng hộ pháp nữa. Thân hình Nguyệt nhi vừa chuyển đã biến thành một đạo bạch quang biến mất.
Ra khỏi Hỏa Vân Quật Nguyệt Nhi lần nữa hiện lên với vẻ mặt trầm tư.
Thật là nhàm chán!
Tiểu nha đầu vươn chân đá vào một tảng đá bên cạnh nhưng lại dễ dàng xuyên qua khiến trên mặt nàng lộ ra thêm vài phần ảo não.
Ui, nàng bất quá chỉ là hồn phách, nếu không gặp thiếu gia thì chỉ sợ đã tan thành mây khói. Dù sao nàng cũng là cô hồn dã quỷ không có cơ hội tiến vào luân hồi.
Bất quá bây giờ lại trở thành một quỷ tu, nếu muốn có được thân thể thì phải ngưng kết thành Nguyên Anh.
Ánh mắt Nguyệt nhi lóe sáng, lần này luyện chế Thiên Trần Đan thành công thiếu gia hẳn là sẽ thuận lợi kết anh. Nhưng không biết bao giờ nàng mới có thể đạt tới cảnh giới đó.
Hiện tại nàng cũng đã là Kết Đan Hậu Kỳ nhưng tiểu nha đầu lại thầm thở dài, không biết nàng đang buồn về chuyện tu vị không thể tăng tiến hay là không có thân thể.
Xoạt xoạt…
Đột nhiên một thanh âm truyền vào tai, Nguyệt nhi nhướng mày vội ngẩng đầu lên. Trong ngàn dặm quanh đây không có người nhưng vừa rồi lại có tiếng động phát ra.
Trên mặt Nguyệt nhi xuất hiện vẻ lo lắng, thời khắc này dù là tu sĩ hay yêu tộc xuất hiện thì cũng không ổn, thiếu gia đang luyện đan tới thời khắc mấu chốt.
Nguyệt nhi không chút chần chờ bay về nơi phát ra tiếng động, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một luồng sát khí nồng đậm.
Tiểu nha đầu tuy vội vàng nhưng theo Lâm Hiên cũng lâu, mưa dầm thấm đất đã có chút cơ trí đã thi triển ra Tiềm Hành Thuật, tuy rằng không thần kỳ như bí pháp trong Cửu Thiên Huyền Công nhưng cũng rất lợi hại.
"Ơ! "
Tưởng rằng sẽ gặp kẻ nào đó lợi hại, có thể là lão quái Nguyên Anh hay yêu thú Hóa Hình Kỳ. Nguyệt nhi đã chuẩn bị huyết chiến một phen nhưng khi nhìn về phía trước thì nàng lại dở khóc dở cười.
Một con tiểu thú! Chính xác mà nói thì là một con hồ ly có lớp lông dầy trắng như tuyết, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Lúc này tiểu gia hỏa kia không biết tìm đâu được một trái hồ đào, dùng chân trước đẩy đi, hồ đào phát ra tiếng xoạt xoạt.
Hơ, kẻ làm nàng khẩn trương hóa ra lại là tiểu gia hỏa kia, trên mặt Nguyệt nhi lộ ra vẻ tươi cười ấm áp, thiếu nữ này vốn rất thích những động vật đáng yêu.
"Đến đây với tỷ tỷ nào"
Nhìn thấy Nguyệt nhi đột nhiên hiện ra, tiểu hồ ly bị dọa tới giật mình, hai mắt chuyển động lộ ra vẻ đề phòng.
Nguyệt nhi lại không để ý bước nhẹ nhàng chậm rãi lại gần tiểu hồ ly.
"Ồ, sợ ta sao! " Nguyệt nhi nhướng mày vươn tay ra, trên tay bỗng xuất hiện một bình ngọc tinh xảo.
Nắp bình được mở ra một mùi hương thấm động lòng người nhẹ thoát ra.
Đây gọi là Nghĩ Hương Hoàn, là loại đan dược có tác dụng làm tăng tiến pháp lực tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, hơn nữa hiệu quả lại vô cùng tốt. Trong mắt những tu sĩ cấp thấp thì lại là thứ hết sức xa hoa.
Nguyệt nhi đương nhiên không cần dùng, còn vì sao mang trên người thì nàng cũng không nhớ.
Chỉ thấy Tiểu hồ ly hích hích cái mũi, ánh mắt lộ ra tia thèm muốn.
"Đến đây với tỷ tỷ, có thứ tốt để ăn." Nguyệt nhi lắc lắc cái bình.
Dương như đã bị mùi thơm của tiên đan cuốn hút nên tiểu hồ ly từ từ bò tới.
Nguyệt nhi không khỏi mừng rỡ, mắt thấy hai bên chỉ còn cách nhau khoảng ba bước thì bạch quang chợt lóe, tiểu thú lại biến mất không thấy. Nguyệt nhi ngẩn ra còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy trong tay nhẹ hẫng, bình ngọc bị một đạo linh khí cuốn về phía xa.
Pháp thuật! Sao lại thế, rõ ràng trên người hồ ly không hề có pháp lực dao động, chẳng lẽ nàng bị lừa, đây chính chân thân của yêu tộc?
Ý niệm trong đầu xoay chuyển Nguyệt nhi thả thần thức ra, rất nhanh đã có thu hoạch. Trong một tiểu động, tiểu gia hỏa kia đang trốn sau một phiến đá.
Lại dám gạt ta? Nguyệt nhi nghiêng người bay tới, kiếm khí cũng được bắn ra. Đương nhiên nàng không phải là muốn giết mà chỉ là muốn bức nó ra ngoài mà thôi.
Nhưng dị biến nổi lên, chỉ thấy tiểu hồ ly mở miệng phun ra một đạo sáng mờ ảo dễ dàng bài trừ kiếm khí của nàng. Sau đó thân hình nó thoáng một cái miệng ngậm bình ngọc bay ra ngoài.
Hơn nữa trong lúc đó nó quay đầu lại trừng mắt nhìn Nguyệt nhi tựa như muốn thị uy.
"Đáng ghét, dám cười nhạo ta sao!"
Nguyệt nhi cũng hóa thành một vầng hào quang truy theo. Khúc nhạc đệm trầm trong bản hùng ca này cũng không người nào nghe được.
***
Tại một hạp cốc thần bí cách Bách Hoa Sơn khoảng mười vạn dặm.
Trong một thạch động có vài yêu tộc Hóa Hình Kỳ đang đứng, cầm đầu là một trung niên anh tuấn tiêu sái chừng tam tuần tóc đen dài đến tận thắt lưng, nhưng thời khắc này vẻ mặt hắn lại tràn đầy lo lắng.
"Đã nhiều ngày như vậy trôi qua mà vẫn chưa có tin tức về tiểu nhi nữ của ta, các ngươi hành sự như thế sao? " Hai mắt Tuyết Hồ Vương đỏ như máu, từ trên người hắn phát ra linh áp đáng sợ.
"Tộc trưởng, xin người đừng nổi giận bọn thuộc hạ đã cố hết sức, cho chúng ta thêm một tuần nữa nhất định sẽ mang tiểu công chúa bình an trở về " Một lão giả mặt ngựa mở miệng, còn các yêu tộc Hóa Hình Kỳ khác thì đều câm như hến.
Tộc trưởng này có tu vị cực cao công phu hàm dưỡng vô cùng tốt, mấy trăm năm qua chưa từng thấy hắn tức giận. Không cần phải nói, lúc này hắn nhất định đã phẫn nộ tới cực điểm.
"Đã hơn năm mươi ngày rồi mà các ngươi không có một chút manh mối nào. Nếu như nhi nữ của ta có nửa điểm bị thương thì…" Tuyết Hồ Vương không nói hết câu nhưng kẻ khác đã không dám nhìn hắn, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Lúc này Tuyết Hồ Vương quả thật phẫn nộ, một đám ăn hại. Cũng may hắn đã xuất ra sức của chín trâu hai hổ cuối cùng cũng gạt được được đám yêu tộc tới tụ hội.
Nhưng Hương nhi đã thất tung lâu như vậy, không biết tin tức này đã lộ ra chưa!
Trong đầu Tuyết Hồ Vương hiện lên một ý niệm, bất quá rất nhanh đã gạt ra ngoài.
Không thể nào. Nhi nữ của hắn dù sinh ra chưa lâu nhưng thiên phú đặc thù, thần thông cơ hồ có thể sánh với yêu tộc cấp hai. Huống chi đã ở Băng Phách Phong đã không có tu sĩ nhân tộc đi vào.
Còn với yêu thú?
Bộ tộc của Tuyết Hồ Vương là bá chủ nơi này, trên người Hương nhi còn có Huyết Văn vương tộc, cho dù kẻ có thực lực cực mạnh cũng không có dũng khí trêu chọc.
Nhưng rốt cục quỷ nha đầu đã chạy đến phương nào, điều này làm Tuyết Hồ Vương cảm thấy đau đầu.
Đang lấy tay vuốt trán, đột nhiên một đạo sáng mờ bay vụt vào sơn động, quang hoa thu liễm hiện ra một thiếu niên hơn hai mươi.
Có thể biến hóa thành thân thể nhân tộc hiển nhiên cũng đã đạt tới Hóa Hình Kỳ. Mà dung mạo gã này có vài phần tương tự Tuyết Hồ Vương.
"Thiếu chủ. " Những lão quái vật khác đều ôm quyền hành lễ nhưng gã thiếu niên lại nhíu mày không vui.
"Kiên nhi, sao ngươi lại tới đây? " Trên mặt Tuyết Hồ Vương hiện lên một tia dị sắc, lập tức lộ ra vài phần vui mừng: "Chẳng lẽ ngươi có tin tức của muội muội sao? "
Thiếu nhiên này chính là nhi tử của Tuyết Hồ Vương, tư chất khá tốt. Mười năm trước đã tiến giai đến Hóa Hình Kỳ, so với tiểu muội thì hắn còn kém xa nhưng như vậy đã là rất tài ba.
"Không hẳn là tung tích của tiểu muội nhưng có thể nói là liên quan. Tóm lại…." Lời không đầu không đuôi của hắn khiến cho Tuyết Hồ Vương nghe vậy thì nhăn mày: "Kiên nhi, ngươi định nói gì. "
Thiếu niên không mở miệng, khóe môi khẽ nhúc nhích.
"Tất cả các ngươi đi ra ngoài hết cho ta. " Tuyết Hồ Vương khoát tay áo đuổi những yêu thú Hóa Hình Kỳ kia ra ngoài.
"Dạ! "
Những kẻ khác tuy trong lòng có chút bất mãn nhưng đành thi lễ một cái rồi liền theo nhau ra ngoài, trong nham động to lớn cũng chỉ còn lại có hai phụ tử Tuyết Hồ Vương.
"Được rồi Kiên nhi, đã xảy ra chuyện gì? "
Thiếu niên vươn tay ra nhẹ nhàng xoay bàn tay một cái, một tầng cách âm tráo đã được hắn phóng ra. Thấy hắn cẩn thận như vậy Tuyết Hồ Vương có một dự cảm không lành, vẻ mặt càng trở nên ngưng trọng.
"Phụ thân, những ngày qua tuân theo phân phó của người. Các tộc nhân đều tập trung tìm kiếm tiểu muội nhưng chưa có manh mối, tuy nhiên chúng ta lại phát hiện ra một chuyện cổ quái. "
"Chuyện gì? "
"Trong thời gian gần đây tại Băng Mạc Hoang Nguyên xuất hiện rất nhiều kẻ lạ, trong đó đại bộ phận đều là Giao long hoặc là bọn đến từ đầm lầy Nam Cương, trong đó có không ít Hóa Hình Kỳ…"
Tuyết Hồ Vương nghe xong thì nhướng mày. Giao long thì không cần phải nói, lại thêm chủ nhân của Nam Cương là lão quái vật Bích Nhãn, những chuyện dị thường gần đây có liên quan đến bọn họ sao?
Hai lão quái này phái ra một lượng lớn thủ hạ lén lút tới đây là muốn gì?
Chẳng lẽ là…!
Linh quang chợt lóe trong đầu, Tuyết Hồ Vương đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, vừa đúng lúc thanh niên lại lên tiếng.
"Phụ vương, người cũng nghĩ ra rồi sao? Chắc chắn chuyện tiểu muội thất tung đã bị tiết lộ ra ngoài! "
"Không có khả năng, ta đã truyền lệnh là phải giữ kín, kẻ nào mà ăn gan hùm đem truyền ra ngoài. "Trên mặt Tuyết Hồ Vương xuất hiện sự kinh hãi cùng tức giận.
"Theo lý các tộc nhân không dám vi phạm mệnh lệnh nhưng nếu như có phản đồ…"
Nhất thời Tuyết Hồ Vương cũng lâm vào trầm mặc, hai tay nắm lại trầm ngâm suy nghĩ, nhi tử nói cũng có lý. Dưa ngọt đến bao nhiêu thì cuống vẫn đắng, trên thế gian không có việc gì là thập toàn thập mỹ. Có lẽ đã có phản đồ thông đồng với bên ngoài.
Yêu Tộc trên Yêu Linh Đảo bên ngoài có vẻ hòa thuận nhưng bên trong ngầm ám tranh không ngừng. Hắn cùng Độc Giao Vương Bích Nhãn Lão Tổ đều là đại yêu thú hậu kỳ thực lực ngang ngửa nhau, thế lực của các bên cũng không sai lệch lắm, có thể dùng thế chân vạc để hình dung. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhưng Hương Nhi sinh ra lại phá vỡ cán cân này, với tư chất của nha đầu, chỉ cần mấy trăm năm là có thể bước vào Ly Hợp Kỳ. Là niềm hy vọng lớn nhất của Tuyết Hồ Tộc, nếu đặt địa vị hắn là hai lão quái vật kia thì cũng nghĩ biện pháp loại bỏ mối hiểm họa tiềm ẩn này.
Nghĩ đến đây Tuyết Hồ Vương cảm thấy thầm lạnh, trên mặt lộ vẻ hoảng loạn, nhi nữ của hắn đang ở vào một tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Nhưng chuyện này không thể gấp được nếu không chỉ khiến thêm đại loạn, hắn hít một hơi thật sau trấn tĩnh lại tâm tình.
"Kiên nhi, vậy có manh mối ai là phản đồ không? "
"Chuyện này…" Trên mặt thiếu niên cũng lộ ra vẻ khó khăn lắc đầu"Thực xin lỗi phụ thân, ta cũng chỉ là suy đoán chứ không chứng cớ"
Nhất thời Tuyết Hồ Vương nhắm hai mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh của các nhân vật trọng yếu trong tộc, tính tình cùng với mọi chuyện đã xảy ra có hành động khả nghi hay không nhưng vẫn không thấy có chút manh mối nào.
Thực ra chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, Độc Giao Vương vì việc sắp xếp tai mắt ở trong Tuyết Hồ Tộc mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết thì không thể dễ dàng phát hiện được.
Dù sao lúc này tìm phản đồ cũng không phải chuyện khẩn cấp. Tuyết Hồ Vương lắc đầu, nước xa không cứu được lửa gần. Sự tình đã tới mức này thì càng cần phải nhanh chóng tìm thấy nhi nữ.
"Kiên nhi, việc này giao cho ngươi phụ trách, lựa chọn những kẻ thân tín chia quân ra làm hai đường, một tìm hiểu tra xét hạ lạc của tiểu muội, còn một thì…"
"Như thế nào?"
"Đem những yêu thú đến từ bên ngoài giết hết cho ta."
"Sao? Phụ vương, như vậy e rằng không ổn, người làm như vậy không sợ dẫn đến đối đầu với Độc Giao Vương cùng Bích Nhãn Lão Tổ sao? "
"Hừ, người lành thì bị người kinh, ngựa lành thì bị người cưỡi, bọn hắn đã đến tận đây khi dễ. Chẳng lẽ chúng ta còn cần phải khách khí với chúng. Nhưng chuyện này không thể giống trống khua chiêng mà phải làm thật cẩn thận, nếu không có chứng cứ thì bọn hắn cũng không dám nói gì"
"Vâng! "
Thiếu niên thi lễ một cái khom người lui ra.
Gió thổi mạnh giông tố sắp nổi lên, chỉ vì một tiểu hồ ly nghịch ngợm mà lại khiến cho ba đại thế lực của Yêu Tộc lâm vào một tình huống rất vi diệu.
***
Lại nói đương sự vẫn không hay biết, lúc này tiểu công chúa Tuyết Hồ tộc đã cách Bách Hoa Sơn hơn mười vạn dặm.
Tiểu gia hỏa này vui khúc Nghê thường đến cả nước Thục (1), nó cùng Nguyệt Nhi trở thành hảo hữu, hai nha đầu một lớn một nhỏ rất hợp với nhau. Tiểu Tuyết Hồ đặc biệt yêu thích các loại linh đan, xem chúng như là đường hoàn vậy.
Làm cho Nguyệt Nhi ngạc nhiên hơn nữa là khi Tiểu Tuyết Hồ có thể phát âm được, phải biết Yêu Tộc mặc dù cũng có linh trí nhưng muốn nói được ngôn ngữ của nhân tộc thì phải đợi tới Hóa Hình Kỳ.
Điều này khiến Nguyệt Nhi vô cùng kinh ngạc, là từ những câu bập bẹ của tiểu hồ ly thì có thể đoán được nó cũng mới sinh ra không được bao lâu.
Hơn nữa pháp thuật của nó cũng không tầm thường, một tiểu hồ ly nhỏ bé lại có pháp thuật tương đương với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Đáng tiếc là nó còn quá nhỏ. Nguyệt Nhi hỏi lai lịch thì nó đáp lại không có đầu đũa khiến cho nàng như lọt vào màn sương vậy.
Có điều Tiểu Tuyết Hồ vẫn còn nhớ rõ được tên mình.
"Hương Nhi, tiếp lấy nè!"
Ngọc thủ của Nguyệt Nhi vung lên một viên hồ đào bị nàng ném ra xa, thân hình tiểu hồ ly liền rung nhẹ lập tức hóa thành một đạo sáng chói mắt, phát sau mà đến trước, nhảy lên cao ngậm lấy hồ đào vào trong miệng.
Đây là trò chơi mà hai nhà đầu này thích nhất, với Nguyệt Nhi thì tuy có phần hơi ngây ngô nhưng cũng còn đỡ hơn phải ngây ngốc ngồi chờ thiếu gia.
Nguyệt Nhi thở dài, theo lý luyện chế Thiên Trần Đan chỉ cần bốn mươi chín ngày, không biết tình hình của thiếu gia như thế nào.
Hôm nay đã quá thêm gần nửa tuần trăng. Cũng không biết bao lâu nữa mới có thể thấy thiếu gia.
Bởi vì sợ luyện đan tiến vào thời khắc mấu chốt, Nguyệt Nhi cũng không dám tùy ý chạy đến Hỏa Vân Quật.
Cũng may có tiểu hồ ly ở đây nên nàng cũng cảm thấy bớt tịch mịch.
"Tỷ tỷ, ta muốn ăn kẹo hồ lô."
Thanh âm bập bẹ dễ thương vang lên, Nguyệt Nhi quay đầu lại thì phát hiện Tiểu Tuyết Hồ đã ngậm hồ đào chạy trở về, hai mắt to tròn mỹ lệ tràn đầy khát vọng.
"Thật đúng là một tiểu nha đầu miệng không có đáy."
Nguyệt Nhi lắc đầu nhưng tay vẫn mở túi lụa nhỏ bên người lấy ra một viên linh đan để vào trong lòng bàn tay, dù không có thân thể nhưng dựa vào pháp lực nàng vẫn có thể cầm nắm mọi vật.
Tiểu Tuyết Hồ lộ ra vẻ vui sướng, đang muốn nhảy lên đón lấy đan dược thì Nguyệt Nhi đột nhiên nhíu mày, dường như cảm ứng được điều gì đó quay đầu lại…
Chú thích: (1)
Điển một:
Lại nói sau khi nhà Thục mất. Hậu chủ đi tới Lạc Dương thì bị Tư Mã Chiêu mắng :
Ông hoang dâm vô độ nghe lời nịnh lánh người hiền, tội không phải nhỏ !
Hậu chủ tái mặt run sợ. Các quan thương tình nói dùm :
Hậu chủ đã biết sớm đầu hàng, xin tướng công cũng nên khoan dung.
Tư Mã Chiêu bèn phong cho chức An lạc công và cấp dưỡng chu đáo.
Cả bọn đi theo cũng được phong chức, Hậu chủ cúi đầu tạ ơn lui ra.
Có bữa Tư Mã Chiêu thiết yến bá quan, trong có cả Hậu Chủ. Ban nhạc đờn bản bên Thục, các quan bên Thục ai cũng ngậm ngùi, riêng Hậu Chủ ăn uống vui vẻ như không.
Tư Mã Chiêu hỏi nhỏ Hậu Chúa :
Ông có nhớ Thục không ?
Hậu Chủ đáp :
Ở Thục không vui bằng ở đây, ở đây vui hơn!
Tư Mã Chiêu liền ghé tai Giả Sung nói:
Hậu Chủ như vậy thì Khổng Minh tái sanh cũng chưa giúp được, nói gì Khương Duy!
Khước Chánh lại gần dặn Hậu Chủ:
Hễ Tấn Công có hỏi nữa thì phải nói nhớ mồ mã tổ tiên ở bên Thục thì mới mong có ngày được Tấn Công cho về quê hương.
Một lát sau, Tư Mã Chiêu lại hỏi Hậu Chủ:
Ông có nhớ miếu mạo liệt chúa bên Thục không ?
Hậu Chủ đáp:
Mồ mã tổ tiên tôi ở bên Thục nên tôi lúc nào cũng nhớ!
Tư Mã Chiêu cười cười mà rằng:
Khước Chánh lúc nãy dặn ông nói như vậy chớ gì?
Hậu Chủ đáp:
Quả thực Khước Chánh có bày cho tôi nói như vậy.
Tư Mã Chiêu nghe thì phì cười mà tha cho.
Điển hai:
Khúc Nghê Thường là một sáng tác của Đường Minh Hoàng, một ông vua có tâm hồn thơ mộng, say mê sắc đẹp gió trăng và có tài văn nghệ.
Trong các vũ khúc của cung phi mỹ nữ thường nói đến "Khúc Nghê Thường".
Vào giữa những đêm trăng thu, Đường Minh Hoàng thường ngồi ngắm trăng vàng ước mơ được lên Cung Quảng, nơi các tao nhân mặc khách thường ca tụng có chị Hằng cùng tiên nga múa hát.
Lúc bấy giờ có một tiên ông là La Công Viễn biết ý đã xin vua lên Cung Quảng xem chơi một chuyến. Đường Minh Hoàng đồng ý, tiên ông cầm sợi giải lụa vứt lên trời biến thành cầu vồng nối từ hạ giới lên cung quảng. Khi Đường Minh Hoàng bước lên cầu vồng thì nhà vua thấy mình như bay bổng trên không trung. Giải lụa biến thành một hành lang, hai bên có cung nữ xiêm y lả lướt uyển chuyển múa hát. Đi mãi thì Đường Minh Hoàng đến một lâu đài tráng lệ có bảng đề:"Quảng hàn thanh hủ chi phủ". Lúc ấy nhà vua mới biết đó là Cung Quảng nơi Hằng Nga ở.
Lúc này tiếng đàn tiếng sáo nổi lên. Từng đoàn tiên nữ múa những khúc hát vui tươi mà trần gian chưa bao thấy Đường Minh Hoàng hỏi Hằng Nga trả lời đó là Khúc Nghê Thường trên Cung Quảng.
Trở về hạ giới, Đường Minh Hoàng truyền may các kiểu xiêm y như của tiên nữ và sáng tác ra điệu hát, điệu múa như Khúc Nghê Thường và đích thân nhà vua dạy các cung nữ múa hát.
Say mê nhan sắc Dương Quý Phi, chìm đắm trong Khúc Nghê Thường, Đương Minh Hoảng bỏ mặc việc triều chính để cho Dương Quốc Trung lạm quyền, An Lộc Sơn kéo quân nổi loạn.
Đường Minh Hoàng muốn chạy vào đất Thục nhưng tới Mã Ngôi thì quân sĩ đi theo vua phẫn nộ đòi giết Dương Quý Phi vì cho rằng vì nàng mà nhà vua bỏ bê việc nước. Mặc dù Đường Minh Hoàng không nỡ xa người đẹp nhưng thấy sự tức giận của quân sĩ nên Dương Quý Phi tự vẫn chết.Từ đó Đường Minh Hoàng càng đau buồn hơn. Về sau cứ mỗi đêm trăng sáng, Đường Minh Hoàng nhớ đến Dương Quý Phi lại truyền cho một cung nữ ngâm khúc Trường hận ca của Bạch Cư Dị để nhớ lại chuyện cũ ở Mã Ngôi đã chôn vùi người đẹp.