Đây là một loại bùa đặc thù của Ma Giới, nhưng truyền lưu lại cũng không nhiều lắm. Trước kia Lâm Hiên cũng chỉ nghe nói mà thôi, đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy. Bất quá sự việc có phải sẽ kết thúc như vậy hay không, kết luận bây giờ có lẽ còn quá sớm.
Lâm Hiên tự nghĩ như vậy. Cho nên hắn cũng không có sốt ruột vẫn lẳng lặng đứng chờ ở tại chỗ.
Không sai, Hạt Vĩ thượng nhân hắn cũng không phải là kẻ ngu. Tay áo bào phất một cái, " Ba " một tiếng mảnh Ngọc Toái Phù không gió tự cháy nắp hộp mở ra, một khối ôn nhuận ngọc bài xuất hiện trước mặt. Ngọc bài này ngoài trừ đồ án Lôi Bằng ở trên mặt thì cũng không có gì đặc biệt. Bất quá Mộc Quan lão giả trong thấy thì trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên. Tia tham lam hung ác trong mắt bắn ra, tay phái nâng lên hướng về phía trước chộp tới. Khoảng cách giữa hắn với Hạt Vĩ thượng nhân rõ ràng còn hơn mười trượng, nhưng động tác này lại làm cho cánh tay duỗi dài ra một cách quỷ dị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Chỉ thấy hắc quang chợt lóe đã chộp miếng ngọc bội kia vào trong tay, đem đến trước mắt tỉ mỉ xem xét. Hạt Vĩ thượng nhân cực kì tức giận, đối phương làm như vậy rõ ràng không xem hắn ra gì. Nhưng mà thực lực không bằng người, có nổi giận cũng không có sức, nên chỉ có thể mạnh mẽ áp chế cơn tức giận.
Thời gian uống một chung trà trôi qua, Mộc Quan lão giả cười to:"Ha ha ha, không sai không sai. Quả nhiên là Lôi Bằng lệnh, lão phu hao tổn công sức vất vả, cuối cùng cũng chiếm được bảo vật này."
"Đồ ngươi đã lấy được, vậy thì hãy thực hiện lời hứa rời khỏi nơi này đi." Hạt Vĩ thượng nhân cắn răng nói từng chữ một. Hắn hôm nay không chỉ có mất đi bảo vật mà mặt mũi cũng là mất sạch rồi. Trong lòng hắn giờ phút này tràn ngập oán độc nghĩ như thế nào có thể báo được thù này.
"Thực hiện hứa hẹn?" Trên mặt Mộc Quan lão giả hiện lên vẻ nghiền ngẫm. Hạt Vĩ thượng nhân nhất thời cảm thấy không ổn, sắc mặt càng âm trầm tới cực điểm. "Thế nào? Chẳng lẽ Cổ lão ma nhà ngươi còn muốn nuốt lời sao?"
"Lão phu cho dù có nuốt lời thì đã sao." Mộc quan lão giả mỉm cười, biểu tình giống như là mèo đùa giỡn với chuột nói.
Nghe đối phương thẳng thắng thừa nhận như vậy tâm trí Hạt Vĩ thượng nhân lại giống như lọt vào hố sâu. Trên mặt tràn đầy vẻ bất khả tư nghị. Tục ngữ nói, "người hiểu rõ ngươi nhất chính là đối thủ của ngươi." Hắn và Cổ lão ma có thâm thù là thật, chính vì nguyên nhân như thế nên tính tình của Cổ lão ma hắn rõ như trong lòng bàn tay.
Mộc quan lão giả này cũng là khác với những gã Cổ ma khác thích béo nhờ nuốt lời. Hắn cũng là một người ngay thẳng quật cường, nói một là một, nói hai là hai cũng chưa bao giờ thất hứa. Nếu không phải vì hiểu rõ tính cách của đối phương, Hạt Vĩ thượng nhân sao có thể chỉ dựa vào một lời hứa suông liền dễ dàng đem Lôi Bằng lệnh giao ra chứ?
Đó là bởi vì hắn tin tưởng vào nhân phẩm của đối phương. Nhưng sự thật đã chứng mình hắn đã phạm vào một sai lầm lớn. Giỡn sao? Tại sao lại có thể như vậy chứ? Nhất thời một lát Hạt Vĩ thượng nhân cũng cảm thấy khó chấp nhận chuyện này.
"Ngươi... ngươi..."
"Ta cái gì?" Mộc quan lão giả trên mặt tràn đầy vẻ châm chọc.
"Ngạc nhiên lão phu có thể nói mà không giữ lời sao? Hừ, còn không phải ngày đó bị đám người tiểu nhân các ngươi ban tặng cho sao. Năm đó lão phu nói một là một nói hai là hai cũng bởi vì nguyên nhân như vậy mới bị ngươi cùng tiểu tử Ngũ độc kia thừa cơ ám toán. Nếu không phải có luyện chế hóa thân thì đã sớm hồn phi phách tán mất rồi. Ngày xưa ăn đau khổ lớn như vậy, ngươi cho rằng ngàn năm sau lão phu còn cố thể dẫm lên vết xe đổ?" Hạt Vĩ thượng nhân nghe đến đây thì sắc mặt đã trở nên tái nhợt như tro.
Chuyến này thật đúng là tự đem tảng đá ném vào chân mình rồi. Không nghĩ một ngươi chất phác như Cổ lão ma cư nhiên cũng có thể thay đổi tùy thời như vậy.
"Người muốn gì?"
"Muốn gì? Hắc hắc. Dĩ nhiên là đem ngươi trừu hồn luyện phách rồi." Mộc quan lão giả cười đắc ý, đại cừu sắp báo được cảm giác quả thật không tệ.
"Đê tiện, hèn hạ." Hạt Vĩ thượng nhân im lặng không nói, sau một lúc lâu mới một lần nữa ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo vẻ cười lạnh.
"Ngươi lật lọng giống như trong lời nói, thì cũng giống như những kẻ ti tiện khác, không sợ chuyện này lan ra sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi sao?"
"Thanh danh?" Mộc quan lão giả giống như là nghe được chuyện gì rất mắc cười.
"Cái đó thì tính được cái gì? Ngàn năm trước lão phu chính là vì quá ngay thẳng mới rơi vào quỷ kế do các ngươi bày ra. Ngay cả Bạch Thạch Môn cũng bị phá hủy. Nay ta sao lại có thể dẫm lên vết xe đổ ngày ấy chứ. Bất quá theo như lời của ngươi cũng có vài phần đạo lý."
Hạt Vĩ thượng nhân nguyên bản vẻ mặt phẫn nộ cùng sợ hãi, nhưng mà sau khi nghe được thì trong lòng không khỏi mừng rỡ, tự hồ còn có cách hóa giải tìm được đường sống.
Hắn đang muốn xảo ngôn, nhưng Mộc quan lão giả nói một câu kế tiếp khiến cho hắn một lần nữa như lọt vào hố sâu.
"Không phải nhiều người ở bên cạnh nhìn thấy như vậy nên mới đi ra ngoài nói lung tung sao? Đã vậy thì cứ đem bọn chúng giết sạch là được."
"Ngươi...."
Hạt Vĩ thượng nhân đại kinh biến sắc. Không nghĩ tới trải qua bài học thảm thống lần trước đối phương lại thay đổi nhiều đến như vậy. Không những vô sỉ hơn cả mình hơn nữa còn tâm ngoan thủ lạt như vậy.
Những Cổ ma khác vây xem thấy vậy liền đồng loạt ồ lên một tiếng. Nguyên bản là bọn họ lo lắng cửa thành cháy thì cá trong ao cũng chết, hiện tại xem ra đúng là họa do người khác làm mình phải chịu rồi, mà lúc này đây là tất cả mọi người ở đây đều bị cuốn vào chuyện này. Mộc quan lão giả tại lúc nói ra những lời kia thì hung mang trong mắt hướng bốn phía quét qua,tuyệt không giống như là đang nói giỡn.
Trong lúc nhất thời tất cả những hạ khách đến nơi này trong lòng đều bồn chồn, nếu sớm biết có chuyện này xảy ra thì bọn họ cũng không đến nơi này xem náo nhiệt. Nhưng mà hiện tại hối hận thì cũng không được gì. Vô luận là tu tiên giới hay là thế tục cũng không có bán thuốc hối hận.
Cổ lão ma kia đảo ảnh mắt nhìn qua mọi người một lần, những cổ ma bị hắn nhìn đến đều cúi đầu xuống không ai dám nhìn thẳng mặt hắn. Rốt cuộc lão ma này mở miệng nói, thanh âm cũng là không có chút cảm tình nào.
"Đối thoại giữa ta và Hạt Vĩ lão nhân các ngươi đều nghe được, thức thời thì tự mình kết liễu thì còn có thể giảm được rất nhiều khổ sở, nếu không ..."
Lời này vừa nói ra, chúng ma hai mặt nhìn nhau, nguyên bản còn một chút hi vọng đợi chờ , cũng hóa thành bọt nước, đối phương quả nhiên cũng không phải là nói đùa. Trong lòng cực kì phẫn nộ, bất quá thì tính sao. Nơi này trừ bỏ Hạt Vĩ thượng nhân, hạ khách bất quá cũng chỉ là một ít Động Huyền, Ly hợp cổ ma, thực lực tuy nói không phải yếu, nhưng cũng phải nhìn là so sánh với cái gì. So sánh với Mộc quan lão giả không nói đạo lý này thì vẫn là một trời một vực.
Cho nên giận thì giận nhưng cũng không ai dám đứng ra nói cái gì Cổ lão ma, chim đầu đàn thì chết trước, đạo lí này ai cũng hiểu được. Lại qua một lát Mộc quan lão giả lại mở miệng :"Tại sao còn chưa ra tay? Chẳng lẽ thật muốn lão phu phải ra tay sao?".
Vừa dứt lời liền có một tiếng hồi đáp: "Mạc mỗ đến chỗ này cũng chỉ vì xem náo nhiệt mà thôi. Đối với ân oán của hai vị tiền bối cũng không có hứng thú. Việc này ta xem như không biết gì, cáo từ."
Lời còn chưa nói xong, một đạo hoàng mang chợt sáng lên,nhanh như điện chớp, bay về phía bầu trời.